Sau Khi Trở Thành Chủ Fansite Của Thái Tử Giới Giải Trí Bắc Kinh - Chương 6

9.


Màn trình diễn của Phó Dự chẳng ai quan tâm. Khi bài hát kết thúc, cả khán phòng keo kiệt đến mức không có lấy một tràng pháo tay lẻ tẻ.


Anh ta đứng giữa sân khấu, trong mắt thoáng hiện vẻ bối rối, nhưng rất nhanh đã che giấu đi bằng một nụ cười gượng gạo.


Mà tôi, từ đầu đến cuối, chẳng hề nhìn lên sân khấu lấy một lần.


"Nghiêng đầu một chút, thả lỏng vai ra."


Hạ Hành Xuyên ngồi đó, ánh mắt lười biếng, khóe môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhìn xuống ống kính.


Ngay khoảnh khắc màn trập vang lên, giọng anh ta chậm rãi cất lên, mang theo vẻ thờ ơ:


"Màn biểu diễn của Phó Dự cũng không tệ nhỉ?"


"Hả?"


Tôi chẳng buồn ngẩng đầu, tiếp tục điều chỉnh góc máy:


"Không để ý, bận chụp anh."


Đúng lúc đó, phía sau bỗng vang lên một giọng nói run rẩy:


"Chị Giản... không, Giản tiểu thư."


Tôi xoay người lại, Phó Dự đang đứng đó, sắc mặt phức tạp, ánh mắt do dự lướt qua giữa tôi và Hạ Hành Xuyên.


Tôi nhìn anh ta, giọng điệu bình thản:


"Có chuyện gì?"


Phó Dự mấp máy môi, giọng nói mang theo chút hối hận:


"Chuyện trước đây… là lỗi của tôi. Tôi không nên—"


"Dùng tài khoản phụ để bôi nhọ tôi?" Tôi lạnh nhạt bổ sung.


Sắc mặt anh ta cứng đờ trong chốc lát, sau đó lộ ra chút do dự:


"Tôi không biết… có lẽ là hiểu lầm?"


Hạ Hành Xuyên bật cười nhạt, ánh mắt lãnh đạm quét qua anh ta, sau đó đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống:


"Hiểu lầm?"


Giọng anh ta vẫn thờ ơ, nhưng lại mang theo áp lực bẩm sinh:


"Cô ấy từng là fan của cậu, vậy nên cậu cho rằng mình có thể dẫm đạp lên sự nỗ lực của cô ấy, nói rằng cô ấy ăn bám độ hot của cậu?"


Phó Dự bị câu nói thẳng thừng ấy đâm trúng, sắc mặt nhất thời trắng bệch, giọng điệu càng thêm gấp gáp:


"Lúc đó tôi chỉ là nhất thời nóng nảy—"


"Nhất thời nóng nảy?" 


Hạ Hành Xuyên nhướng mày, giọng nói không chút khoan nhượng. 


"Vậy còn bây giờ thì sao?"


Anh ta nâng cằm, ánh mắt mang theo ý châm biếm sắc bén:


"Biết được cô gái ngày xưa chỉ là một fan hâm mộ ăn mặc giản dị, không có gia thế, thực ra lại là người có địa vị vượt xa sức tưởng tượng của cậu… nên mới đột nhiên biết sai?"


Lời nói của Hạ Hành Xuyên sắc bén đến mức không chừa lại chút thể diện nào.


Sau đó, anh ta lại quay sang tôi, nhướng mày như đang chờ khen thưởng.


Tôi thong thả nhấp một ngụm rượu:


"Trước đây tôi là fan của cậu, quả thực đã từng chân thành mong cậu tốt lên. Năm năm làm fan cứng, cậu cũng đã mang đến cho tôi không ít giá trị cảm xúc, đồng thời giúp tôi rèn luyện kỹ năng chụp ảnh."


Ánh mắt Phó Dự hơi lóe lên, dường như cảm thấy tôi có ý muốn hòa hoãn.


Nhưng tôi chỉ khẽ cười, giọng nói trở nên lạnh lùng:


"Nhưng cậu có biết không? Bức ảnh giúp cậu nổi tiếng lúc debut là tôi chụp đấy. Nhưng không phải chỉ nhờ vào gương mặt của cậu đâu."


