Trêu Chọc Mỗi Anh - 6

Làm 10 phút công tác tư tưởng, cuối cùng cũng cứng mặt rep lại một chữ lạnh lùng:
 
【OK。】
 
Sau đó... tui vừa bò vừa lăn khỏi giường, vừa khóc vừa gào gọi chị giúp việc:
 
“Chị ơi, cứu em! Mau đặt lịch spa, gọi chuyên gia trang điểm, stylist, mua cho em nước hoa mới nhất, váy mới nhất, giày mới nhất, túi hiệu mới nhất, nữ trang lấp lánh nhất!”
 
Chị giúp việc ngớ người: “Hôm nay hả?!”
 
“Lương gấp 5 lần!”
 
Thua người không thua thế trận.
 
Theo như kinh nghiệm chinh chiến, mấy chị "bạch nguyệt quang" thường đi theo kiểu hoàng hậu bệ hạ – sau lưng là nguyên đám fan trung thành, chỉ trích bạn từ tóc tai đến tất chân.
 
Nếu tui bị vả mặt trước công chúng, sau này còn mặt mũi nào trong giới nữa?
 
Ba tui còn sống sao nổi?
 
(Mặc dù... tui cũng chưa chắc cái "giới" đó là giới gì…)
 
Tóm lại, tui biến hình xinh đẹp lộng lẫy, make up kỹ càng, tóc tai vào nếp, đầm váy rực rỡ, bước tới nhà hàng cao cấp như nữ chính ngôn tình chuyển thể điện ảnh.
 
Mà… chị Nguyệt hẹn gặp, hẹn quán cà phê không được hả? Tự dưng rủ đi ăn nhà hàng chi?
 
Tui vừa bước vào, mắt đã sáng rực như đèn pha — một anh chàng đẹp trai ngồi lặng lẽ ở góc phòng.
 
Trời má, hôm nay tui đánh son không uổng!
 
Mẹ ơi, tình yêu tự do của con tới rồi!
 
Tui tiến tới, thần thái tự tin:
 
“Anh gì ơi, cho em xin WeChat nha?”
 
Định bụng là: nói chuyện với chị Nguyệt xong tui quay lại thả thính anh liền.
 
Anh kia khẽ nhướng mày, cười như không cười, giơ mã QR ra.
 
Tui bị cái nụ cười đó hút sạch hồn vía.
 
Gương mặt, khí chất, sơ mi trắng, hương nước hoa dịu mát... và... cái tên WeChat.
 
Tui trợn tròn mắt: “Trần Tú Ngọc???”
 
Tay run suýt làm rơi điện thoại.
 
Ngay lúc đó, giọng cười trầm thấp vang lên bên tai:
 
“Không nhận ra tôi à, Cố Niệm?”
 
Điện thoại lại ting:
 
[Mẹ]: Con gái à, tìm ra hồ sơ cậu bồ cấp 3 rồi, mới về nước luôn, tên Trần Tú Ngọc.
 
 
---
 
11
 
Trần Tú Ngọc lật lật thực đơn, hỏi tui muốn ăn gì.
 
Não tui thì đã crash, linh hồn thì bay đi mất tiêu rồi.
 
Ủa hình như... tui hiểu lầm Tống Diễnrồi?
 
Tui là đứa tồi tệ đó hả?!
 
Nhưng mà… Trần Tú Ngọc thiệt là… quá đẹp trai…
 
Tống Dương mà nghe những gì tui nói lúc trước, chắc đau lòng lắm ha?
 
Mà… Trần Tú Ngọc thật sự quá đẹp trai…
 
Tui nhớ không ra hồi cấp 3 từng quen người tên này nha?
 
Mà… ảnh đẹp thiệt…
 
Tui lắc đầu như trống bỏi, cố ép ra mấy cái suy nghĩ tầm thường trong đầu.
 
Cố Niệm, tỉnh táo lại đi! Mày không được nông cạn như vậy!
 
“Phụt—”
 
Ảnh bật cười, cười kiểu nhẹ nhàng như gió xuân, khiến lòng người cũng mềm nhũn.
 
“Em vẫn dễ thương như xưa.”
 
Nụ cười đó, suýt nữa câu hồn đoạt phách tui lần hai.
 
Tui uống ngụm nước đá lấy lại tỉnh táo, dè dặt hỏi:
 
“Cấp 3 tụi mình… từng quen hả?”
 
Tui không nhớ gì hết trơn luôn đó, chẳng lẽ não tui hư thiệt?
 
“Không.”
 
Tạ ơn trời đất, hóa ra không phải tui mất trí nhớ.
 
“Nghe giọng em, còn mừng nữa kìa?”
 
Trần Tú Ngọc nhíu mày, vẻ buồn bã thoáng qua:
 
“Em quên tôi thật rồi sao?”
 
Tui xấu hổ cúi gằm, chiến thuật uống nước lần hai. Nhưng ngẩng lên lại thấy Tống Diễn từ tầng 2 bước xuống.
 
“Khụ khụ khụ—”
 
Tui sặc nước đến ho dữ dội, Trần Tú Ngọc vội nghiêng người lại, vỗ lưng giúp tui, còn lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau mép cho tui.
 
“Quên cũng không sao, dù sao em lại phải lòng tôi lần nữa rồi.”
 
Đúng lúc đó, Tống Diễn lướt ngang qua.
 
Anh ta thoáng khựng lại, môi mím chặt, nét mặt bình tĩnh đến lạnh lùng.
 
Cạnh bên ảnh là một cô nàng cao ráo xinh đẹp, vừa nói vừa cười với ảnh.
 
Tống Diễn nghiêng đầu lắng nghe, còn dịu dàng đáp lại bằng một nụ cười.
 
Từ đầu đến cuối… không thèm liếc tui một cái.


Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo