Nhẫn Dưới Đáy Ly - Chương 5

Tôi đứng lại, hỏi anh ta: "Không phải anh đi công tác sao?"  
 
"Muộn một hai ngày cũng không sao." Giang Triều nói, "Anh vẫn muốn đi cùng em."  
 
Giang Triều từng hứa với tôi rằng sẽ không để tôi một mình về quê tảo mộ mẹ.  
 
Qua bao năm, những lời thề non hẹn biển khác của anh ta đều đã tan thành mây khói.  
 
Nhưng lời hứa này—chưa từng thất hứa lần nào.  
 
Nên đôi khi tôi nghĩ, tôi và Giang Triều có thể đi đến ngày hôm nay, thật ra… không phải là không có lý do.  
 
Anh ta luôn biết rõ, giới hạn cuối cùng của tôi nằm ở đâu.
 
 7  
Có Giang Triều rồi, đường về nhà không còn cô đơn nữa.  
 
Mộ mẹ ở trên một ngọn núi cao. Từ đây nhìn ra xa, có thể thấy những dãy núi trập trùng kéo dài, bầu trời xanh biếc, mây trắng lững lờ, tựa như đưa tay ra là có thể chạm đến.  
 
Tôi đặt hoa tươi trước mộ mẹ, thắp nến, đốt tiền vàng.  
 
Giang Triều quỳ xuống, chân thành dập đầu ba cái, nhắm mắt, lẩm bẩm điều gì đó.  
 
Anh chỉ gặp mẹ một lần, khi mẹ lâm bệnh nặng.  
 
Đó là sau lần thứ ba tôi chia tay anh từ rất lâu.  
 
Tôi đã nhìn rõ bản chất lăng nhăng của Giang Triều và cũng quyết tâm không dính dáng gì đến anh nữa.  
 
Vì chia tay trong hòa bình, nên chúng tôi vẫn giữ phương thức liên lạc của nhau, chỉ là không còn liên hệ nữa.  
 
Trong cuộc sống bận rộn, tôi bất ngờ nhận được điện thoại từ quê báo rằng mẹ phải nhập viện.  
 
Bệnh tình không nhẹ, bệnh viện ở quê không nhận, khuyên tôi đưa mẹ lên thành phố lớn kiểm tra.  
 
Cha tôi là một kẻ tệ bạc, từ nhỏ đến lớn chỉ biết uống rượu và bạo hành gia đình. Sau này, sức khỏe bị rượu chè hủy hoại, nắm đấm vung lên không nổi nữa, ông ta liền biến thành một kẻ ăn bám, chỉ biết mở miệng đòi tiền.  
 
Tôi từng nghiêm túc suy ngẫm, có lẽ vì có người cha như thế nên tôi mới có thể bao dung sự phản bội của Giang Triều.  
 
So với bạo hành phụ nữ, sự lăng nhăng của anh ta chẳng đáng là gì.  
 
Tôi cố gắng kiếm tiền, nỗ lực vươn lên, thật ra chỉ vì muốn mẹ có thể sống những ngày tốt hơn.  
 
Bà đã chịu khổ quá nhiều năm rồi.  
 
Tôi vội vàng xin nghỉ phép, đưa mẹ chạy khắp các bệnh viện lớn, nhưng không có quan hệ nên phải chờ giường rất lâu.  
 
Cuối cùng, bạn cùng phòng nói cô ấy có một người họ hàng xa làm trưởng khoa ở bệnh viện tuyến trên, chạy chọt sắp xếp để mẹ nhập viện.  
 
Tôi biết rõ, người thực sự có quan hệ là Giang Triều.  
 
Tôi không biết anh có tận tâm như vậy với những người yêu cũ khác không, nhưng khoảnh khắc ấy, tôi đã nợ anh một ân tình.  
 
Trưởng khoa xem báo cáo của mẹ tôi, thẳng thắn nói tình hình không tốt, khuyên tôi nên chuẩn bị tâm lý.  
 
Mẹ luôn nói không cần chữa trị nữa, muốn về quê, nhưng tôi thực sự quá sợ hãi.  
 
Tôi sợ mẹ đi rồi, trên thế gian này chỉ còn mình tôi cô độc.  
 
Vì thế, tôi cầu xin bác sĩ dùng những loại thuốc tốt nhất, thử tất cả các phương án.  
 
Nhưng kết quả đều không như mong đợi.  
 
Có lẽ Giang Triều nghe bác sĩ nói về tình trạng của mẹ tôi, nên chủ động nhắn tin muốn đến thăm.  
 
Đó là lần đầu tiên chúng tôi liên lạc lại sau nửa năm chia tay, tôi đã đồng ý.  
 
Mẹ gặp Giang Triều thì rất vui, bà hiểu lầm quan hệ giữa tôi và anh, nắm tay anh, lải nhải rất nhiều chuyện.  
 
Giang Triều đều kiên nhẫn đáp lại, còn khuyên mẹ tôi hãy an tâm chữa trị.  
 
Trước khi rời đi, anh đưa tôi một tấm thẻ.  
 
Tôi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn nhận lấy.  
 
Trước hiện thực, con người luôn phải cúi đầu.  
 
Tôi rất không muốn thừa nhận rằng, vào những lúc yếu đuối, tôi vẫn phụ thuộc vào Giang Triều.  
 
Tiếc rằng, tôi vẫn không thể giữ được mẹ.  
 
Bệnh tình của bà chuyển biến xấu rất nhanh. Đứng trước lằn ranh sinh tử, mẹ nhất quyết muốn xuất viện.  
 
Bà nói rằng nếu phải chết, bà cũng muốn chết ở nhà, không muốn chết trong bệnh viện.  
 
Tôi không còn cách nào khác, đành phải vội vàng sắp xếp xe, mang theo bình oxy để kéo dài sự sống cho mẹ.  
 
Từ thành phố lớn về đến ngôi làng nhỏ, suốt 20 tiếng đồng hồ trên xe, tôi không dám chợp mắt.  
 
Về đến nhà, mẹ ngồi trên chiếc ghế cũ kỹ bà đã ngồi suốt mấy chục năm.  
 
Chỉ vài phút sau, bà yên lành nhắm mắt.  
 
Bà cuối cùng cũng không còn đau đớn nữa.  
 
Còn tôi, cuối cùng cũng không còn mẹ nữa.  
 
Lễ tang diễn ra hỗn loạn.  
 
Cha tôi không lo bất cứ việc gì. Còn tôi, nhiều năm học xa nhà, không hiểu rõ tập tục địa phương.  
 
Tôi mặc áo tang, nhưng vì là con gái, không có tư cách canh linh cữu mẹ.  
 
Khách khứa trong nhà tới lui tấp nập.  
 
Cha tôi biết rằng mẹ mất đi, tôi cũng sẽ không quan tâm ông ta nữa, nên trước mặt khách khứa, ông ta chất vấn tôi mẹ để lại bao nhiêu di sản.  
 
Mẹ có để lại một khoản tiền, nhưng không nhiều, chỉ vài vạn.  
 
Tôi đã dùng hết vào lễ tang, làm gì còn dư.  
 
Cha không tin, nắm chặt tay tôi, bắt tôi đưa tiền ra.  
 
Tôi quỳ trên nền đất lạnh lẽo, xung quanh toàn là những lời khuyên nhủ của họ hàng, hàng xóm.  
 
Có người bảo đợi tang lễ xong rồi hẵng nói.  
 
Có người nói tôi từ nhỏ đã là đứa trẻ ngoan, chắc chắn sẽ không bỏ mặc cha mình.  
 
Nhưng cha tôi sức mạnh kinh người, gạt hết những lời khuyên can, vung tay định đánh tôi.  
 
Ngay khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Giang Triều che chở tôi.  
 
Anh đã phản bội tôi rất nhiều lần.  
 
Nhưng giây phút ấy, anh thật sự giống như vị thần từ trên trời giáng xuống.  
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo