Nhịp Tim Lệch Nhịp - Chương 8

12


Chú mèo con thì vẫn ở lại.


Một bé mèo vàng sáu tháng tuổi, lông mềm mượt, đôi mắt to tròn vô tội, chạy nhảy khắp nhà nghịch ngợm.


Tôi đặt tên cho nó là "Mango".


Chúc Minh giúp tôi sắp xếp một căn phòng nhỏ dành riêng cho nó.


Nhìn chú mèo con nhảy nhót trên giá leo, tôi bỗng nhiên nói với Chúc Minh:

"Dẫn mình đi thăm Chúc Tình đi."


Thẩm Dự Lễ chưa bao giờ cho phép tôi đến gần nghĩa trang.


"Mạnh Phạn, tại sao người chết không phải là cô? Vì cô là sao chổi ư? Cô hại chết bố mẹ mình, bây giờ lại hại chết Chúc Tình. Tiếp theo, cô còn muốn hại ai nữa?"


Hôm Chúc Tình hạ táng, anh ta đã nói với tôi như vậy.


Từng câu từng chữ, thậm chí cả biểu cảm, giọng điệu khi anh ta nói câu đó, tôi đều nhớ rõ.


Nếu không phải Chúc Minh sau đó đã khóc và nói với tôi rằng không phải lỗi của tôi, rằng cô ấy không hận tôi, có lẽ tôi đã không thể gắng gượng đến hôm nay.


Chúc Tình rất xinh đẹp. Trong ảnh thờ, đôi mắt cô ấy sáng trong, nụ cười dịu dàng, đằm thắm.


Mộ của cô ấy cũng khác với những ngôi mộ khác, có thể thấy rõ rằng có người luôn tận tâm chăm sóc.


Khi cúi người bái lạy, tôi liếc thấy một chiếc đĩa đặt trên mộ—một phần bánh mousse xoài.


Tôi đứng dậy, nhìn gương mặt thanh thản không chút ưu phiền của Chúc Tình.


Tôi không nhịn được mà muốn hỏi:

"Hôm đó, cậu hẹn tôi ra ngoài, rốt cuộc là muốn nói điều gì?"


Chúc Tình, nếu biết trước kết cục giữa tôi và Thẩm Dự Lễ lại thê thảm như thế này…


Tôi nhất định đã dâng anh ta ra từ sớm.


Trước khi rời khỏi nghĩa trang,


Tôi tháo chiếc nhẫn vẫn luôn đeo trên tay, ném vào thùng rác gần nhất.


13


Chúc Minh đưa tôi đến Thẩm trạch.


Trước khi xuống xe, cô ấy nắm lấy tay tôi, lo lắng hỏi:

"Mạnh Phạn, cậu thực sự ổn chứ? Gần đây mình cứ thấy cậu kỳ lạ."


"Ngay cả khi... lúc chị mình gặp chuyện, cậu sụp đổ tinh thần, gần như trầm cảm, cũng không giống như bây giờ."


Chúc Minh không cho tôi cơ hội xen vào, cô ấy tiếp tục:

 "Khi đó, ít ra mình vẫn thấy cậu còn hy vọng, còn sức sống."


"Nhưng bây giờ, mình chẳng còn cảm nhận được những điều đó nữa."


Chúc Minh lộ ra vẻ mặt đầy đau lòng.


Tôi không ngờ cô ấy lại nói như vậy.


Cúi đầu, tôi chậm rãi vuốt ve vết hằn nhạt màu trên ngón áp út.


Cũng có chút xót xa trong lòng:

“Mình sẽ tìm lại Mạnh Phạn ấy."


Trước khi đến Thẩm trạch, tôi không nghĩ sẽ gặp Thẩm Dự Lễ ở đây.


Khi anh ta cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy tức giận, như muốn thiêu rụi tôi thành tro.


"Em đã đến nghĩa trang?"


"Mạnh Phạn, anh đã nói rồi, không cho phép em đến gần đó dù chỉ một bước."


Trái tim vốn đã chai sạn của tôi vẫn không kìm được mà nhói lên.


Tôi hít sâu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta, chậm rãi nói:


"Tôi chỉ đến thăm Chúc Tình. Anh lấy tư cách gì để ngăn tôi? Quả phụ của Chúc Tình sao?"


Một tia sững sờ lướt qua gương mặt Thẩm Dự Lễ.


Anh ta nhìn tôi chằm chằm.


Tôi lách qua anh ta, bình thản nói:

"Sau này tôi sẽ không đến nữa, anh yên tâm đi."


Cổ tay tôi bị kéo lại thật mạnh.


Thẩm Dự Lễ giữ lấy tay tôi, ánh mắt lướt qua như dò xét.


Một lúc sau, anh ta cất giọng đầy ẩn ý:


"Nhẫn của em đâu?"


"Quên ở nhà rồi."


Thẩm Dự Lễ cau mày, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời này.


"Chẳng phải anh cũng không đeo nhẫn sao?"


Tôi thấy thật nực cười—


Ngón áp út của anh ta cũng trống trơn.


Lấy tư cách gì mà chất vấn tôi?


Thẩm Dự Lễ thoáng sững lại, lực nắm trên tay tôi hơi lỏng ra, môi mấp máy như muốn nói gì đó.


Tôi nhân cơ hội rút tay về, lách qua anh ta, không ngoảnh đầu lại mà rời đi.


14


Tìm một vòng, cuối cùng tôi cũng thấy mẹ Thẩm trong phòng khách.


Bà tựa vào đầu giường, lật xem một quyển album ảnh.


Tôi chậm rãi bước đến, ngồi xuống bên cạnh bà.


Hồi còn ở Thẩm trạch, tôi đã ở căn phòng này.


Bài trí trong phòng vẫn y nguyên như lúc tôi rời đi.


Cùng mẹ Thẩm im lặng xem hai trang ảnh, cuối cùng bà cũng cất giọng chậm rãi:


"Con đến tìm ta, chắc là vì chuyện của Dự Lễ, đúng không?"


Tôi gật đầu:


"Con muốn ly hôn với Thẩm Dự Lễ."


"Chuyện giữa hai đứa, ta không thể chen vào. Hồi đó, vì chuyện của Chúc Tình, nó cứ mãi trách ta. Ta càng khuyên nhủ, nó càng muốn làm trái ý ta—cũng trách ta, cứ nhất quyết ép nó cưới con. Ta nghĩ, nó đâu phải không có tình cảm với con, kết hôn rồi chắc chắn nó sẽ đối xử tốt với con. Như vậy, ta cũng xem như không phụ lòng mẹ con..."


Mẹ Thẩm thở dài, tay khẽ vuốt ve một tấm ảnh—


Là bức hình của bà và mẹ tôi hồi trẻ, cả hai đều mặc đồng phục học sinh, cười rạng rỡ dưới bóng cây.


"Nếu mẹ con biết, thằng con hỗn xược của ta lại bắt nạt con gái bà ấy đến mức này, chắc chắn bà ấy sẽ tìm ta tính sổ."


Mắt tôi nóng ran, nước mắt không kiềm được mà dâng lên.


Tôi nhắm mắt lại, cố nén cảm giác nghèn nghẹn nơi sống mũi.


"Dì Thẩm, dì rất tốt với con, luôn chăm sóc con chu đáo. Nhưng con và Thẩm Dự Lễ… không hợp nhau."


Mẹ Thẩm lắc đầu:
 

"Là Dự Lễ có lỗi với con."


"Nó chắc sẽ không dễ dàng ký đơn ly hôn đâu." Mẹ Thẩm thở dài một hơi, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi: 


"Tiểu Phạn, con có muốn ra nước ngoài học một thời gian không? Cũng để cả hai bình tĩnh lại."

16


Cuộc sống du học nhìn chung rất yên bình.


Nếu bỏ qua việc Thẩm Dự Lễ thỉnh thoảng như một cái bóng lặng lẽ đi theo sau tôi.


Anh ta dường như đột nhiên xuất hiện vào một ngày nào đó.


Không tiến đến, chỉ đứng cách tôi không xa, lặng lẽ quan sát.


Khi tôi ở trường, anh ta đứng trước cổng chờ; khi tôi về căn hộ, anh ta cũng giữ khoảng cách, theo sau cho đến khi tôi vào trong.


Nếu không phải giá cổ phiếu của Tập đoàn Thẩm thị vẫn ổn định, tôi thực sự nghi ngờ Thẩm Dự Lễ có quá nhiều thời gian rảnh là vì anh ta đã phá nát Thẩm thị đến mức phá sản.


Trước bậc thềm căn hộ, mỗi ngày đều có một bó hoa tươi mới.


Có một thời gian, thậm chí còn xuất hiện nhiều hộp cơm và đồ ngọt đủ loại.


Nhưng vì anh ta không xuất hiện trước mặt, tôi cũng coi như không biết đến sự tồn tại của anh ta.


Tôi phân phát cơm hộp và đồ ngọt cho hàng xóm và bạn học.


Hoa tươi thì tôi tặng giáo sư, bà ấy rất thích, thậm chí còn vui vẻ giới thiệu tôi đến thực tập tại một tập đoàn thời trang danh tiếng trong ngành.


Công việc thực tập tuy bận rộn và lặt vặt, nhưng tôi lại vô cùng thích thú.


Tan làm, tôi rời tòa nhà, chuẩn bị về căn hộ.


Con phố yên tĩnh bỗng trở nên hỗn loạn.


Tiếng hét hoảng loạn và tiếng khóc sợ hãi đột nhiên vang lên.


Một người đàn ông cầm dao sắc bén bất ngờ lao vào tầm mắt tôi.


Ánh mắt hắn ta cuồng loạn, không ngừng vung vẩy con dao trên tay, lưỡi dao sắc nhọn còn nhỏ từng giọt máu xuống mặt đất.


Ánh mắt chạm nhau.


Đôi con ngươi đục ngầu của hắn chậm rãi xoay chuyển, như một con dã thú đang khóa chặt con mồi.


Chạy!


Bộ não ngay lập tức phát ra mệnh lệnh.


Tôi cứng đờ xoay người, cố gắng nhấc đôi chân như bị đổ chì, hoảng loạn lao đi.


Qua khóe mắt, tôi thấy gã đàn ông cầm dao—hắn thực sự đang đuổi theo tôi!


Tiếng gió rít bên tai, tiếng bước chân nặng nề phía sau, cùng với…


Tiếng lưỡi dao sắc bén xé gió!


"A!"


Tôi hốt hoảng hét lên.


Có người từ bên cạnh lao đến, chắn trước mặt tôi, tạo thành tư thế bảo vệ.


Tôi phức tạp nhìn Thẩm Dự Lễ trước mặt.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo