【 Đẹp đôi quá đi mất! Nghe nói tổng giám đốc Tần và mối tình đầu là bạn học cấp ba, hai người họ đã yêu nhau từ hồi trung học rồi ư? Đúng là tình yêu thời học sinh là tình yêu đỉnh nhất! 】
【 Đây chẳng phải là mô típ thường thấy trong tiểu thuyết sao, khi còn đi học thì là đối thủ xứng tầm, sau khi tốt nghiệp thì trở thành đối tác, vừa là đối thủ vừa là người yêu! 】
【 Khoan đã, nhưng hình như vợ của tổng giám đốc Tần không phải là Tô Nhan, vậy tại sao hai người họ không đến được với nhau? 】
【 Mối tình đầu chẳng phải luôn là bạch nguyệt quang hay sao, chia tay cũng là chuyện bình thường thôi. Hơn nữa cô gái này không muốn kết hôn, tổng giám đốc Tần vì cô ấy mà làm việc ở Seattle bao nhiêu năm như thế, nhưng vẫn không thể thay đổi được suy nghĩ của cô ấy, nên anh ấy mới về nước chọn một người để kết hôn theo sự sắp đặt của gia đình. 】
...
Ok, Ok.
Nói đi nói lại thì tôi chỉ là người thay thế.
Tôi là phương án B, tôi là lựa chọn thứ yếu.
Tôi là một con hề, một con chó hoang lang thang trên đường phố Bắc Kinh không ai cần.
Anh chàng ngạc nhiên: “Sao chị lại khóc vậy?”
Tôi lặng lẽ rơi nước mắt: “Tô Nhan xinh đẹp quá, bọn họ thật đẹp đôi, chị thấy tự ti.”
“Không có đâu, chị cũng rất xinh mà!”
“Cảm ơn cậu.”
“Vậy tối nay chị có muốn đi uống rượu không?”
“... Đi.”
Tôi nhanh chóng nghĩ thông suốt.
Dù sao thì chúng tôi vốn cũng không có cơ sở tình cảm gì.
Hãy để Tần Minh Lãng ở bên mối tình đầu của anh ta đi.
Nhưng suy nghĩ này chỉ kéo dài được ba tiếng.
Ba tiếng sau, Tần Minh Lãng lạnh lùng xuất hiện ở quán bar.
Tối hôm đó, anh chàng đã gọi Hồ Khả và vài người bạn của cậu ta đến.
Đúng là trong đám bạn của một người đẹp trai, không có ai là xấu cả, ai nấy đều lưng dài vai rộng, chân cũng dài, eo cũng thon, khiến tôi hoa cả mắt.
Cậu ta hỏi: “Đẹp không ạ?”
Tôi: “Đẹp.”
Cậu ta nói: “Vậy chị đừng buồn nữa được không? Có rất nhiều cô gái thầm thích thầy Tần, chị chỉ là một trong số đó thôi, đừng buồn quá lâu, được không?”
Cậu ta dẻo miệng thật đấy.
Tôi có hơi choáng váng.
Đến nỗi, khi Tần Minh Lãng lạnh lùng bước vào...
Đã bắt gặp ngay cảnh tôi ngậm một cọng khoai tây chiên phủ nấm truffle đen, nắm tay anh chàng kia không buông:
“Tên của cậu viết như thế nào ấy nhỉ? Cậu viết lên lòng bàn tay chị cho chị xem đi.”
“Oa, tay cậu to thật, còn dài hơn tay chị một đoạn, cậu không tin thì mình so thử xem?”
“Cái yết hầu của cậu đang trượt trượt kìa, hay thật, chị chưa từng sờ vào yết hầu ai bao giờ, cho chị sờ thử có được không?”
...
Anh chàng kia rất tốt tính, cậu ta hơi cúi người xuống nói chuyện với tôi, thỉnh thoảng còn nở nụ cười để lộ ra cặp răng khểnh rất đáng yêu.
“Văn Lê.”
Cả người Tần Minh Lãng tóa khí lạnh, sải bước đi nhanh đến chỗ tôi.
Nhưng tôi vẫn chẳng hề hay biết gì, vẫn đang cười ngây ngô.
Đột nhiên, có người túm lấy gáy tôi, xách tôi như xách một con gà con lên.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy trời đất đảo lộn.
Tôi nghe thấy hắn nghiêm giọng quát:
“Sáng nay em mới phải truyền dịch gì em còn nhớ không? Bệnh còn chưa khỏi hẳn mà ngay tối ấy đã dám đi uống rượu rồi?”
“Em có biết thời gian là gì không, bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Anh chỉ tăng ca có hai ngày thôi mà em đã định làm loạn rồi? Tuần sau anh phải đi công tác một tuần, có phải em định tối nào cũng không về nhà không?”
“Anh là ai... Giáo sư Tần.”
Anh chàng kia vừa nhìn rõ mặt người đến, vẻ tùy tiện trên mặt lập tức biến mất.
Cậu ta vội vàng đứng thẳng người, chào Tần Minh Lãng:
“Em xin lỗi, em không biết hai người là... à không đúng, hai người có quan hệ gì vậy? Thôi không quan trọng, bọn em không làm gì cả, em không có ý định tán tỉnh chị ấy đâu!”
Tần Minh Lãng lạnh lùng nhìn cậu ta, chẳng buồn liếc mắt một cái: “Cút.”
Anh chàng kia ba chân bốn cẳng chuồn mất.
Trong quán bar, ánh đèn nhấp nháy.
Tôi mơ màng dụi mắt, không nhớ nổi đầu đuôi câu chuyện, nhưng khi nhìn thấy hắn, tôi vừa buồn vừa vui, đưa tay về phía hắn: “Ôm.”
Tần Minh Lãng khựng lại trong giây lát, sau đó bế bổng cả người tôi lên, vác lên vai.
Cứ thế, trước sự chứng kiến của mọi người, hắn vác tôi ra khỏi quán bar.
Đến khi đầu óc tôi tỉnh táo trở lại hoàn toàn, tôi đã nằm ở ghế phụ của chiếc Cullinan.
Xe đang chạy trên đường cao tốc, trên đường về nhà.
Tôi dụi mắt: “Tần Minh Lãng?”
Tần Minh Lãng mím môi không nói gì.
Hắn vốn đã lớn tuổi hơn tôi, lại còn giữ vị trí cao trong xã hội.
Một khi hắn không muốn biểu lộ cảm xúc, trông hắn rất nghiêm nghị.
“Vừa rồi... không phải em đang ở quán bar sao? Em bị mất trí nhớ rồi?”
Tôi lo lắng hỏi: “Anh đến đón em về nhà ư, cảm ơn anh.”
Hắn vẫn không nói gì.