Hết cứu rồi, tôi thử tưởng tượng cảnh phải ngủ ở phòng làm việc với Tần Minh Lãng...
Thì thấy... hình như cũng không tệ lắm?
Đứng trước cửa phòng nghiên cứu, tôi nghĩ đi nghĩ lại:
Tần Minh Lãng ra nước ngoài du học mà năm nào cũng gửi thỏ nhồi bông từ Seattle về cho tôi. Dù không thích tôi thì chắc cũng không đến mức ghét tôi đâu nhỉ.
Cho dù có bị từ chối chắc tôi cũng sẽ không thảm lắm... đâu nhỉ?
Được, tôi hít sâu một hơi.
Bước lên gõ cửa: “Tần Minh Lãng, em đến làm...” Bài tập.
“Tôi và Văn Lê chỉ là liên hôn thương nghiệp.”
Giọng trầm thấp của Tần Minh Lãng vọng ra từ khe cửa khép hờ.
Giọng hắn không chút cảm xúc, nói vào điện thoại:
“Cậu cũng biết, nếu không phải vì nhà họ Văn tôi vốn đã không quay về Bắc Thành. Tôi sẽ ở lại Seattle, tìm đại một người nào đó rồi kết hôn.”
Bàn tay tôi cứng đờ giữa không trung.
Trái tim như rơi thẳng vào biển sâu, sau đó chìm dần xuống.
…
Năm nay là năm thứ hai mươi mấy tôi quen Tần Minh Lãng.
Khi còn bé, mỗi khi tôi đến nhà hắn chơi mà gặp bà hắn làm món cua gạch, tôi lại không biết bóc, hắn sẽ ngồi dưới giàn nho bóc ra rồi bỏ vào bát cho tôi.
Sau này khi đi học, tôi phải học thêm vào cuối tuần, tuần nào cũng phải mang thùng sách từ phòng tự học đến lớp, hắn trốn học đến giúp tôi;
Sau này nữa, chúng tôi kết hôn, tôi không biết gì về quy trình đám cưới, là hắn vội vàng bay về nước, sáng đi dạy chiều đi họp, tối đến thì tỉ mỉ lên kế hoạch, từng bước từng bước một.
Tôi vẫn luôn cho rằng, hắn có chút cảm tình với tôi.
Nhưng hóa ra là không hề có.
Hắn bóc cua cho tôi là vì hắn thích bóc;
Hắn giúp tôi mang sách là vì hắn thích khuân vác đồ nặng.
Tôi thật sự bối rối.
Cuối cùng vẫn không có đủ dũng khí bước vào phòng nghiên cứu.
Tôi đeo bảng vẽ trên lưng, chạy về nhà, trốn vào trong chăn.
Mẹ tôi bảo, khi khổ sở thì cứ trốn vào trong chăn, như vậy ma quỷ sẽ không thể tìm thấy mình.
Tôi vừa trốn xong đã thấy Tần Minh Lãng nhắn tin hỏi: “Em đâu rồi?”
Tôi: “Em đang ở trên giường.”
Tần Minh Lãng: “...”
Tần Minh Lãng: “Không phải bảo đến làm bài tập sao?”
Tôi: “Em làm xong hết rồi, Hồ Khả gọi năm anh người mẫu đến, em vẽ khí thế lắm.”
Tần Minh Lãng: “...”
Tần Minh Lãng trực tiếp cúp máy.
Trái tim thủy tinh của tôi lại vỡ thêm một lần nữa.
…
Nửa đêm về sáng, trời trở lạnh, gió thổi vào cửa kính ban công phát ra tiếng vù vù.
Đến khi Tần Minh Lãng về tôi đã ngủ được một giấc rồi.
Hắn thay đồ ngủ xong lại đứng bên giường lạnh lùng lay tôi: “Văn Lê.”
Tôi mơ mơ màng màng: “Vâng?”
“Em cuốn hết chăn sang bên kia rồi, anh đắp cái gì?”
“Trong thư phòng có chăn đấy, anh có thể đắp tận ba cái. Em chu đáo không?”
“...”
Tần Minh Lãng chẳng buồn nói nhiều: “Xích qua bên kia một chút, nghe rõ chưa?”
Tôi không nhúc nhích.
Hắn gọi: “Văn Lê, dậy đi.”
Hắn lại đưa tay đẩy tôi.
Vào giây phút này, nỗi ấm ức trong lòng dâng lên đến đỉnh điểm.
Tôi bật dậy, đẩy mạnh hắn ra:
“Em không nghe thấy gì hết, tai em bị nhét bông rồi, cả hai tai đều không nghe thấy!”
“Anh có thấy phiền không vậy? Ngày nào cũng nửa đêm mới về, vừa về đến đã gọi em dậy.”
“Đáng đời em tối nào cũng phải chờ anh về để nhường chỗ cho anh chắc, giường rộng thế này không đủ cho anh nằm à? Anh muốn chiếm diện tích lớn như vậy còn kết hôn làm gì, tự đi mua cái giường hai mét rưỡi nằm ngang cho sướng thân có phải hơn không?”
Hắn vốn không hề muốn kết hôn, vậy tại sao lại đồng ý liên hôn thương nghiệp với tôi chứ.
Quan trọng hơn là, Văn Lê ơi là Văn Lê, sao mày lại không có tiền đồ đến thế.
Sao mày lại đi thích hắn thật chứ.
“...”
Từ khi kết hôn đến giờ tôi chưa từng nói một tràng dài như vậy, Tần Minh Lãng bị tôi mắng cho đơ người.
Sau đó hắn như nghĩ ra điều gì đó, cúi người xuống, sờ lên trán tôi, trầm giọng:
“Em sốt rồi à, Lê Lê?”
“Em không có, người có bệnh là anh.” Tôi đã bắt đầu nói năng lung tung: “Tránh ra, đừng có sờ em... ưm.”
Giây tiếp theo.
Mùi hương tuyết tùng bao trùm lấy tôi.
Tôi rơi vào một vòng tay ấm áp.
“Được rồi, đi thôi.” Tần Minh Lãng nhanh chóng nhét tôi vào áo phao, bế thốc tôi lên: “Đến bệnh viện.”
Mũi tôi cay xè, tay nắm chặt áo khoác của hắn.
Hắn bật cười: “Sao bây giờ không kêu anh tránh xa ra nữa?”
“Thầy Tần...”
“Ừm?”
“Anh thơm quá.”
“...”
Tôi vừa nói xong câu này đã cảm nhận được cơ thể Tần Minh Lãng cứng đờ.
Nhưng chỉ ngay giây sau, tôi đã mất ý thức.
…
Chờ đến khi tỉnh lại lần nữa, đã là năm giờ rưỡi sáng.
Ở phòng cấp cứu của bệnh viện.
Tôi dựa vào người Tần Minh Lãng, chai truyền dịch vẫn còn một nửa.
Hắn đặt máy tính lên đầu gối, đang nghe một cuộc họp trực tuyến quốc tế.
Thấy tôi tỉnh lại, hắn khẽ hắng giọng, hỏi:
“Em còn thấy khó chịu ở đâu không?”
Tôi lắc đầu.