Tôi không nhanh không chậm, vén lên bức màn sự thật:


"Giới giải trí làm gì có cái gọi là 'tài năng tự khắc sẽ được công nhận'. Nếu không có người đứng sau đẩy, bộ ảnh đó sẽ không hot được đâu."


Nét mặt Phó Dự đông cứng lại, sự kinh ngạc và hổ thẹn đồng thời hiện lên.


"Thành tựu ngày hôm nay của cậu là tôi cho. Vậy nên tôi thu hồi lại cũng là chuyện hợp lý."


Tôi đặt ly rượu xuống, giọng điệu nhẹ bẫng:


"Vừa nãy là buổi biểu diễn cuối cùng của cậu đấy, nhớ tận hưởng đi.”


"Bởi vì, bắt đầu từ ngày mai, cậu sẽ bị cấm sóng ngầm."


Sắc mặt Phó Dự hoàn toàn tái nhợt. Anh ta há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thốt nổi lời nào.


Tôi quay đầu nhìn sang Hạ Hành Xuyên. Anh ta đang lười biếng dựa vào ghế sofa, ánh mắt thoáng vẻ chờ mong, như thể đang đợi xem tôi còn muốn làm gì tiếp theo.


"Tiếp tục đi." Tôi cười nói.


Hạ Hành Xuyên nhìn vào ống kính, đột nhiên hạ giọng hỏi:


"Chụp đủ chưa?"


"Hả?"


"Nếu chưa, về nhà chụp tiếp?"


"Về nhà ai?"


Hạ Hành Xuyên sững người.


Tôi chớp mắt, tiếp tục tấn công:


"Về chụp cái gì? Chụp lúc tắm à?" 


Giọng điệu đầy ác ý. 


"Thế thái tử gia, anh không ngại hả?"


Anh ta giật giật khóe môi, hừ lạnh một tiếng, ra vẻ chẳng thèm để tâm, nhưng vành tai lại âm thầm đỏ ửng.


Anh ta vươn tay nới lỏng cổ áo, giọng khàn đi:


"Không ngại."


Tôi cong môi: "Vậy đi thôi."


Hạ Hành Xuyên ngẩng phắt lên, ngơ ngẩn mất nửa giây. Anh ta mấp máy môi, dường như muốn phản bác, nhưng cuối cùng lại không thốt nổi lời nào.


Dưới ánh đèn hội trường, màu đỏ nơi vành tai anh ta lan dần xuống tận cổ.

10.

 

Sáng hôm sau, Weibo của tôi lại một lần nữa bùng nổ.

 

Bức ảnh đăng tải có chút mờ ảo, hơi nước mông lung.

 

Hạ Hành Xuyên vừa tắm xong, khăn tắm quấn lỏng lẻo trên hông, từng giọt nước chảy dọc theo cơ bụng rắn chắc. Anh ta nhìn thẳng vào ống kính, khóe môi hơi cong lên, lộ ra một nụ cười như có như không.

 

Dòng caption vỏn vẹn bốn chữ:

 

【Chỉ chụp đến đây.】

 

Bình luận bên dưới nổ tung:

 

"???? Đây là góc nhìn fan hay góc nhìn người yêu hợp pháp???"


"Thái tử gia sau khi tắm… quyến rũ đến mất mạng!"


"Vậy nên… ‘oan gia’ là thật, mà hẹn hò cũng là thật chứ gì?!"

 

Điện thoại của tôi rung liên tục, bạn bè gọi tới dồn dập:

 

"Giản Ý! Hai người rốt cuộc đã tiến triển đến mức nào rồi?!"

 

Tôi thở dài: "Chưa thử đâu."

 

"CHƯA?! Cả hai đã như vậy rồi mà còn chưa? Vì sao?!"

 

Tôi day day trán, giọng nói đầy bất đắc dĩ:

 

"Ai mà ngờ… nhà anh ta lại không có——"

 

Tôi hạ giọng, nghiến răng nói:

 

"Không có bao."

 

( Hoàn văn )




Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo