Nhiệt Độ Tình Yêu - 1

Tôi mặc bikini đi suối nước nóng cùng công ty, bị sếp lôi xềnh xệch lên khỏi mặt nước.
 
“Đây là tiệc công ty, cô ăn mặc thế này quá hở hang rồi.”
 
Tôi ngập ngừng hỏi lại:
“Anh lấy tư cách gì mà chất vấn tôi? Nếu là sếp thì quản hơi quá rồi đấy.”
 
“Còn nếu là người yêu cũ thì càng không có tư cách quản tôi.”
 
Nhìn khóe miệng anh ta giật giật, tôi không khỏi đắc ý cười thầm.
 
01
 
Tại công ty mới, nhân sự dẫn tôi vào văn phòng giám đốc để làm quen, tấm bảng tên trên bàn viết rõ ràng “Tổng giám đốc Hà Trạch”.
 
Vừa thấy tôi bước vào, anh ta ngẩng đầu lên, tôi buột miệng thốt ra “Hắc Trạch?”
 
Xong rồi, lỡ miệng gọi biệt danh của sếp rồi.
 
“Lâu rồi không gặp, Tiểu Muỗi.”
 
Trước ánh mắt nghi hoặc của nhân sự, anh ta giải thích rằng chúng tôi là bạn học cấp ba, vẻ mặt của nhân sự lúc đó như thể vừa hóng được chuyện gì hay ho lắm.
 
Còn tôi lúc này chỉ muốn lên mạng cầu cứu: Ngày đầu tiên đi làm phát hiện ra sếp mới là người yêu cũ vừa bị mình đá thì phải làm sao, đang rất gấp.
 
“Tốt nghiệp nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn đến thành phố G, ‘Ánh dương rực rỡ’ của cậu không giữ chân được cậu sao?”
 
Buổi trưa, Hà Trạch nhiệt tình mời tôi đi ăn, với phương châm của dân văn phòng là tiết kiệm được bữa nào hay bữa đó, tôi sao có thể từ chối.
 
“Ánh dương rực rỡ” mà Hà Trạch nói đến chính là mối tình đơn phương mà tôi không có được, Hạ Kiêu Dương. Suốt ba năm cấp ba, cậu ta mỗi năm đều có một bạn gái, còn tôi thì luôn là “lốp dự phòng” bất di bất dịch.
 
Đầu năm lớp 11, Hà Trạch chuyển đến học cùng lớp, trở thành bạn cùng bàn với tôi, vì quá đen nên bị tôi đặt cho biệt danh “Hắc Trạch”.
 
“Sao hả, tôi đen thì gọi là Hắc Trạch, còn cậu tên Tiêu Văn, chẳng phải là Tiểu Muỗi sao, vo ve vo ve.”
 
Anh ta nói giọng Bắc đặc sệt, bất cứ lời nào thốt ra từ miệng anh ta đều thành chuyện hài, mỗi ngày ngồi cùng bàn với anh ta tôi đều cười nghiêng ngả.
 
Những ngày tháng yêu đơn phương quả thực rất nhỏ bé và tăm tối, nhưng Hà Trạch lại trở thành tia sáng trong đêm tối của tôi, dần dần che lấp đi ánh sáng yếu ớt của Hạ Kiêu Dương.
 
Năm lớp 12 khi tôi thi năng khiếu, Hà Trạch đã lo trước lo sau tìm nhà, chọn trường, cùng tôi luyện tập phỏng vấn, anh ấy đã sắp xếp mọi thứ, tôi chỉ cần làm theo là được.
 
Chuyện chúng tôi quen nhau là do anh ấy ngỏ lời, vào ngày 15 tháng 2 năm đó, anh ấy chặn tôi ở cửa và tỏ tình, tim tôi đập nhanh như vừa chạy xong 5km.
Chúng tôi cứ thế mà quen nhau.
 
02
 
Tình cảm của Hà Trạch dành cho tôi, ngay từ đầu tôi đã nhận ra.
 
Anh ấy nói vì không ưa Hạ Kiêu Dương chơi đùa tình cảm nên đã đánh nhau với cậu ta một trận. Thực ra ngày hôm đó, tôi đã tỏ tình thất bại lần thứ 13.
 
Khi học lớp 12, anh ấy vốn đã quay về nơi đăng ký hộ khẩu, sau kỳ nghỉ Quốc khánh, vào ngày sinh nhật bạn gái của Hạ Kiêu Dương, chúng tôi chơi trò ném kem ở quán karaoke, ngay lúc bạn gái của Hạ Kiêu Dương giả vờ bôi kem lên mặt tôi và định tát tôi một cái thì Hà Trạch đột nhiên xuất hiện và đẩy cô ta ra.
 
Hôm đó anh ấy nói sẽ không đi nữa, anh ấy nói sau này bất kể nguy hiểm nào anh ấy cũng sẽ đứng ra che chở cho tôi, bất kể uất ức nào anh ấy cũng sẽ gánh chịu.
 
Tôi nói tôi không thích yêu xa, mà thành tích của tôi chỉ có thể vào một trường đại học hạng ba ở thành phố W, vì tôi mà anh ấy đã từ bỏ Đại học Hạ Môn mà anh ấy hằng mơ ước, thi vào thành phố W.
 
Cũng để tôi cảm thấy an tâm hơn, mỗi ngày anh ấy đều vượt nửa thành phố, đến ăn tối, đi dạo cùng tôi, rồi trở về ký túc xá trước giờ giới nghiêm.
 
Chuyện chia tay là do tôi nói ra, năm thứ hai đại học, tôi vô tình đọc được tin nhắn của anh ấy với gia đình, biết được sau khi tốt nghiệp anh ấy phải về Đông Bắc, tôi nghĩ thà chia tay sớm còn hơn đến lúc tốt nghiệp chia tay thì đau khổ hơn nhiều, chi bằng kết thúc sớm.
 
Sự thật chứng minh tôi đã sai, vì sau khi chia tay tôi cũng như mất hồn.
 
Chúng tôi nói là từ người yêu trở về làm bạn, nhưng ngoài việc cả hai đều ở trong cùng một nhóm lớp, trên thực tế không có bất kỳ liên hệ nào. Chúng tôi đều từng tham gia họp lớp, nhưng có anh ấy thì tôi không đi, có tôi thì anh ấy không có mặt.
 
03
 
Văn phòng đúng là nơi hóng hớt tuyệt vời, chuyện tôi và Hà Trạch gọi nhau bằng biệt danh đã lan truyền khắp nơi qua lời kể của nhân sự.
 
Trùng hợp thay, cùng ngày có ba người vào làm, Hà Trạch chỉ mời riêng mình tôi đi ăn.
 
Điều tồi tệ hơn là, buổi chiều anh ấy mua trà sữa cho tất cả mọi người trong văn phòng, nhưng lại đưa riêng cho tôi một ly Starbucks.
 
“Latte yến mạch lạnh không đường, vẫn chưa thay đổi nhỉ.”
 
Ngay lập tức, một loạt tiếng “ồ” vang lên.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo