Nhận Sai Bạn Trai Được Chồng Như Ý - 10

Chương 10:

 

Nghĩ đến tôi đã hứa sẽ đáp ứng một yêu cầu bất kỳ của hắn, tôi hối hận rồi.

 

Sau này không thể dễ dàng hứa hẹn với hắn nữa.

 

Đặc biệt là những điều kiện mà hắn có thể tùy ý đưa ra.

 

Bởi vì tôi không chỉ hôn kém, mà thể lực cũng không tốt.

 

 

Học kỳ hai năm ba, bệnh tình của hắn đã gần như đã khỏi hẳn, không còn lén lút trốn một mình trong tuyết dưới lầu nữa.

 

Cũng sẽ không còn đứng trên ban công giữa đêm khuya hứng gió lạnh cắt da cắt thịt.

 

Tôi sẽ canh chừng hắn thật kỹ, không để hắn làm bất cứ điều gì gây hại cho bản thân.

 

Vì hiệu trưởng hai trường quen biết nhau, nên trước khi tốt nghiệp, hai trường đã chọn ra hai sinh viên đại diện cho toàn trường đọc diễn văn.

 

Đương nhiên, tôi và Tống Nghị Kiệt là người được chọn.

 

Buổi tối về nhà, tôi tranh thủ lúc hắn xuống bếp nấu cơm mà mở máy tính của hắn ra xem bài diễn văn.

 

Mặc dù tôi biết làm vậy là không tốt, nhưng tôi chỉ muốn biết hắn đã viết gì.

 

Bởi vì, tôi muốn biết.

 

Về mật khẩu, tôi nhập ngày sinh của mình vào, máy tính được mở ngay lập tức.

 

Đúng lúc tôi nhấp vào thư mục, cằm tôi bị hắn nắm lấy.

 

“Cô nhóc, bị em bắt quả tang làm chuyện xấu rồi nhé.”

 

Tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vừa định đứng dậy thì lại bị hắn bế lên.

 

“Muốn biết nội dung bên trong sao?”

 

Tôi không dám gật đầu, nhưng đôi mắt chết tiệt kia đã bán đứng tôi rồi.

 

Hắn đột ngột hôn lên trán tôi.

 

“Ngoan, ngày mai chị sẽ biết.”

 

Sau đó tôi muốn lén xem, nhưng hắn hoàn toàn không cho tôi cơ hội.

 

 

“Xin mời Tống Nghị Kiệt, thủ khoa của Đại học Giang, lên đọc diễn văn tốt nghiệp.”

 

Ngay sau đó, dưới khán đài truyền tới tiếng vỗ tay vang dội, âm thanh vang dội truyền thẳng đến phòng trang điểm ở hậu trường.

 

Tôi vốn định đợi hắn trong phòng trang điểm, nhưng giờ lại đổi ý, vội vàng chạy ra phía bên trái sân khấu.

 

Hôm nay hắn mặc áo sơ mi trắng, quần jean, giày thể thao trắng.

 

Giống hệt bộ đồ hắn mặc lần đầu tiên tôi gặp.

 

“Kính thưa quý thầy cô và các bạn học sinh thân mến, chào buổi sáng!”

 

“Rất nhiều bạn từ ngày nhập học đã bắt đầu mê man, mê man mãi cho đến khi tốt nghiệp.”

 

“Tôi muốn nói với các bạn rằng, từ khi chúng ta sinh ra, số phận đã gắn kết chúng ta lại với nhau.

 

“Không ai vừa sinh ra đã có năng lực đặc biệt, cũng không ai có thể dùng năng lực đó để vượt qua mọi trở ngại.”

 

“Tương lai, quá khứ, vào một thời điểm nào đó chúng ta sẽ lý giải được sự huyền bí ẩn chứa bên trong.”

 

“Vậy là đủ rồi.”

 

...

 

...

 

“Chúc các bạn tiền đồ rộng mở, không phụ bất kỳ điều gì mà số phận mang đến cho chúng ta, dù là ngọt ngào hay là cay đắng.”

 

Bài diễn văn kết thúc, dưới khán đài có người rưng rưng nước mắt, có người vẫn còn chưa hoàn hồn.

 

Còn có những tràng pháo tay nhiệt liệt.

 

Nhưng Tống Nghị Kiệt không đi xuống ngay sau khi đọc xong diễn văn, mà hắn ném bản thảo trong tay xuống.

 

“Số phận của tôi, đã có người nguyện ý gắn kết với tôi rồi.”

 

“Cô ấy, là mục tiêu của tôi từ năm sáu tuổi, là động lực giúp tôi tiếp tục hướng về phía trước, để tôi có thể sống tiếp.”

 

“Có lẽ có người cho rằng tình yêu không thể so sánh với thế giới trong sách vở.”

 

“Đúng vậy, trước đây tôi cũng nghĩ như vậy.”

 

“Cho đến khi người đó nói với tôi rằng phải học hành chăm chỉ, mới có thể đứng chung một bục vinh quang với cô ấy.”

 

“Không sợ các bạn chê cười, trước khi gặp người đó, tôi là học sinh đứng cuối lớp.”

 

“Tình cảm của tôi dành cho cô ấy đã vượt xa tình yêu.”

 

Đột nhiên, Tống Nghị Kiệt quay sang nhìn tôi.

 

“Vậy nên, Đoạn Hi Hi, em có đồng ý coi anh là người nhà, để anh chăm sóc em cả đời không?”

 

Lúc này, tôi rưng rưng nước mắt, cậu nhóc năm nào nay đã trưởng thành rồi.

 

May mắn thay, hắn đã trở về tìm tôi.

 

 

 

Ngoại truyện:

 

01. Sau khi trở về, tôi bắt đầu tìm hiểu về Đoạn Hi Hi.

 

May mắn thay, cô ấy vẫn chưa chuyển nhà, vẫn ở căn nhà cũ.

 

Để được gần cô ấy hơn, tôi đã thi vào trường cạnh trường cô ấy.

 

Chắc các bạn thắc mắc, tại sao tôi không thi vào cùng trường với cô ấy.

 

Bởi vì, tôi sợ.

 

Tôi sợ mình không kiềm chế được bản thân, sợ làm phiền cô ấy.

 

Đã qua nhiều năm như vậy rồi, chắc cô ấy đã quên tôi từ lâu.

 

02. Thật ra, cô ấy đã không tìm nhầm người.

 

Tôi đã mua chuộc bạn cùng bàn của cô ấy, để cô ấy kể cho tôi nghe về cuộc sống hàng ngày của Đoạn Hi Hi.

 

Chỉ cần biết cuộc sống hàng ngày của cô ấy là được rồi.

 

Những năm qua tôi đã bỏ lỡ quá nhiều, tôi chỉ muốn biết thêm một chút, chỉ một chút thôi cũng được.

 

Sau đó, tôi vô tình nghe được bạn cùng bàn của cô ấy nói rằng bạn thân của cô ấy đã giới thiệu cho cô ấy một người bạn trai, lại còn học cùng trường với tôi nữa.

 

Sau khi biết đối phương là ai, tôi bắt đầu kế hoạch của mình.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo