Tháng thứ ba sau khi kết hôn chớp nhoáng với đại lão Tần Minh Lãng, tôi cẩn thận đề xuất ly hôn.
Hắn ngồi phía sau bàn làm việc im lặng vài giây, sau đó lại lãnh đạm mà đẩy mắt kính gọng vàng, bình tĩnh hỏi tôi:
“Lại thích hòn đảo nào rồi? Gửi thông tin qua email cho anh.”
Ừm…
Lần này vấn đề không nằm ở đảo.
Tôi nên dùng cách nào để nói cho hắn biết, kích cỡ của hai chúng tôi thật sự không quá thích hợp đây?
1.
Tôi và Tần Minh Lãng là liên hôn thương nghiệp, nhà hắn mở công ty y dược phát triển rất mạnh mẽ, nhà tôi mở chuỗi cửa hàng chân ngỗng nướng, đại lý trải rộng toàn quốc.
Tới tuổi kết hôn, cha mẹ hai nhà đánh nhịp với nhau, hai chúng tôi mơ mơ màng màng mà đi đăng ký kết hôn.
Lúc đầu tôi còn hơi giãy giụa một chút, nhưng cha tôi nói:
“Nếu chỉ dựa vào bản thân, con có thể mua được cả một tủ túi xách giới hạn số lượng như vậy sao?”
Tôi lắc đầu.
“Nhìn các bạn học của con đi, có ai đẹp trai hơn cậu ta không?”
Tôi lại lắc đầu.
Ông ấy vỗ mạnh lên đùi: “Vậy là đúng rồi! Hai nhà hiểu khá rõ nhau, cậu ta là đối tượng tốt tới mức nào! Kết hôn đi! Sau đó kêu nó mua túi xách cho con!”
Được, mua túi xách!
Cha tôi nói không sai, Tần Minh Lãng giàu có thật.
Hắn lớn hơn tôi 6 tuổi, gia tộc lại rất có tiếng ở thủ đô.
Khi còn bé, chúng tôi là hàng xóm, nhà đối diện nhau, mỗi ngày đều đi học tan học cùng nhau.
Nhưng về sau công việc của cha mẹ hắn có thay đổi, rất nhanh bọn họ đã dọn đi, hai chúng tôi cũng không còn liên lạc với nhau nữa.
Mấy năm sau khi thành niên, nghe nói hắn không chỉ tiếp quản công ty của gia tộc mà còn thành giảng viên ở trường đại học Y.
Dù là đặt trong hàng ngũ giáo sư trường chúng tôi, hắn cũng có thể trở thành đóa hoa cao lãnh xinh đẹp nhất.
Đúng là chiến sĩ toàn năng.
Có phóng viên phỏng vấn hắn. Trong màn hình, hắn mặc âu phục màu xám tro, trông vẫn lãnh đạm tự phụ như trước, nhưng lại cương chính vô cùng:
“Tôi muốn dành hết tinh lực của mình vào công việc và học thuật, hiện tại là như vậy, tương lai cũng là như vậy. Muốn tôi yêu đương nhàm chán? Không bằng kêu tôi chết đi.”
Nghe xem, đúng là ông hoàng sự nghiệp, ông vua “cày cuốc” có khác.
Cho nên tôi cũng có thể hiểu được, giữa một đống thiên kim xinh đẹp, vì sao hắn lại quyết định chọn tôi.
Dù sao chúng tôi cũng quen nhau lâu rồi, tuy không tính là quá thân thiết nhưng tóm lại cũng không cần bồi dưỡng tình cảm lại từ đầu.
Bớt việc.
Cho nên đêm trước khi kết hôn, tôi tìm tới hắn, muốn ký thỏa thuận với hắn.
【 1. Sau khi kết hôn chúng ta không can thiệp vào cuộc sống của nhau, không quấy rối nhau. 】
【 2. Em vẫn đang đi học nghiên cứu sinh, lại trùng hợp cùng trường với anh. Sau này anh làm nghiên cứu khoa học của anh, tôi học tập phần tôi. Khi ở trường, chúng ta cứ giả vờ như không quen biết. 】
【 3. Ban đầu vốn đã không có tình yêu, sau này cũng đừng nói chuyện tình cảm. 】
Hắn xem hết thỏa thuận xong lại nhìn tôi chằm chằm, im lặng một lát, cuối cùng cũng đồng ý: “Được.”
Liên hôn mà, chính là như vậy đấy.
Nhưng tôi không tài nào ngờ tới, mới tuần thứ hai sau khi liên hôn, tôi đã gặp được nguy cơ.
… Tôi thật sự thích Tần Minh Lãng!
Nguy hiểm nguy hiểm nguy hiểm!
…
Tôi cho rằng, xét cho cùng, nguyên nhân dẫn tới cơ sự này nằm ở Tần Minh Lãng.
Ai bảo hắn đẹp trai như vậy.
Ví dụ như bây giờ.
Hắn đang ngồi đối diện tôi ăn tối.
Rất lịch sự, áo sơ mi đen, gọng kính vàng, cúc áo được cài đến nút tận cùng, yết hầu hơi nhô ra, ngón tay cũng thon dài.
Nhìn thế nào cũng thấy giống như hắn đang quyến rũ tôi.
Chắc chắn là hắn cố ý ăn mặc như vậy.
Không đoan trang chút nào.
“Ăn no rồi?” Có lẽ ánh mắt của tôi quá nóng bỏng, Tần Minh Lãng khẽ nhướng mày: “Cứ nhìn anh mãi như vậy làm gì?”
“Không nhìn anh.” Tôi mặt không đổi sắc tim không đập nhanh mà nói dối: “Em chỉ đang nghĩ về một số chuyện rất quan trọng.”
“Ví dụ như?”
“Chẳng phải học kỳ này em có đăng ký lớp vẽ phác họa à, giáo viên giao một bài tập, vẽ người mẫu khỏa thân.”
“Ừm.”
“Em không tìm được người mẫu, nên...” Tôi ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn nói: “Chúng ta cũng có thể tính là có quen biết, anh có muốn làm người mẫu cho em không?”
Tôi vừa dứt lời, bầu không khí chợt im lặng ba giây.
Tôi giật mình, đầu óc bỗng tỉnh táo lại.
Toang rồi.
Một người nghiêm túc và bảo thủ như Tần Minh Lãng sao có thể đồng ý với chuyện hoang đường như vậy.
Sao hắn có thể ngồi yên bất động ba tiếng đồng hồ được?
Mà sao ban nãy tôi không kiếm cớ khác?
“Em chỉ nói đùa thôi, không có ý gì đâu, nếu anh không tiện thì...”
“Được.” Hắn cắt ngang lời tôi, cao ngạo thốt ra hai chữ: “Khi nào?”
Tôi buột miệng thốt ra: “Ngay tối nay, em muốn vẽ người mẫu khỏa thân!”