5.
Trạm fan mới của Phó Dự hoàn toàn im ắng, nhưng dư âm vẫn chưa lắng xuống.
Các fanpage lớn lần lượt đóng cửa, những fan cứng cũng thi nhau tuyên bố rời fandom, như thể một con đập vừa bị vỡ tung.
【Dạo này quản lý nhan sắc thật sự có vấn đề.】
【Quầng thâm mắt nặng nề, da dẻ xuống cấp, có lẽ nên bỏ thuốc lá rồi chứ nhỉ?】
【Studio có não không vậy? Lại dám động vào trạm fan của thái tử gia? So về bối cảnh, nhan sắc, danh tiếng, tất cả đều thua xa!】
【Nói thật… có vẻ như người tôi thích chỉ là hình ảnh qua ống kính fanpage, chứ không phải bản thân Phó Dự.】
Đội ngũ của Phó Dự cố gắng xoa dịu tình hình bằng một đoạn video hậu trường đầy tình cảm, nhưng lại chỉ nhận về những lời mỉa mai châm chọc:
【Lọc màu dày cộp thế này, sợ chúng tôi nhìn thấy làn da bóng dầu à?】
【Thôi xin, đừng đăng nữa. Càng đăng càng flop thôi.】
Cùng lúc đó, sự nghiệp diễn xuất mà Phó Dự đang chuyển hướng cũng liên tục gặp trắc trở. Những dự án mà anh ta từng nhăm nhe lần lượt rơi vào tay kẻ khác. Các thương hiệu thời trang bắt đầu quay lưng, thậm chí đến cả thiện cảm từ công chúng cũng tụt dốc không phanh:
【Filter dày thế này, chi bằng học tập Hạ Hành Xuyên đi, đẹp trai tự nhiên vẫn là đỉnh nhất.】
Ngược lại, trạm fan HisTrail của tôi lại lên như diều gặp gió.
Lượng người theo dõi vượt mốc triệu fan, mỗi ngày bình luận sôi nổi như nổ tung.
Thậm chí, ngay cả đối thủ của Phó Dự cũng không nhịn được mà nhắn tin cho tôi:
【Thích phong cách của chị lắm. Tôi có cơ hội hợp tác không nhỉ?】
Không chỉ thế, trào lưu “góc nhìn bạn gái” do HisTrail khởi xướng đã nhanh chóng lan tỏa, trở thành xu hướng mới—
Từ ngôi sao đến hot influencer đều đua nhau bắt chước, hàng loạt chủ đề “xx góc nhìn” tràn ngập các nền tảng.
Một tạp chí thời trang còn chủ động liên hệ với tôi, mong muốn hợp tác thực hiện một bộ ảnh quảng cáo theo phong cách “tự nhiên”.
Và rồi, mối quan hệ giữa tôi và Hạ Hành Xuyên ngày càng trở nên đặc biệt.
Những bức ảnh tôi chụp anh ta cũng không còn giới hạn trong các buổi làm việc bình thường nữa.
Buổi sáng, tôi đã có mặt trong phòng khách nhà anh ta, trò chuyện vui vẻ với bác trai bác gái, chờ chụp khoảnh khắc anh ta vừa thức giấc với đôi mắt ngái ngủ.
Buổi trưa, trong lúc nghỉ giữa cuộc họp, chúng tôi ngồi cùng bàn ăn trưa. Anh ta hất cho tôi một hộp cơm, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn:
"Chụp xong chưa? Gần đây tập nấu ăn, nên tôi lỡ tay làm dư một phần."
Buổi tối, tôi cùng anh ta bước lên máy bay riêng, ống kính bắt trọn khoảnh khắc anh ta ngả người vào ghế, khép hờ đôi mắt dài và rậm mi, đường nét khuôn mặt thư thái.
Quả là một con công kiêu ngạo, miệng độc, nhưng đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Một lần nọ, tôi đứng dựa vào khung cửa, trêu chọc:
“Bảo bối à, trạm fan chuyên nghiệp của chị đây, phục vụ 24/7 theo yêu cầu."
Anh ta nhướng mày:
"Lúc đang tắm thì sao?"
"Nếu anh không ngại, tôi cũng chẳng phiền."
Hạ Hành Xuyên hừ nhẹ, khóe miệng nhếch lên vẻ châm chọc, nhưng tai thì lại âm thầm đỏ lên.
Anh ta lúc nào cũng ra vẻ cao ngạo, chúng tôi vẫn đấu khẩu như cơm bữa. Tôi chửi anh ta là con công thối tính, anh ta chê tôi khó ở như một con mèo hoang.
Thế nhưng, dưới ống kính của tôi, nét mặt anh ta luôn thư giãn, từng khoảnh khắc đều sinh động như một bức tranh đời thường.
Ừm… có khi nào, tôi chụp anh ta quá nhiều rồi không nhỉ?
Cảm giác như… con người này cũng không đến mức khó ưa như tôi từng nghĩ.
Nhưng mà, vị thái tử gia này dạo gần đây có vẻ hơi lạ.
Miệng thì bảo “Tôi chẳng quan tâm cô chụp thế nào đâu.”
Nhưng sau lưng lại lén lút dùng tên thật lập tài khoản Weibo, chỉ theo dõi đúng một người—HisTrail_贺小孔雀.
Lố bịch hơn, anh ta còn like tất cả bài đăng của tôi, thậm chí không bỏ sót cả những bình luận ship CP.
Tôi đọc lên một dòng anh ta vừa bấm thích:
【Trạm fan và thái tử gia đúng là có phản ứng hóa học bùng nổ! Xin hai người kết hôn ngay tại chỗ!】
Rồi ngước mắt nhìn anh ta: "Cảm giác thế nào khi đích thân vào trận tự đẩy thuyền mình?"
Anh ta chẳng buồn ngẩng đầu: "Lướt tay lỡ bấm."
"Lướt tay? Thế mấy bức ảnh anh lưu trong album cũng là 'lướt tay' mà lưu à?"
Hạ Hành Xuyên ho nhẹ, cầm ly trà lên che đi đôi tai đang dần ửng đỏ, giọng điệu lơ đãng:
"Chụp đẹp, giữ lại không được à?"
"Giữ lại?"
Tôi cười khẽ, cố tình ghé sát.
"Làm hình nền hay in ra treo trong phòng khách?"
Anh ta nghiêng mắt nhìn tôi, giọng điệu lười biếng nhưng ánh mắt lại lấp lánh ý cười:
"Cô muốn quản tôi à? Với tư cách gì? Lấy thân phận nào?"
Tôi chớp mắt, cười gian xảo:
"Với tư cách—bà nội của anh!"
"Khụ khụ khụ——!"
Bầu không khí có chút ám muội vừa rồi lập tức tan biến.
Hạ Hành Xuyên nghiến răng:
"Giản Ý, làm ơn đừng có suốt ngày bẻ lái lung tung nữa. Được không?"
"Được mà."
Anh ta dứt khoát nắm lấy tay tôi, kéo đi:
"Mang theo hộ chiếu và hành lý. Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Công tác."
Dọc đường, anh ta chẳng nói thêm lời nào, tôi cũng lười hỏi.
Mãi cho đến khi máy bay hạ cánh—
"…Đây là 'công tác' của anh sao?"
Hạ Hành Xuyên đút tay vào túi quần, tầm mắt hướng ra vùng đất đỏ xa xa với những khối đá khổng lồ.
"Ừ. Trước khi làm việc, thư giãn chút đã."
"Ý anh là đến Uluru?"
Tôi bật cười vì sự tùy hứng vô lý của anh ta.
Đây là nơi từng được nhắc đến trong bộ phim “Tiếng gọi tình yêu giữa lòng thế giới”—một vùng đất được ví như "trung tâm thế giới".
"Anh còn nhớ nơi này?"
Hồi cấp ba, cả lớp xem phim xong khóc bù lu bù loa.
Tôi quay sang, phát hiện Hạ Hành Xuyên còn khóc thảm hơn tôi, thế là cười vào mặt anh ta không chút thương tiếc.
Anh ta lười nhác nghiêng đầu: "Quên rồi."
Nhưng đôi tai đỏ ửng thì lại tố cáo tất cả.
Hoàng hôn nhuộm cả vùng đất thành một màu vàng đỏ dịu dàng.
Sự hoang vu và rộng lớn nơi đây như có thể nuốt trọn mọi cảm xúc.
Tôi giơ điện thoại lên:
"Được rồi, bảo bối à, nhìn vào ống kính—"
"Khoan đã."
Anh ta đột nhiên đưa tay chặn lại, giọng nói đầy nghiêm túc.
"Sao thế?"
"Đứng yên. Để tôi chụp cô trước."
Tôi không nhúc nhích, ngước nhìn anh ta.
Gió thổi rối loạn vài sợi tóc mai của anh ta.
"Này."
Anh ta hơi cau mày, giọng điệu mang theo chút cáu kỉnh.
"Cô không bảo là phục vụ 24/7 sao?"
"Là theo dõi anh."
"Lần này đổi ngược lại."
Giọng anh ta trầm xuống, có chút gì đó giấu giếm.
"Tôi muốn chụp cô."