11
Trong nửa năm ở Mỹ, tôi quay lại phòng thí nghiệm, tiếp tục làm công việc mình giỏi nhất.
Tiền bối mời tôi sang đây, Phương Ký Minh đôi lần cảm thán:
"Tại sao em lại lãng phí năm năm vào những chuyện khác? Rõ ràng em có thể đạt được thành quả sớm hơn."
Tôi chỉ cười nhạt, tay vẫn đều đặn ghi chép dữ liệu:
"Con người đôi khi sẽ đi đường vòng. Nhưng chỉ cần quay đầu kịp thời, mọi thứ vẫn còn kịp, đúng không?"
Tôi cho phép cuộc đời rộng lớn của mình có những bụi gai.
Dù băng qua nó có thể khiến tôi đầy thương tích.
Nhưng ai có thể nói rằng, điều đó không giúp tôi trở thành một phiên bản hoàn toàn mới?
Chỉ cần tôi vẫn còn dũng khí, tôi sẽ tiếp tục tiến lên.
Đường xa thăm thẳm, nhưng cũng rực rỡ ánh sáng.
Thời gian trôi qua trong guồng quay bận rộn, bận đến mức tôi chẳng có thời gian để nhớ đến ai.
Mãi đến ngày hôm đó, khi một bưu kiện quốc tế gửi đến trước cửa.
Sau nửa năm, tôi nhận được một bưu kiện không tên.
Bên trong là hai hợp đồng mua nhà đứng tên tôi, đã thanh toán toàn bộ.
Một căn hộ cao cấp ở khu tài chính trung tâm, một căn khác chính là "nhà tân hôn" trước đây, nơi tôi chỉ mới đặt cọc.
Căn hộ tôi đang ở hiện tại rất yên tĩnh, đặc biệt là về đêm.
Hai tháng đầu mới đến đây, tôi gần như không thể có một giấc ngủ trọn vẹn.
Tôi chẳng muốn lừa dối bản thân rằng mình chưa từng mong đợi.
Tôi cũng không đủ can đảm để phủ nhận rằng, đã có lúc tôi hy vọng…
Liệu có khi nào anh ấy bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi không?
Trên những con phố nơi đất khách, liệu có một ngày quay đầu lại, tôi sẽ nhìn thấy anh ấy chăng?
Những đêm yên ắng, khi âm thanh lốp xe lướt qua mặt đường, tôi sẽ vô thức kéo rèm cửa.
Nhưng trước mắt chỉ là thế giới trống rỗng.
Và rồi tôi nhận ra…
Một người như anh ta, sẽ không vì ai mà đánh mất lý trí.
Năm năm rơi xuống trần thế, đã là một ngoại lệ.
Cuộc đời anh ta, nhận được quá nhiều, đến mức những mất mát chẳng đáng để bận tâm.
Nhẹ nhàng nhấc lên, hờ hững đặt xuống, như thế mới đúng.
Tôi cất hai tờ hợp đồng lại vào tủ, vẫn không liên lạc với anh ta.
12
Từ sớm, tôi đã biết thời gian ở Mỹ của mình sẽ không dài, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.
Phương Ký Minh liên tục xác nhận:
"Đã đến lúc rồi, bây giờ là thời điểm tốt nhất. Trong nước có người chủ động liên hệ với chúng ta, quan trọng nhất là giấy phép đầu tư đã được duyệt. Nếu bỏ lỡ lần này, không biết bao giờ mới có cơ hội tiếp theo."
Tôi khẽ gật đầu:
"Vậy thì về nước thôi."
Công ty của Phương Ký Minh được đăng ký và đặt trụ sở tại Thượng Hải, chúng tôi hạ cánh xuống sân bay Hồng Kiều.
Vốn dĩ đã có nền tảng sản phẩm, nay lại được rót thêm vốn lớn, mọi thứ trong công ty tiến triển cực kỳ nhanh chóng.
Nhịp độ càng gấp rút, nhân sự càng thiếu hụt.
Tôi gần như bận rộn đến mức không có thời gian đặt chân xuống đất. Ngoài công việc kỹ thuật, ngay cả việc tuyển dụng tôi cũng phải tự mình kiểm soát.
Lúc này, Phương Ký Minh nói với tôi rằng nhà đầu tư muốn gặp mặt.
"Anh ta chỉ đích danh em, lạ thật."
Lẽ ra tôi nên sớm nhận ra, nhà đầu tư mà Phương Ký Minh nhắc đến suốt nửa năm qua, tính khí tốt đến mức kỳ lạ, chưa từng can thiệp vào bất cứ chuyện gì của công ty.
Tôi nghịch nắp bút, muốn nói gì đó rồi lại thôi:
"Em có thể không đi không?"
Phương Ký Minh cắn răng:
"Nếu là người khác, anh có thể đỡ giúp em. Nhưng người này… thì không."
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại Chu Cận Ngôn trong hoàn cảnh nào.
Như bạn bè của anh ấy đã nói: "Nếu không phải là một cơ hội cố tình sắp đặt, thì tôi và anh ta mãi mãi chỉ đứng ở hai đầu cánh cửa quay, cả đời không có điểm giao nhau.
"Tiểu Nhiễm, đây là Chu tiên sinh."
"Chu tiên sinh, đây là Giang Nhiễm, người phụ trách kỹ thuật của công ty. Một năm trước, nhờ có cô ấy, tốc độ phát triển của chúng tôi mới nhanh như vậy."
Chu Cận Ngôn trước mặt không hề giống với quá khứ, như thể bộ vest được cắt may hoàn hảo kia đã cắt đứt anh ta khỏi những ngày xưa cũ.
Vẫn tùy ý, vẫn có chút lười nhác, nhưng lại hoàn toàn khác biệt.
Giờ đây, sự tùy ý và lười nhác ấy mang theo cảm giác xa cách, khiến người khác khó mà đến gần.
Chỉ có ánh mắt vẫn mạnh mẽ và thẳng thắn như trước.
Tôi đưa tay ra, mỉm cười đúng mực:
"Lần đầu gặp mặt, Chu tiên sinh, tôi là Giang Nhiễm."
Chu Cận Ngôn vẫn đút tay vào túi, không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt sắc bén quan sát tôi từ đầu đến chân.
Anh ta không hề che giấu:
"Phương tiên sinh, tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy, làm phiền rồi."
Phương Ký Minh há miệng, nhưng cuối cùng chỉ im lặng rời khỏi phòng.
Lúc anh ấy mở cửa, có hai người đàn ông đứng ngoài nhìn vào.
Cao Dự Minh xua tay, ra hiệu bảo Phương Ký Minh đi đi.
Người còn lại tò mò hỏi:
"Chuyện gì đây?"
Cao Dự Minh đáp ngắn gọn:
"Ngôn thiếu bị hạn chế xuất cảnh, nghĩ ra một cách để ép người về nước."
"Có cửa không?"
"Làm gì có. Chỉ riêng cửa ải của dì Nguyệt Hoa, cô gái kia có lột mấy tầng da cũng không qua nổi."
"Trước kia dì ấy chưa từng để tâm đến cô ấy, vì nghĩ không quan trọng. Nhưng bây giờ đã ra mặt nói rõ, không cưới cũng được, nhưng tuyệt đối không thể cưới bừa."