Tên Khắc Trong Tim - Chương 11

24.


"Hừ, cậu nhớ lại hết rồi à?"


Bên ngoài phòng bệnh, một cô gái khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu nhìn tôi.


Thẩm Duệ Hân trừng mắt.


"Thế cậu có nhớ ra rằng, trước đây chúng ta từng là bạn thân nhất không?"


"…"


"Hôm đó, tôi chẳng nói gì, cũng chẳng làm gì cả. Chính cậu tự phát điên lên đấy."


"Anh tôi vì ngăn cậu lại mà còn bị đâm mấy nhát nữa."


"…"


"Cậu với anh tôi đã kết hôn từ lâu rồi, bốn năm trước cơ."


"Cơ mà tôi nói lắm lời thế này, biết đâu chừng cậu lại quên sạch một lần nữa."


Cô ấy thở dài một hơi. Thẩm Duệ Hân vốn không ưa gì tôi, điều đó tôi biết rõ.


Dù sao thì với một người kiêu ngạo như cô ấy, bị người khác hiểu lầm làm sao chịu nổi?


Tôi đẩy cửa phòng bệnh.


Thẩm Diên Chí vẫn đang hôn mê.


Tôi ngồi xuống bên giường, chậm rãi ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt anh.


Từ sống mũi cao thẳng, đến bờ môi mỏng.


Đêm khuya luôn tĩnh lặng.


Em gái anh đã rời đi, còn tôi thì vẫn luôn ở đây, bên cạnh anh suốt những ngày qua.


Như bị một thế lực vô hình dẫn dắt, tôi cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi anh.


Hôn mãi, hôn mãi, bỗng tôi có cảm giác... như được đáp lại?


Tôi mở bừng mắt.


Trong bóng đêm, đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Diên Chí đã mở ra, tối đen mà trầm lặng.


"Lại khóc rồi à?"


"Nhóc mít ướt."


Tôi nghe thấy giọng anh khàn đặc, vừa nhẹ nhàng, vừa có chút trêu chọc.


Tôi nhớ lại, hồi cấp ba cũng vậy, mỗi lần tôi thi kém, khóc sướt mướt không dứt, anh đều xoa xoa má tôi, gọi tôi là "nhóc mít ướt".


Nghĩ đến đây, nước mắt tôi lại càng trào ra dữ dội hơn.


Tôi gọi tên anh, lặp đi lặp lại.


"Ừm, anh nghe thấy rồi."


Anh khẽ cười, móc ngón tay út vào ngón tay tôi.


"Tần Tử Thanh, em đã đứng trong địa ngục từ lâu rồi."


"Em không xứng đáng để anh làm nhiều điều vì em như vậy."


Những ký ức không muốn ngoảnh lại kia là thật.


Cơ thể tôi đã từng bị tổn thương đến mức không thể vãn hồi.


Bóng tối từ lâu đã bao trùm lấy tôi.


Nhưng anh chỉ thản nhiên cười.


"Những kẻ từng bắt nạt em, thực ra đã phải trả giá cả rồi."


"Chúng mới vào tù chưa bao lâu đã bị kẻ thù để ý."


"Trong vòng vài tháng, tất cả đều chết cả rồi."


"Khi bọn chúng ra đi... thân xác đã không còn nguyên vẹn."


"Thế nên, Thanh Thanh à, không sao cả. Em là cô gái tốt, sạch sẽ hơn bất kỳ ai."


"Những kẻ không sạch sẽ chính là bọn họ, và họ đã nhận báo ứng rồi."


"Em nói em ở trong địa ngục? Được thôi."


"Không sao cả, Thẩm Diên Chí có thể cùng em đi tiếp."


"Dù là nơi nào, cũng được."


(Toàn văn hoàn)

 


 

Ngoại truyện


Tôi sắp kết hôn với người mà mình từng sợ hãi nhất.



Tiếng ve sầu râm ran khiến lòng người bức bối, buổi chiều hôm ấy, vì cả hai đều không chịu xuống nước, nên chẳng ai chủ động rủ ai về.


Thẩm Diên Chí ngồi trong lớp, làm đến bài vật lý thứ ba thì ném bút xuống bàn.


Anh lấy điện thoại ra, nhắn tin cho cô.


"Giỏi lắm, nói có vài câu mà đã giận không thèm để ý đến người ta rồi."


"Không trả lời đúng không? Được thôi, sau này cũng đừng trả lời nữa."


"…"


Bên ngoài cửa sổ, tiếng còi xe cấp cứu vang lên chói tai.


Anh nhìn chằm chằm vào vầng mặt trời sắp khuất.


Sau đó, anh cất điện thoại đi, theo đám đông tò mò chạy ra xem chuyện gì xảy ra.


Trên màn hình điện thoại vẫn còn hiện những dòng tin nhắn chưa kịp thu hồi.


"Chậc, cái tính này, ai chiều hư em vậy chứ?"


"Haha, hóa ra là chính anh à."


"Nhắn lại đi, anh lại dỗ em tiếp nào."





Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo