Không chừng là do bị Thẩm Cận Hoài chọc tức đến nỗi sinh ra nhân cách thứ hai.
Thẩm Cận Hoài yêu cầu: “Vậy em hôn anh một cái.”
Tôi cương quyết ngăn chặn hành vi không đúng đắn, đứng im không nhúc nhích.
Anh cũng không giận.
Chỉ liếc nhìn tay tôi.
Vài giây sau, tôi giật mình rụt tay lại như bị điện giật: “Thẩm Cận Hoài!”
Anh lại lặp lại: “Hôn anh một cái.”
Tôi ngẩng đầu, nhanh chóng hôn nhẹ lên môi anh ấy một cái.
Không hôn, không biết anh còn định làm ra chuyện gì.
Mắt Thẩm Cận Hoài lập tức ánh lên ý cười.
Anh cúi xuống, hôn lên môi tôi lần nữa, hôn hết lần này đến lần khác.
Chưa để tôi trừng mắt, Thẩm Cận Hoài đã giải thích: “Có qua có lại”
Nói xong, cái đuôi anh ấy cũng vui vẻ vẫy theo.
Chỉ vài giây sau, Thẩm Cận Hoài vẫn nhịn không nổi.
Giọng khàn khàn nài nỉ:
“Vẫn khó chịu lắm, lần này có thể hôn lâu một chút không?”
Nhìn dáng vẻ anh lúc này, tôi khó tưởng tượng nổi những kỳ phát tình trước đây anh đã vượt qua thế nào.
Nhất thời mềm lòng, tôi chủ động hôn lên môi anh.
Thẩm Cận Hoài cứng người vài giây, thấy tôi không định rời đi, mới từ từ đáp lại, cuối cùng nắm thế chủ động.
Ý thức bắt đầu mơ hồ.
Thẩm Cận Hoài nắm tay tôi, đặt lên hoa văn mị ma đang dần hiện ra, bên tai vang lên tiếng thở dốc khàn khàn không thể kiềm chế: “Mạn Mạn, lần này em hãy nhìn kỹ đi.”
Tuy miệng nói vậy, nhưng anh không để tôi nhìn.
Vừa thấy hoa văn mị ma hiện lên, Thẩm Cận Hoài đã nghiêng người hôn xuống: “Vẫn là đừng nhìn thì hơn.”
Sợ tôi lại hiểu lầm, rồi sau đó âm thầm buồn bã.
Sau nụ hôn ấy, tôi chủ động hôn lại: “Rất đẹp.”
Thẩm Cận Hoài hít một hơi thật sâu.
Không khí trong phòng lập tức bốc cháy.
Cũng vì câu nói ấy, mà về sau, suốt một thời gian dài, tôi không dám lặp lại.
Chỉ cần tôi nói ra, Thẩm Cận Hoài sẽ lập tức mất kiểm soát.
10
Chiều hôm sau, tôi mới lồm cồm tỉnh dậy rồi đi xuống lầu.
Thằng cha Thẩm Cận Hoài đã bị tôi đuổi đi làm từ sớm.
Lâm Thính đang ngồi trên sofa chơi với con rắn cưng của cô ấy.
Thấy tôi xuống, cô ấy tặc lưỡi:
“Hôm qua còn nói muốn ly hôn, tôi biết ngay là mấy chiêu trò của vợ chồng các người mà.”
Tôi kéo chặt cổ áo lại, bảo dì giúp việc mang công cụ chuẩn bị sẵn tới.
Từ sau khi biết bức tượng đất sét trong phòng Thẩm Cận Hoài là tôi, tôi đã nảy ra ý định làm một cái cho anh ấy.
Nhưng trong nhà không có điều kiện làm tượng đất sét, mà tôi lại lười ra ngoài.
Thế là đành lui một bước, khắc một người gỗ nhỏ để dỗ anh ấy vui.
Vừa hay, Lâm Thính học qua chuyện này, tay nghề lại cực ổn.
Vừa mắng tôi “óc yêu đương”, cô ấy vừa kiên nhẫn dạy tôi.
Công đoạn khá tốn sức.
Gần một tháng trời, ban ngày tôi tranh thủ lúc Thẩm Cận Hoài không ở nhà để lén khắc.
Tối đến thì giúp anh ấy vượt qua kỳ động dục.
Nhưng thời gian trôi đi, tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
Một tháng có ba mươi ngày, mà tới hai mươi tư ngày là Thẩm Cận Hoài đang trong kỳ phát tình.
Đúng lúc tôi khắc xong người gỗ.
Anh ấy lại lấy cớ đang phát tình để quấn quýt năn nỉ tôi.
Tôi trừng mắt: “Thường xuyên thế này, có cần em đưa anh đi khám không?”
Thẩm Cận Hoài nhạy bén nhận ra điểm bất thường.
Anh buông tôi ra, xin lỗi: “Xin lỗi vợ yêu.”
Thái độ thành khẩn đến mức tôi chẳng nỡ nói gì.
Trừng anh một hồi, tôi mới lấy người gỗ đã khắc xong từ sau lưng ra: “Nè.”
Thấy Thẩm Cận Hoài ngẩn người, tôi bồi thêm: “Tuy hơi xấu, nhưng chắc chắn là anh, không phải người khác đâu.”
Khoảnh khắc hoàn thành nó, tôi lập tức hiểu ra—
Tại sao ngay cả tôi cũng không nhận ra bức tượng đất sét kia là mình.
Khắc tượng khó quá trời.
Khóe môi Thẩm Cận Hoài cong lên: “Khắc đẹp thật.”
Anh cúi đầu hôn tôi: “Cảm ơn vợ.”
Thẩm Cận Hoài chụp cả trăm tấm hình người gỗ nhỏ từ đủ mọi góc độ.
Từ ảnh chụp riêng người gỗ, đến ảnh hai người họ, rồi đến ba người chúng tôi cùng trong khung hình.
Chụp tới cuối cùng, cả tượng đất sét anh làm cho tôi cũng bị lôi vào chụp chung.
Anh còn đang mải mê chụp thì dì giúp việc gõ cửa đưa vào một cái hộp: “Phu nhân, cô Lâm nhờ người vừa đưa đến. Nói là có thể giúp cô lật mình làm chủ.”
Tôi thấy không ổn, vừa định đưa tay nhận lấy xem thử.
Thẩm Cận Hoài đã nhanh tay cầm trước tôi.
Dì quay người rời đi.
Tôi trơ mắt nhìn Thẩm Cận Hoài mở hộp ra, lộ ra thứ bên trong.
Yết hầu anh ấy khẽ chuyển động: “Mạn Mạn, cái này là gì vậy?”
Đây là…
Chiến bào Lâm Thính gửi tặng tôi.
Cô ấy nói tôi vất vả khắc người gỗ suốt bao lâu, Thẩm Cận Hoài nên có chút lễ cảm ơn tôi.
Mặt tôi đỏ bừng, vội giật lại giấu ra sau lưng: “Đừng nhìn!”
Mặc vào rồi, kỳ phát tình của Thẩm Cận Hoài chắc chắn là đến sớm luôn.
Khóe môi Thẩm Cận Hoài cong nhẹ, từng chữ như mang theo mê hoặc: “Không phải em muốn… lật mình làm chủ sao?”
Muốn thì cũng muốn…
Nhưng tôi còn muốn ngày mai dậy đúng giờ nữa cơ.
Thẩm Cận Hoài vẫn tiếp tục dụ dỗ: “Em có thể dùng cái này trói anh lại, sau đó thì…”
Đuôi anh ấy không kìm được mà quấn lấy eo tôi,
Cả cặp sừng cũng có dấu hiệu lộ ra.
Cuối cùng, tôi vẫn không cưỡng lại được cám dỗ, vào phòng tắm thay đồ.
Ra ngoài mới phát hiện, Thẩm Cận Hoài đã sớm chuẩn bị.
Mặc bộ trang phục Phật tổ nam mà mấy ngày trước tôi từng khen trên video.
Ánh mắt anh tối sâu, cúi đầu hôn tôi thật sâu.
Nhưng vẫn nhớ giữ lời hứa, để tôi có đủ quyền chủ động.
Trời sắp sáng, trong lúc mơ mơ màng màng,
Môi Thẩm Cận Hoài áp sát tai tôi, khẽ thì thầm: “Anh yêu em, vợ ơi.”
--Hoàn-