Giang Dịch khẽ thở dài:
"Lê Thư, Giang Triều là một kẻ lăng nhăng, đi qua vô số người phụ nữ, chạm vào vô số đóa hoa, vương vấn không biết bao nhiêu dấu vết. Em chưa từng hỏi cậu ta có thấy chán em chưa.
"Tôi so với cậu ta, sạch sẽ hơn, ưu tú hơn, hiểu em hơn. Thế mà em lại hỏi tôi, tại sao vẫn chưa thấy chán em?"
12
Tôi không để tâm đến sự dây dưa của Giang Dịch nữa, tiếp tục hành trình, đi qua hết những nơi mình muốn đến.
Giang Triều xuất hiện ở trạm cuối cùng trong chuyến du lịch của tôi.
Dưới lớp tuyết trắng xóa, tôi mặc bộ đồ trượt tuyết dày cộp, đeo kính bảo hộ và khẩu trang, vụng về cúi xuống mang giày.
Không biết bằng cách nào, Giang Triều vẫn nhận ra tôi, rồi ngồi xổm trước mặt giúp tôi buộc dây giày. Tôi suýt chút nữa không nhận ra anh ta.
Anh ta gầy đi rất nhiều, tóc dài hơn một chút, mặc đồ trượt tuyết đen tuyền, môi đỏ răng trắng, trong ánh mắt thấp thoáng lại có nét trẻ trung của ngày đầu chúng tôi gặp nhau.
Đó là lý do tôi từng rung động với Giang Triều.
Giang Dịch vừa thay đồ xong, tay còn cầm kính bảo hộ, nhìn thấy Giang Triều đang ngồi xổm trước mặt tôi, khóe môi hơi nhếch lên.
Đó là một biểu cảm rất phức tạp.
Hoặc có thể nói, không thể xem là nụ cười.
Nhưng Giang Triều thậm chí không nhìn Giang Dịch lấy một cái, chỉ nắm lấy tay tôi, nói muốn dẫn tôi đi trượt tuyết.
Thành thật mà nói, tôi rất mong chờ chuyến đi trượt tuyết này. Tôi sinh ra ở miền Nam ấm áp, chưa từng thấy tuyết rơi dày đặc, cũng chưa từng được lún chân vào lớp tuyết cao quá đầu gối.
Sau này có tiền đi du lịch, nhưng vì hết lý do này đến lý do khác, lại chẳng có thời gian.
Thế nên khi thấy ảnh Giang Triều cùng Đổng Tuyết đi trượt tuyết trên điện thoại anh ta, tôi đã nghĩ, tuyệt thật, tôi cũng muốn trượt tuyết.
Đó cũng là lúc tôi lần đầu tiên nhận ra rõ ràng rằng, tôi và Giang Triều không thể đi đến cuối cùng.
Vì tôi không còn muốn chia sẻ hay mong chờ gì ở anh ta nữa. Tôi muốn trượt tuyết, chỉ nghĩ đến việc có lạnh hay không, có đau khi ngã hay không.
Chứ không phải nếu được trượt tuyết cùng Giang Triều, sẽ vui biết bao.
13
Tối hôm đó, khi trở về khách sạn, tôi tình cờ gặp Giang Dịch với khuôn mặt bầm dập.
Thấy tôi nhìn, anh ta có chút không được tự nhiên, kéo thấp vành mũ xuống: "Đừng nhìn tôi, Giang Triều còn thảm hơn tôi đấy."
Nghe vậy, tôi chỉ hờ hững nhún vai.
Có vẻ tôi là một "hồng nhan họa thủy" khiến huynh đệ tương tàn, nhưng cũng chẳng ai hỏi tôi có muốn làm "họa thủy" này hay không.
"Tên Giang Triều đó đã biết điều mà bỏ đi rồi, còn anh, sao vẫn ở đây?"
"Hắn chưa đi đâu, bị xe cấp cứu 120 đưa vào bệnh viện rồi."
Tôi không kịp đề phòng, bị sặc nước bọt.
Giang Dịch đắc ý: "Tôi đã bảo mà, hắn thảm hơn tôi nhiều."
Tôi nghĩ bụng, Giang Triều không gọi 110 bắt Giang Dịch đi chắc là vì nể tình anh em bao năm qua. Nhưng cũng chẳng sao cả, tôi tin không bao lâu nữa, bọn họ vẫn sẽ khoác vai nhau, cười cười nói nói, thậm chí còn có thể cùng nhau nói xấu tôi sau lưng.
Chơi đủ rồi, tôi đặt vé máy bay về nước.
Trốn chạy khỏi xã hội hai tháng, cũng đến lúc nên thu dọn tâm tình, quay lại cuộc sống bình thường.
Tôi làm lại sim điện thoại, phỏng vấn công việc mới. Vì mức lương đã đạt đến một ngưỡng nhất định, tôi quyết định bán căn hộ cũ, vay thế chấp để mua một căn lớn hơn.
Bạn bè trách móc vì tôi rời đi không từ mà biệt, nhưng nghĩ đến chuyện dây dưa giữa tôi và Giang Triều bao năm nay, họ cũng chẳng còn gì để nói.
Tôi mời họ ăn vài bữa tiệc lớn, mua tặng vài chiếc túi xách, đến quán bar gọi vài nam tiếp viên, thế là tình bạn lại khôi phục như ban đầu.
Tình bạn giữa phụ nữ, đơn giản và mộc mạc đến thế.
Giang Triều vẫn thỉnh thoảng xuất hiện, không gần không xa, cứ thế đi theo tôi.
Khoảng thời gian đau đớn nhất cũng đã qua, trạng thái của anh ta dần dần khá hơn, khuôn mặt gầy gò cũng từ từ đầy đặn trở lại.
Tôi tin rằng chỉ cần thêm một thời gian nữa, đợi anh em bạn bè của anh ta giới thiệu cho vài gương mặt trẻ trung xinh đẹp, rồi anh ta cũng sẽ bước ra khỏi cái bóng của cuộc chia tay này thôi.
Nhưng điều tôi không ngờ là, sau khi chuyển sang công việc mới, tôi lại có liên quan đến Đổng Tuyết.
Cô ta là người mẫu do bên quảng cáo chỉ định, còn tôi chỉ đến phim trường để xem tiến độ quay, vô tình lại chạm mắt với Đổng Tuyết.
Tôi không có suy nghĩ gì đặc biệt về cô ta, vì chúng tôi thậm chí còn chẳng quen biết. Mối liên hệ duy nhất, chắc có lẽ là chúng tôi đã từng ngủ với cùng một người đàn ông.
Nhưng Đổng Tuyết chủ động lên tiếng, trước mặt mọi người gọi tôi lại: "Cô Thư."
Tôi cau mày, rất không thích kiểu người không phân biệt công tư như vậy.
Nhưng để không ảnh hưởng đến công việc, tôi vẫn đưa cho cô ta một tấm danh thiếp.