1
Tôi, một con nghiện tiểu thuyết, đọc truyện không biết mỏi.
Mỗi ngày vừa mở mắt ra là đã ôm điện thoại đọc truyện.
Hôm đó, tôi vừa mới hăng say ca tụng màn thả thính đỉnh cao của nam chính hệ “tra nam”.
Thì nghe mẹ tôi bảo: “Mẹ muốn sắp xếp cho con một cuộc hôn nhân.”
Tôi không nói gì.
Chỉ lặng lẽ tiếp tục đặt mua các bộ truyện cưới trước yêu sau, bắt đầu nghiên cứu chuyên sâu.
Mẹ tôi chọn con rể mà đến mức miệng nổi đầy mụn nhiệt.
Tôi thì vô cùng bình tĩnh:
“Mẹ yên tâm, chờ con học xong mấy trăm chương ‘giáo trình tình yêu’ này, đảm bảo thành tân binh có mười năm kinh nghiệm.”
Chuyện cưới hỏi nhỏ như con muỗi thôi, xử đẹp.
Tôi cày đêm không ngừng nghỉ, ngủ đến trưa mới tỉnh thì bị mẹ đập cửa gọi dậy.
Mẹ tôi mặt mày hớn hở.
“Đừng thức đêm nữa, ra gặp mặt chút đi. Mẹ tìm cho con một anh chàng cực phẩm: Trẻ trung tài giỏi, tài sản cả tỉ, mặt mũi sáng sủa.
Quan trọng nhất là: Biết rõ gốc gác, thanh mai trúc mã của con đấy!
Chính là thằng nhóc nhà họ Tống –Tống Diễn!”
Điện thoại tôi “rầm” một cái rơi xuống đất.
Mẹ à, mẹ gọi cái thứ đó là thanh mai trúc mã thật đấy hả?
2
Tôi và Tống Diễn hồi nhỏ từng chơi chung.
Nói chính xác là… tôi lấy cậu ta ra để chơi.
Chơi gia đình, tôi làm hoàng đế, cậu ta làm thái giám. Tôi một cước đạp cậu ta quỳ xuống đất, bắt cậu ta dập đầu hô “vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”.
Hoặc tôi làm tướng quân, cậu ta làm ngựa, tôi cưỡi trên lưng cậu ta bò khắp sân. Bò chậm một chút là tôi liền quất mấy cái vào cái mông vừa mềm vừa nảy kia.
Hoặc tôi làm bác sĩ, cậu ta làm bệnh nhân. Tôi lột sạch đồ, ấn cậu ta nằm lên giường, lấy bút đỏ khoanh vùng chỗ cần “phẫu thuật”, còn viết thêm chữ “THÁO” ngay trên đó.
Nhớ nhất là lần… tôi bất ngờ tụt quần cậu ta xuống, đắc ý tuyên bố:
“Ở đây mọc cục u rồi, may mà gặp thần y như tôi, tôi giúp cậu cắt nó đi nhé!”
Lúc tôi quay đầu tìm dao đồ chơi, cậu ta đã mặt đỏ như gấc, kéo quần chạy mất dép.
Sau đó không bao giờ đến chơi với tôi nữa.
Hồi bé tôi còn thấy tiếc, tưởng mất một người bạn tốt.
Lớn lên đọc tiểu thuyết mới phát hiện…
Loại quan hệ này gọi là: kẻ thù không đội trời chung.
---
3
“Mẹ ơi, đổi người khác được không?”
Tôi chột dạ hỏi.
Mẹ tôi vung ra một xấp tài liệu:
“Vậy con tự chọn đi.”
Tôi cẩn thận chọn lựa trong đống hồ sơ mà mẹ đã gạt qua.
Mà nhìn mãi toàn thấy mấy ông hói đầu, bụng bia, lùn tịt, trông chẳng có cái nào nuốt nổi.
Nhìn lại Tống Diễn… dáng chuẩn khỏi chê, mặt mũi thì đỉnh cao, lý lịch thì sáng choang.
Cuối cùng tôi cắn răng.
Quyết định tìm mấy bộ truyện “kết hôn với kẻ thù” để học hỏi kinh nghiệm.
Thấy tôi “nhận số”, mẹ tôi vui vẻ gọi điện cho bác gái nhà họ Tống.
Giọng bác vang lên dịu dàng:
“Vậy tối nay để Niệm Niệm sang nhà ăn cơm nhé, hai nhà bàn chuyện đính hôn.”
Đến nhà họ Tống á?
Khóe mắt tôi giật giật.
Tôi vừa đọc đến đoạn nữ chính lạc vào nhà nam chính – là kẻ thù – bị giam cầm, tra tấn đủ kiểu.
Tự dưng trong lòng thấy hồi hộp.
Xã hội pháp trị, chắc không đến mức có thật nhỉ?
---
4
Trên đường đến nhà họ Tống, tôi tranh thủ đọc hết phần “bị giam cầm” trong truyện.
Đọc xong, tôi thấy mình đã lĩnh hội đầy đủ kỹ năng sinh tồn, tự tin bừng bừng.
Nhưng khi thấy căn biệt thự nhà họ Tống… tự tin tôi bay mất một nửa.
Vô lý thật sự!
Sao quanh nhà lại dựng nguyên hàng rào sắt cao to như nhà tù vậy trời?
Tường dày, chắc chắn, cửa sổ có song sắt, cánh cổng thì y chang két sắt ngân hàng – hợp kim siêu cấp.
Cảm giác âm u, kỳ quái quá mức.
Kiểu như có mọc cánh cũng khó thoát.
Mẹ tôi thì phấn khởi: