Tôi Ôm Tro Cốt Con Mình Nhảy Xuống Biển, Anh Ấy Tuyệt Vọng - Chương 1

Bảy năm sau khi ly hôn, tôi chủ động tìm đến chồng cũ, tự nguyện dâng hiến bản thân.


Anh nhận lấy thẻ phòng của tôi, vào ngày tuyết rơi dày đặc, tôi chỉ mặc một bộ đồ bơi mỏng manh rồi nhảy xuống dòng nước lạnh giá ở Mạc Hà.


Giữa những tiếng xì xào thương hại, Phó Tân Trạch ôm chặt người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt tràn đầy khinh miệt khi nhìn tôi.


"Cô ta à, đúng là hạ tiện."


Mặc kệ tất cả, tôi bò đến bên chân Phó Tân Trạch, tuyệt vọng cầu xin. 


"Phó thiếu, xin anh hãy thương em."


Mọi người cười nhạo tôi không biết liêm sỉ, vì quá si mê vị thái tử gia quyền lực nhất Bắc Kinh.


Nhưng làm sao tôi có thể ngừng yêu anh được?

Con tôi vẫn đang chờ máu cuống rốn để giành lại sự sống.


Thế nhưng cuối cùng, chính tay anh đã bóp nát hy vọng mong manh ấy.


Tôi ôm chặt bình tro cốt của con, gieo mình xuống biển.


Người đàn ông cao ngạo, lạnh lùng ấy — Phó thiếu — hoàn toàn phát điên.


1


"Phó thiếu, nếu anh không thích, chi bằng để tôi mang đi."

Tên công tử ăn chơi bên cạnh cười cợt, ánh mắt tràn đầy khiêu khích. Hắn vươn tay định chạm vào tôi, miệng không quên buông lời tục tĩu:


"Dáng người thế này, chắc chắn chơi rất sướng."


Sắc mặt Phó Tân Trạch lập tức sa sầm. Không nói một lời, anh vung chân đá thẳng, khiến hắn văng xuống dòng nước lạnh giá của Mạc Hà.


"Biến hết đi!"


Không ai dám chọc giận anh, ngay cả cô gái đang nép sát bên cạnh cũng thức thời đứng dậy rời đi.


Tôi run rẩy quỳ gối bên chân Phó Tân Trạch, tận dụng lợi thế cơ thể để bám chặt lấy anh.


Cuối cùng, khi anh gật đầu đồng ý đưa tôi đi, tôi lặng lẽ theo sau, không dám quá gần, cũng chẳng dám quá xa.


Bất chợt, Phó Tân Trạch đột ngột dừng bước.


Do quán tính, tôi đâm sầm vào lưng anh.


"Tống Dư An, em thích tôi đến vậy sao?"


"Phải."


Tôi ngẩng đầu, ánh mắt ngây ngốc nhìn anh, tràn đầy si mê.


"Thật muốn biết, em còn có thể hạ mình đến mức nào."


"Phó thiếu muốn xem không? Đến mức nào cũng được."


Trước mặt anh, tôi kéo dây áo bơi trượt xuống vai.


Ánh mắt Phó Tân Trạch tối sầm, yết hầu khẽ chuyển động, nhưng nhanh chóng đè chặt tay tôi lại, giận dữ.


Khoảnh khắc tiếp theo, một chiếc áo khoác phủ lên người tôi.


"Bảy năm rồi, em vẫn chỉ biết mỗi chiêu này?"

 "Năm đó thế nào, bây giờ vẫn vậy."

 "Muốn tôi chạm vào em? Mơ đi."


"Phó thiếu, những chiêu khác, chỗ này không tiện dùng."


Tôi không giận, chỉ mỉm cười đầy ý vị.


"Bảy năm qua, em học được không ít thứ. Anh không muốn thử sao?"


Tôi nghiêng người tới, áp sát vào anh, chủ động hôn lên môi anh.


“Em thật khiến tôi buồn nôn!"


Phó Tân Trạch lùi lại một bước, khiến tôi lao vào khoảng không.


Đêm hôm đó, tôi lại trèo lên giường anh, và một lần nữa bị ném sang bên cạnh.


"Mai theo tôi về nhà một chuyến, bà nội muốn gặp em."


Giọng nói trầm khàn vang lên phía sau, khiến tôi khựng lại.


Khi quay đầu lại, tôi đã kịp thu lại nụ cười.


"Được."


2


Phó Tân Trạch chưa bao giờ thiếu phụ nữ bên cạnh, ngay cả khi đã kết hôn.


Bản tính phong lưu đã ăn sâu vào máu, hôn nhân cũng không thể trói buộc anh ta, dù từng có lúc anh quỳ xuống hứa hẹn.


Năm mười bốn tuổi, tôi được đưa về nhà họ Phó, xem như một nửa con nuôi của gia tộc này.


Sống nhờ dưới mái hiên người khác, tôi dần quen với việc nhẫn nhịn, hình thành một kiểu nhân cách luôn cố làm hài lòng người khác—tựa như sinh ra chỉ để trở thành người vợ hoàn hảo cho đại thiếu gia Phó Tân Trạch.


Khi những tin đồn đào hoa của anh ta tràn ngập khắp nơi, bà nội Phó vì muốn anh ta thu tâm lại đã quyết định hôn sự của chúng tôi.


Một người luôn tìm cách làm hài lòng người khác, rất khó để từ chối yêu cầu của họ.


Thế nên tôi đã kết hôn với Phó Tân Trạch, cố gắng học cách trở thành một người vợ tốt, một nàng dâu ngoan của nhà họ Phó.


Lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau, là khi anh ta ngang nhiên đưa người tình mới về nhà.


Lần thứ hai, chỉ vì một câu bông đùa của bạn bè, anh liền thẳng tay vứt tôi lại giữa lưng núi.


Lần thứ ba, con chó tôi nuôi bị tình nhân của anh ta giết chết ngay trước mặt, vậy mà anh ta chỉ thản nhiên nói:


"Chỉ là một con súc sinh, chết thì chết thôi."


...


Sau này, tôi đề nghị ly hôn.


Phó Tân Trạch sợ tôi đổi ý, không nói một lời, trực tiếp đưa tôi đi làm thủ tục.


“Cô gả cho tôi chẳng qua cũng vì tiền nhà họ Phó."

"Một triệu, đủ cho một đứa con gái nghèo hèn như cô rồi."

"Từ nay đừng đến làm phiền tôi nữa."


Đó là lần cuối cùng tôi nói chuyện với anh ta, bảy năm trước.


"Phó thiếu, anh cứ để cô ta đi vậy sao?"


Anh ta ôm ấp tình nhân mới, ngón tay ám muội nâng cằm cô ta lên.


"Sao, em đau lòng à?"


"Ý em là… không lẽ anh không kiểm tra xem cô ta có mang thai không? Nhỡ đâu lén sinh con, rồi cả đời bám lấy anh thì sao?"


Người kia đưa ngón tay vẽ vòng tròn trước ngực anh ta, giọng điệu đầy ẩn ý.


Phó Tân Trạch nhướng mày, đôi mắt hoa đào hơi nheo lại, ánh nhìn hướng về tôi bỗng trở nên lạnh lẽo.


"Nếu cô ta dám, tôi sẽ giết cô ta."


Tôi siết chặt lọ axit folic trong túi, vội vã rời đi.


May mắn thay, cái thai ba tháng chưa lộ bụng, Phó Tân Trạch không phát hiện ra.


Tôi chuyển đến nơi khác, cắt đứt hoàn toàn liên lạc với nhà họ Phó, không để lộ chút tin tức nào.


Nếu không phải vì Tử Sơ đổ bệnh, cả đời này, tôi và Phó Tân Trạch sẽ không bao giờ có bất kỳ liên hệ nào nữa.


Tử Sơ là người thân duy nhất của tôi trên thế gian này.


Dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải cứu con.



3


Tôi lục lọi trong tủ quần áo, tìm được một chiếc váy miễn cưỡng coi là tươm tất.


Tiệc gia đình nhà họ Phó có lẽ là cơ hội duy nhất để tôi gặp được bà nội Phó.


Nếu không thể nhờ cậy Phó Tân Trạch, thì bà nội chính là hy vọng cuối cùng của Tử Sơ.


Tôi muốn cầu xin bà, giúp đỡ Tử Sơ.


Phó Tân Trạch lái chiếc Maybach đen đến đón tôi. Nhìn thấy tôi cố tình ăn diện, ánh mắt anh ta càng tràn đầy chán ghét.


"Nếu không phải di nguyện của bà nội là muốn gặp cô một lần, thì loại người như cô đáng lẽ nên biến mất khỏi thế giới của tôi từ lâu rồi."


"Anh nói gì?"


Tôi ngây người nhìn anh ta, ngỡ như mình vừa nghe lầm.


"Bảy năm trước, cô đột ngột rời khỏi thành phố A không một lời từ biệt. Bà nội vì lo lắng cho cô mà sinh bệnh, không bao lâu sau thì qua đời.


"Tống Dư An, cô nói xem, cô còn tư cách gì bước chân vào nhà họ Phó?"


Ngón tay thon dài của Phó Tân Trạch siết chặt vô-lăng, ánh mắt thâm trầm như có một con thú hoang đang ẩn nấp, chỉ chực lao ra cắn xé.


Toàn thân tôi như bị rút cạn sức lực.


Như muốn trút hết căm hận trong lòng, anh ta đạp mạnh chân ga.


Tôi không kịp phản ứng, bị hất văng khỏi xe. Máu từ trán chảy xuống, khuỷu tay và đầu gối trầy xước rướm máu.


Những năm sống ở nhà họ Phó, chỉ có bà nội là thật lòng thương yêu tôi.


"Tống Dư An, đây là báo ứng của cô, biết không?"


Phó Tân Trạch bước tới, bóng dáng cao lớn từ trên cao nhìn xuống, cố tình nắm lấy vết thương của tôi, kéo tôi trở lại xe.


"Anh, sao lại đưa cô ta về?"


Vừa bước vào cửa, Phó Dao đã lập tức nhíu mày, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ như thể tôi là dịch bệnh ai ai cũng phải tránh xa.


"Anh không định tái hôn với cô ta đấy chứ? Loại người như cô ta, thà chết ngoài kia còn hơn!"


"Câm miệng!"


Giọng Phó Tân Trạch lạnh lùng. Dưới vẻ ngoài dửng dưng kia là một áp lực khiến người ta không thể chống lại.


Bảy năm qua, thủ đoạn của anh ta chỉ càng thêm tàn nhẫn.


Phó Dao lầm bầm vài câu, giậm chân tức tối rời đi.


Phó Tân Trạch đưa tôi đến phòng của bà nội.


Mọi thứ vẫn y nguyên như bảy năm trước, chỉ có điều, ngay chính giữa phòng, xuất hiện một tấm di ảnh đen trắng.


Nước mắt tôi trào ra, những ấm ức dồn nén suốt bao năm phút chốc vỡ òa.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo