Tên Khắc Trong Tim - 2

5

Thẩm Diên Chí đưa tôi đến một cửa hàng nằm trong một căn biệt thự riêng.


Đèn chùm pha lê phản chiếu ánh sáng lấp lánh, làm những chiếc váy cưới trưng bày trên giá mẫu trở nên lộng lẫy hơn bao giờ hết.


Nhưng tôi chẳng có tâm trạng để nhìn, cũng chẳng có tâm trạng để chọn lựa.


Mặc kệ Thẩm Diên Chí và nhà thiết kế thảo luận xem nên đặt may kiểu váy nào cho tôi.


Mặc kệ trợ lý dùng thước dây đo từng số đo trên cơ thể.


Sân sau của cửa hàng là một khu vườn nhỏ, điều đó khiến tôi hứng thú hơn nhiều.


Vậy nên, trong lúc họ trò chuyện, tôi xách váy đi đến hồ nước nhỏ ở sân sau.


Ở cuối khu vườn có một cánh cổng, dường như chỉ cần bước qua đó là có thể tiến đến con đường của sự tự do vô hạn.


Thực ra, tôi đã nghĩ đến chuyện bỏ trốn vô số lần.


Nhưng đến khi lấy hết dũng khí để chạy trốn, tôi mới chán nản nhận ra—mình chẳng còn nơi nào để đi.


Mẹ tôi tha thiết mong tôi kết hôn với Thẩm Diên Chí, bà nắm chặt tay tôi, khẩn khoản bảo tôi đừng làm loạn nữa.


Tôi ngồi bên hồ nước nhỏ, cho đến khi Thẩm Diên Chí trò chuyện xong và đến tìm tôi.


“Đang nghĩ gì thế?”


Rất nhiều lúc, Thẩm Diên Chí đều như vậy, đứng ở một vị trí cao cao tại thượng.


Thế nên tôi đưa cánh tay ra cho anh ta nhìn.


Trên cổ tay, có một vết đỏ nhỏ.


Đó là một vết sẹo tròn, với viền ngoài hơi gồ lên do bị tổn thương tăng sinh mô.


“Anh nhìn xem, đây là dấu vết do đầu thuốc lá của anh để lại.”


Tôi đang nói về chuyện hồi cấp ba, khi nào đó anh ta tâm trạng không tốt, rồi kéo tôi vào góc tường, dí đầu thuốc lá đang cháy vào đó.


Rất đau, đau đến mức tôi chẳng còn nhớ nổi sau đó anh ta còn làm gì khác nữa.


Người trước mặt tôi trầm ngâm nhìn vết sẹo hồi lâu, rồi chậm rãi ngồi xuống.


Dù tôi có muốn phủ nhận đến thế nào đi chăng nữa, thì gương mặt của Thẩm Diên Chí, đúng thật là hoàn mỹ.


Hoàn mỹ đến mức, như thể được tạo ra bởi đôi tay của nhà điêu khắc vĩ đại nhất Hy Lạp cổ đại.


Nếu anh ta dùng ánh mắt dịu dàng để nhìn ai đó, có lẽ bất cứ ai cũng sẽ chết chìm trong đó.


Bằng không, làm sao trong Kinh Thánh phương Tây lại nói rằng—ác quỷ luôn sở hữu gương mặt biết mê hoặc lòng người nhất chứ?


Ánh sáng từ bật lửa bập bùng lay động, ngay trước mặt tôi, anh ta châm một điếu thuốc.


Tôi theo phản xạ mà khẽ run lên, lo sợ đầu thuốc kia lại chạm vào cánh tay mình.


Nhưng giây tiếp theo, anh ta lại thản nhiên dí tàn thuốc lên cổ tay chính mình.


Cùng một vị trí với tôi.


Anh ta yên lặng nhìn tôi: “Cảm thấy dễ chịu hơn chút nào chưa, Thanh Thanh?”


“…”


Tôi cụp mắt xuống. Trong làn tro tàn lập lòe sáng tối, vết thương mới nổi bật lên đến chói mắt.


Đột nhiên, anh ta đưa tay ôm chặt lấy tôi.


“Thanh Thanh, nếu nỗi đau của em có thể chia bớt cho anh một phần… thì tốt biết bao.”


Bên hồ nước, đom đóm mùa hạ chậm rãi bay lên. Tôi ngước mắt nhìn ánh trăng dịu dàng trên mặt nước.


“Thẩm Diên Chí, rõ ràng anh biết, tất cả những đau đớn đó—chính là do anh gây ra.”


Cơ thể người đàn ông khẽ cứng lại, rồi anh ta lặng lẽ vuốt ve mái tóc tôi.


“Vậy thì… để anh chuộc tội, được không?”

“…”


6

Sáng nay, sau khi Thẩm Diên Chí rời đi, tôi lại theo thói quen ném cốc sữa vào TV.


Những lúc như thế này, người hầu thường sẽ hâm nóng một ly sữa khác rồi mang đến trước mặt tôi.


Nhưng hôm nay, tôi không muốn uống.


Thực ra trước đây, tôi rất thích uống sữa. Khi còn đi học, mẹ tôi cũng luôn bảo tôi mang theo một chai sữa đến trường vào mỗi buổi sáng.


Nhưng có một ngày, khi tôi đến lớp, Thẩm Diên Chí đang ngồi trên bàn trước mặt tôi.


Hồi đó anh ta đã rất cao, cúi người xuống, bóng dáng anh ta có thể bao trùm lấy tôi.


Tôi nghe thấy có người cười nhạo, rồi có người nói: "Tìm chút trò vui đi, thiếu gia Thẩm."


Thế là anh ta mỉm cười với tôi, bàn tay đưa ra trước mặt.


Tôi đưa chai sữa trong tay cho anh ta.


Nắp chai vừa mở ra, hương sữa còn chưa kịp len vào khoang mũi—


Chất lỏng trắng đục đã từ đỉnh đầu tôi đổ xuống.


Đầu mũi, xương quai xanh, cổ áo, tà váy.


Hình như chỗ nào trên người tôi cũng vương đầy thứ mùi đó. Nhưng ngoài tôi ra, không ai khóc cả—mọi người đều cười.


"Ê, nhìn cái dáng vẻ này xem, đang quyến rũ ai đấy?"


"Đúng là chịu thua, thiếu gia Thẩm, sở thích của cậu…!"


Ngón tay cái bỗng lướt qua má tôi, Thẩm Diên Chí chống cằm ngồi đối diện tôi.


Cằm tôi bị anh ta nâng lên, ánh mắt anh ta lặng lẽ quan sát tôi hồi lâu.


Rồi bật cười khẽ.


"Thật xấu xí."


"…"


Thế nên, bây giờ tôi luôn căm ghét sữa.


Nhưng có lẽ điều tôi căm ghét nhất, vẫn là Thẩm Diên Chí.


Khi tôi hất đổ ly sữa thứ hai trong ngày, người mang sữa đến gần như sắp quỳ xuống trước mặt tôi.


"Tiểu thư… cô uống một chút đi mà…"


Tôi ngoảnh đầu nói tôi không uống, rồi ánh mắt vô thức rơi xuống chiếc điện thoại bàn bên cạnh sofa.


Tôi bò qua đó, ấn nút gọi. Chiếc điện thoại này chỉ có thể gọi đến một số duy nhất.


Chỉ là, lần này, giọng nói trong điện thoại lại không phải của Thẩm Diên Chí.


"Cô Tần?"


Ồ, là trợ lý đặc biệt của Thẩm Diên Chí, người thường xuyên lái xe cho anh ta.


"Tôi tìm Thẩm Diên Chí."


"Thiếu gia đang họp, thưa cô Tần…"


"Vậy tôi qua đó."


Tôi không đợi đối phương nói gì thêm mà dứt khoát cúp máy.


Khu biệt thự này kiểm soát ra vào rất nghiêm ngặt, có bảo vệ đứng gác ở cổng. Tôi ngẩng đầu nói với họ rằng tôi muốn đến công ty của Thẩm Diên Chí.


Có lẽ… đây là một trong những lợi ích của việc kết hôn với anh ta.


Không ai ngăn tôi lại, tôi đi một mạch đến tận tầng cao nhất mà không gặp trở ngại nào.


Chỉ đến khi tôi sắp xông vào phòng họp, trợ lý của anh ta mới cản tôi một chút.


"Cô Tần, cô có thể đợi trong phòng nghỉ bên cạnh trước…"


Tôi hít sâu một hơi, lấy đà đẩy cửa phòng họp ra.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo