Tôi tưởng Phó Duệ không nghe thấy.
Mở miệng.
Nhưng không còn dũng khí để lên tiếng lần nữa.
Bình luận:
[Vòng vo một hồi cũng vào chủ đề chính, hai người này cuối cùng cũng khai thông rồi sao?!]
[Hỏi lại lần nữa đi em bé! Giọng em nhỏ quá!]
[Ai hiểu được hàm lượng vàng của từ chồng này!]
[Mẹ đậu xanh, đạo diễn thiên tài nào nghĩ ra chương trình này vậy? Muốn ghép thành một cặp cưới trước yêu sau luôn rồi.]
[Vậy cặp đôi bên cạnh có vẻ sắp ly hôn thì sao?]
[Đạo diễn Tang Mịch đúng không? Tôi nhớ kỹ rồi, sau này chương trình nào của cô làm ra mà dở tôi cũng phải nếm thử.]
...
Tôi thất vọng cạy móng tay.
Khóe miệng từ từ trễ xuống.
Đột nhiên, tôi nghe thấy Phó Duệ nghiêm túc nói ba chữ.
"Không ghét."
Tôi dừng lại.
Tiếng tim đập dần trở nên rõ ràng và hoảng loạn.
Hòa cùng nhịp tim của đêm trên ban công.
Giây tiếp theo, anh ấy lặp lại ba chữ này.
Phía sau còn thêm hai chữ rất xa lạ.
Anh ấy nói.
"Không ghét.
"Thích."
Tim tôi hẫng một nhịp.
Con nai con trong lòng dường như đã biểu diễn màn chết đi sống lại một cách nhanh chóng.
Tôi quay đầu nhìn Phó Duệ.
Lại phát hiện, không biết từ lúc nào, ánh mắt của anh ấy luôn đặt trên người tôi.
"Nhưng, nhưng tôi không phải là nữ chính hoàn hảo, danh tiếng cũng không tốt, anh cũng..."
"Tôi cũng thích em."
Anh ấy cắt ngang lời tôi.
Ánh mắt kiên định chưa từng thấy.
Đột nhiên khiến tôi nhớ đến cuộc đối thoại giữa Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh trong phiên bản của Phan Việt Minh.
"Anh cưới em, anh có thể biết em..."
"Tôi biết."
Ánh mắt của Hứa Tiên kiên định như vậy.
Lúc đó tôi coi đó là một trong những tiêu chuẩn của tình yêu.
Cũng từng ảo tưởng sẽ có một người lựa chọn tôi như vậy.
Bây giờ, người đó thật sự xuất hiện.
Nhưng tôi không phải Bạch Tố Trinh lương thiện.
Tôi là nhân vật phản diện thường thấy nhất trong truyện nữ tần.
Độc ác là cái mác tôi không thể xé bỏ.
Tôi...
"Ai đó từng nói, tôi và em kết hôn là cố định, là định mệnh không thể trốn thoát.”
"Quá khứ của tôi và em đều bị mắc kẹt trong định mệnh cố định không thể thay đổi.”
"Nhưng sau kết cục, tương lai không ai quan tâm, không được viết ra, mới là minh chứng cho việc chúng ta còn sống.”
"Với lại, tôi và em thanh mai trúc mã, những khoảnh khắc em không được ai quan tâm, không phải sống để làm nền cho người khác, tôi đều đã thấy."
Tôi ngơ ngác nhìn đôi mắt của Phó Duệ.
Đúng vậy.
Những chuyện quá khứ đó là cốt truyện tiểu thuyết đã được định sẵn, không thể thay đổi.
Trong vô số thế giới song song, vô số "Cầm Uyên" sẽ lặp lại những chuyện đấu đá đó, để làm nền cho nữ chính.
Giống như một con robot được lập trình cố định.
Chỉ sau kết cục trống rỗng, mới thấy được con người thật của mình.
"Lùi một vạn bước mà nói, nếu em không phải người tốt, thì tôi cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.”
"Chẳng qua tôi mọc thêm một cái đuôi, mới được cái mác nghe hay hơn.”
"Hai chúng ta, đều tệ như nhau."
Tôi run rẩy che đi khóe miệng vô thức cong lên.
Vừa cười vừa khóc.
Nước mắt làm nhòe tầm nhìn.
"Phó Duệ, lời tỏ tình muộn màng của anh rất đặc biệt.”
"Nhưng tôi rất thích."
Phó Duệ dịu dàng lau nước mắt cho tôi, môi mỏng khẽ mở.
Còn chưa kịp phát ra âm thanh.
Tôi đã biết anh ấy muốn hỏi gì rồi.
Vì vậy, tôi lặp lại hai chữ vừa nói.
"Thích."
Không phải tỏ tình.
Mà là Phó Duệ.
Anh ấy hiểu được ám chỉ của tôi.
Đáy mắt lấp lánh ánh sao vụn vặt.
Đây là sự ăn ý vượt ra khỏi hình tượng nhân vật của chúng tôi.
9
Cư dân mạng không biết đây là thế giới tiểu thuyết:
[Hai người này đang đánh đố gì vậy? Tôi nghe mà đầu óc quay cuồng.]
[Không hiểu, nhưng cảm thấy ngọt ngào quá! Xem mà vui quá trời!]
[Hai người vượt qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng ở bên nhau.]
[Người hữu tình cuối cùng cũng thành thân thuộc rồi!]
...
Tổ chương trình vừa nãy còn không thèm để ý đến tôi đột nhiên lên tiếng.
"À, xin lỗi, làm phiền hai thầy một chút.”
"Thời gian chương trình đến rồi, hai vị có thể ra ngoài rồi."
Tôi nức nở lau nước mắt.
Bước đến cửa.
Lặp lại hành động đã làm từ đầu chương trình.
Vặn tay nắm cửa xuống.
Đẩy ra ngoài.
Kéo vào trong.
Cửa vẫn không mở.
Tôi nước mắt lưng tròng nhìn ống kính, tố cáo: "Mấy người lừa đảo! Cánh cửa này căn bản không mở được!"
Giọng nói của tổ chương trình từ từ truyền ra từ loa.
"Vì đây là cửa kéo mà cô Cầm."
Thời gian dường như ngưng đọng vào khoảnh khắc này.
Tôi, Phó Duệ và bình luận đều cứng đờ.
Tôi ngây người như phỗng chỉ vào tay nắm cửa bằng sắt có thể xoay tròn.
"Vậy mấy người gắn cái này làm gì?"
Tổ chương trình: "Làm kiểu dáng cho cửa."
Tôi:?