Nhẫn Dưới Đáy Ly - 2

Bây giờ tôi và Giang Triều như một cặp vợ chồng già, anh ấy không hề đề phòng tôi.  
 
Anh ấy cũng chắc chắn rằng tôi sẽ không rời bỏ anh ấy chỉ vì những người phụ nữ bên ngoài.  
 
Thế nên tôi dễ dàng tìm được thông tin của cô gái đó.  
 
Cô ấy tên là Đổng Tuyết, trong danh bạ điện thoại của Giang Triều, cô ấy được lưu dưới một biểu tượng bông tuyết nhỏ.  
 
Tôi mở ảnh đại diện của cô ấy, là hình cô ấy ôm cổ Giang Triều đầy thân mật, cả hai cùng giơ tay tạo dáng chữ V trước ống kính.  
 
Giang Triều không có thói quen xóa tin nhắn.  
 
Nên tôi đã thấy họ đi công viên giải trí cùng nhau, đi cắm trại, cùng nhau nấu ăn.  
 
Tháng trước khi Giang Triều đi công tác nước ngoài, anh ấy còn tranh thủ đưa Đổng Tuyết đi Thụy Sĩ ngắm núi tuyết.  
 
Thỉnh thoảng tôi nghĩ, dường như giữa nam và nữ, mối quan hệ nào cũng đi qua những trình tự này.  
 
Bắt đầu là mời ăn, giữa chừng là mua sắm, nấu nướng.  
 
Vậy còn điểm cuối thì sao?  
 
Số người có thể cùng nhau bạc đầu rất ít, phần lớn đều là mỗi người một ngả.  
 
Tối thứ Sáu, tôi nhận được điện thoại của Giang Triều.  
 
Anh ấy nói có việc gấp, không thể cùng tôi qua cuối tuần.  
 
Đây là trạng thái hiện tại của chúng tôi, không quá ràng buộc, chỉ cần một câu “có việc”, cả hai đều không hỏi thêm gì.  
 
Tôi biết rõ lý do “có việc” của anh ấy.  
 
Theo tính cách trước đây của tôi, kế hoạch cuối tuần này sẽ là đi tập yoga, rồi đi spa.  
 
Nhưng không hiểu sao lần này tôi lại gọi điện cho Giang Dịch – bạn thân của Giang Triều.  
 
Anh ấy bắt máy rất nhanh, tôi cũng không vòng vo: “Anh có biết Giang Triều định đi đâu cuối tuần này không? Anh ấy có phải định đưa Đổng Tuyết đi chơi hai ngày không?”  
 
Trước đó tôi đã thấy trong tin nhắn Đổng Tuyết nói muốn đi du lịch gần đó, nhưng khi ấy Giang Triều chưa đồng ý.  
 
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, rồi đáp: “Biết, bọn tôi cùng đi.”  
 
Sau đó anh ấy hỏi lại: “Em có cần tôi đặt phòng giúp không?”  
 
Có người trả tiền phòng, tôi đương nhiên không từ chối: “Được thôi, anh đặt đi.”  
 
Rất nhanh, anh ấy gửi cho tôi định vị.  
 
Là một khu du lịch gần đây, cuối tuần này đúng dịp có lễ hội pháo hoa, quả thật rất lãng mạn.  
 
Tôi hỏi còn những ai đi, cuối cùng biết được đều là đám bạn của Giang Triều.  
 
Phần lớn đều đưa bạn gái đi cùng, còn những người đi một mình, với điều kiện của bọn họ, tìm một người đi cùng vào phút chót không hề khó.  
 
Có câu “vật họp theo loài, người tụ theo nhóm”, Giang Triều là tra nam, bạn bè của anh ta đương nhiên cũng chẳng hơn gì.  
 
Còn tôi, đã chìm trong cuộc sống này quá lâu, dường như cũng chấp nhận những quy tắc ngầm không phạm pháp nhưng lại trái với đạo đức này.  
 
Khi tôi đến khách sạn, trời đã rất khuya, hội pháo hoa sắp bắt đầu.  
 
Xuống xe, tôi ném chìa khóa cho nhân viên trông xe, rồi nhìn thấy Giang Dịch đứng trước cửa khách sạn chờ tôi.  
 
Tôi khựng lại hai giây, rồi bước tới: “Sao không đi xem pháo hoa?”  
 
Anh ấy thờ ơ nhún vai: “Tôi không có hứng thú với mấy thứ đó.”  
 
“Tại sao anh còn tham gia chuyến này?”  
 
“Khách sạn này có suối nước nóng khá ổn. Hơn nữa, nếu hôm nay tôi không tham gia, chẳng phải sẽ lỡ mất cơ hội gặp em sao?”
 
 3.
 
Vì có quan hệ với Giang Triều, tôi cũng đã quen biết với những người anh em của anh ta nhiều năm rồi. 
 
Chỉ là sau khi kết bạn, khung trò chuyện cứ nằm im trong điện thoại suốt tám trăm năm, lịch sử tin nhắn cũng chỉ vỏn vẹn một câu đầu tiên: "Chào, tôi là XX."  
 
Giang Dịch là một ngoại lệ.  
 
Anh ấy thích tôi, và ngay từ đầu, anh ấy chưa từng che giấu điều đó trước mặt tôi.  
 
Trong mắt họ, chỉ cần đôi bên tình nguyện, thì chuyện anh em chung một người phụ nữ cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.  
 
Trong mỗi lần tôi và Giang Triều chia tay, Giang Dịch luôn xuất hiện không biết mệt mỏi, cố gắng thuyết phục tôi thử đến với anh ấy.  
 
Tôi chưa từng để tâm đến.  
 
Không phải vì tôi có đạo đức cao thượng, không muốn dây dưa với anh em của người yêu cũ.  
Chỉ là tôi thấy... không cần thiết.  
 
Tôi và Giang Triều cứ hợp rồi tan, tan rồi hợp, thật sự đã dây dưa quá lâu, tình cảm xen lẫn quá nhiều.  
Nhưng tôi cũng không đến mức khao khát đến độ không thể sống thiếu đàn ông.  
 
Vậy nên tôi không bận tâm đến việc Giang Triều ở bên ngoài có người khác.  
 
Một phần vì tôi đã mệt mỏi, đã chán nản.  
 
Một phần vì tôi thấy, ở khía cạnh này, tôi và anh ta thực ra rất công bằng.  
 
Chỉ cần tôi muốn, tôi cũng có thể làm điều giống anh ta, mà anh ta cũng chẳng để ý.  
 
Căn phòng hạng sang mà Giang Dịch đặt có khung cảnh rất đẹp, từ ban công nhìn ra có thể mơ hồ thấy những chùm pháo hoa.  
 
Tôi đặt hành lý xuống, dứt khoát ngồi vào ghế trên ban công, tận hưởng khoảnh khắc này.  
 
Giang Dịch nằm trên chiếc ghế bên cạnh, hỏi tôi tại sao đột nhiên lại quan tâm đến chuyện riêng tư của Giang Triều.  
 
"Dù sao tôi cũng là bạn gái danh chính ngôn thuận của Giang Triều, chẳng lẽ không thể hỏi thăm chút sao?"  
 
"Em không cần quá để ý. Chúng tôi đều thấy rõ, Giang Triều với Đổng Tuyết chỉ là nhất thời mới mẻ, sẽ không làm lung lay vị trí chính cung của em đâu."  
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo