8
Điều tôi không ngờ là, thám tử tư mà tôi bỏ ra số tiền lớn thuê về lại lần đầu tiên trong sự nghiệp gặp thất bại.
Họ đã dùng mọi cách có thể mà vẫn không tìm ra người đó là ai.
Người phụ trách gửi cho tôi một loạt biểu tượng khóc lóc:
【Cô Ôn, cô chắc chắn là có người đó chứ?】
【Chúng tôi đã dùng hết mọi phương pháp chuyên nghiệp, đừng nói là người yêu, bên cạnh Tổng giám đốc Thẩm đến một con muỗi cái cũng không có.】
Cũng không sai lắm.
Phụ nữ bên cạnh Thẩm Cận Hoài ngoài người thân ra thì toàn là nhân viên.
Quan hệ với người thân thì cũng bình thường, không cần thiết thì không gặp.
Với nhân viên thì ngoài công việc ra không có bất kỳ giao tiếp ánh mắt nào.
Nhưng… không thể nào không có người đó.
Rõ ràng người đất sét kia vẫn ở đó.
Đang ngơ ngẩn thì bên kia lại nhắn đến:
Giọng điệu rất thận trọng:
【Cô Ôn, thật ra chúng tôi đã dùng phần mềm chuyên nghiệp để so sánh rồi.】
【Kết quả hiện ra là... 】
【Người tượng đó rất giống như được làm dựa theo hình dáng của cô.】
Họ đều nói vậy.
Nhưng tôi nhìn mãi vẫn không thấy giống tôi chỗ nào.
Càng nghĩ càng bực mình, tôi dứt khoát đi thẳng sang phòng Thẩm Cận Hoài.
Ổ khóa phòng anh còn chưa kịp thay.
Tôi đẩy cửa vào.
Vừa vặn thấy Thẩm Cận Hoài đang cầm người đất sét nhỏ, nhẹ nhàng hôn lên trán nó một cái.
Nghe thấy tiếng động, anh luống cuống siết chặt người đất sét lại.
Tôi cau mày.
Phản ứng của anh khiến tôi càng chắc chắn người đất sét đó không phải là tôi.
Tôi là ai chứ?
Là vợ hợp pháp của Thẩm Cận Hoài.
Nếu anh thật sự thích tôi, hoàn toàn có thể trực tiếp hôn tôi ngoài đời.
Việc gì phải cả ngày ôm người đất sét đó hôn tới hôn lui.
Tôi nhìn anh không chớp mắt.
Thẩm Cận Hoài giấu người đất sét vào dưới gối, cài cúc áo ngủ đến tận cổ.
Tôi hỏi anh:
“Thẩm Cận Hoài, người đất sét đó là em à?”
Câu hỏi này làm tôi trăn trở nhiều ngày, nói ra khó tránh mang theo cảm xúc.
Thẩm Cận Hoài sững người vài giây: “Là.”
Chưa để tôi phản ứng, anh lại nhanh chóng phủ nhận:
“Không phải.”
Không phải tôi, nhưng lại giống tôi.
Vậy chỉ có một khả năng.
Tôi có lẽ rất giống với người trong lòng anh.
Thẩm Cận Hoài coi tôi như thế thân.
Tôi tức đến suýt khóc.
Thẩm Cận Hoài thấy mắt tôi đỏ lên, định bước tới ôm tôi.
Nhưng bị tôi đẩy mạnh ra:
“Cút đi đồ cặn bã!”
Anh đứng yên bất động.
Tôi dứt khoát đi vòng qua anh, không buồn nhìn thêm một cái.
---
9
Từ đó về sau, mỗi khi gặp Thẩm Cận Hoài, tôi chỉ nói một câu: “Ly hôn.”
Anh ấy không đồng ý, tôi liền coi anh như không khí.
Cho đến khi Thẩm Cận Hoài lại biến mất khỏi tầm mắt tôi, tôi mới gọi cô bạn thân Lâm Thính đến nhà chơi.
Lúc cô ấy đến, trên cổ tay còn quấn một con rắn nhỏ nuôi làm thú cưng.
Vừa vào cửa đã không kìm nổi đưa tay ra trước mặt tôi: “Xem đi! Dễ thương chưa?”
Có vẻ là cô ấy lại tốn công lựa chọn kỹ lưỡng, màu sắc và hoa văn đều rất đẹp mắt.
Thấy vẻ mặt mong chờ được khen của Lâm Thính, tôi gật đầu: “Dễ thương thật.”
Được người khác khen thú cưng của mình đáng yêu có lẽ là một trong những điều hạnh phúc nhất trên đời.
Lâm Thính luyên thuyên kể chuyện thú vị về con rắn nhỏ, kể đến mệt mới hỏi tôi: “À đúng rồi, suýt quên hỏi, dạo này cậu và Thẩm Cận Hoài sao rồi? Cưỡng ép được chưa?”
Nhắc đến chuyện này, nụ cười tôi hơi khựng lại.
Cuối cùng vẫn quyết định thành thật:
“Chưa thành, không tốt lắm, định ly hôn.”
Lâm Thính vội vàng hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra.
Tôi không nói đến chuyện mị ma giữ mình gì đó, chỉ bảo Thẩm Cận Hoài chắc là có bạch nguyệt quang, hơn nữa còn giống tôi.
Lâm Thính phá lên cười:
“Sao có thể chứ?’’
“Chuyện khác tớ không dám chắc, nhưng nếu cậu bị coi là người thay thế, vậy thì chính chủ chắc là thần tiên rồi.’’
“Tốt nhất là hỏi rõ ràng đi, tớ thấy Thẩm Cận Hoài không giống kiểu đàn ông cặn bã đâu.”
Tôi vừa nói vừa nghịch nghịch con rắn nhỏ:
“Có hỏi rồi, ban đầu anh ta nói là tớ, sau đó lại bảo không phải.”
Lâm Thính kết luận:
“Vậy tám phần là cậu đấy, thường thì phản ứng theo bản năng mới là thật.”
Thế thì tôi lại càng không hiểu.
Nếu là tôi, Thẩm Cận Hoài có gì phải giấu diếm?
Tôi là vợ hợp pháp của anh ta, có phải người ngoài đâu.
Tôi vẫn đang suy nghĩ thì Lâm Thính đã ôm rắn đứng dậy:
“Thôi, để tớ nhờ người điều tra giúp cậu xem rốt cuộc là sao, chờ tin tớ nhé.”
Cô ấy đi rồi.
Tôi cũng lười ngồi lại phòng khách một mình, bèn lên lầu về phòng.
Vừa khép cửa lại, cả người đã bị đè lên cánh cửa.
Thẩm Cận Hoài cúi đầu, dụi dụi vào cổ tôi: “Mạn Mạn, anh khó chịu quá.”
Nhiệt độ trên người anh nóng rực, nhìn cũng không tỉnh táo lắm.
Tôi cứng người lại, không dám động đậy.
Suýt nữa quên mất, mấy ngày này đúng vào kỳ phát tình của anh ấy.
Thẩm Cận Hoài vẫn thì thầm:
“Mạn Mạn, anh không muốn ly hôn, em đừng lạnh nhạt với anh nữa.”