Xuân tàn phong muộn - Chương 2

03.


Tôi và Lâm Hàn Nghiêm chấm dứt sự giằng co, nét mặt anh ta thoáng biến đổi.


Cùng lúc đó, chúng tôi quay đầu lại. 


Một cô gái trẻ mặc váy ngủ ren bước đến.


Lâm Hàn Nghiêm vội vàng tiến lên chặn lại: "Sao em lại ra đây? Anh vào ngay đây, ngoan, vào trong trước đi."


Nhưng cô gái dường như cố chấp muốn xem chuyện gì đang diễn ra.


Cô ta lách qua Lâm Hàn Nghiêm, mỉm cười nhìn tôi, trong đôi mắt hạnh nhân lộ ra vài phần quen thuộc xen lẫn khinh thường.


"Người này là…?"


Không ai trả lời.


Thấy chúng tôi im lặng, khóe môi cô ta khẽ nhếch lên.


Sau đó, như một lẽ tự nhiên, cô ta vòng tay ôm lấy cánh tay của Lâm Hàn Nghiêm, kéo chiếc váy ngủ mỏng màu hồng phấn xuống thấp hơn một chút.


Những dấu vết trên cổ, cùng đường cong lộ ra bên dưới lớp vải, hoàn toàn không có ý định che giấu.


Cả người cô ta mềm mại tựa vào Lâm Hàn Nghiêm như không xương.


Ánh mắt anh ta bối rối, dừng lại trên người tôi.


Tôi tuyệt vọng quay mặt đi, khẽ nhắm mắt lại.


Mồ hôi ướt đẫm khiến mái tóc bết vào khuôn mặt, thái dương đau nhói từng cơn.


Chuyện gì đã xảy ra, dù tôi có chậm hiểu đến đâu cũng không thể không nhận ra.


Ban đầu, tôi cứ nghĩ mình chỉ là kẻ xui xẻo trong trò chơi "trải nghiệm cuộc sống nghèo khó" của đám nhà giàu.


Nhưng giờ xem ra, tôi còn là thứ gia vị trong câu chuyện tình yêu của thiếu gia.


Đúng là quá đen đủi.


Tôi không muốn dừng lại nữa, xoay người thu dọn hộp giao hàng, chuẩn bị rời đi.


Nhưng cô gái kia bỗng nhiên cất giọng, gọi tôi lại:


"Chờ đã, chẳng lẽ cô chính là… bạn gái khu ổ chuột mà Hàn Nghiêm chơi bời bên ngoài?"


"Mặc đồ giao hàng nên tôi không nhận ra. Cô là… Giang Minh Lạc của khoa Văn Pháp à?"


04


Tôi khựng lại, quay đầu nhìn cô ta.


Nửa phút sau, cuối cùng tôi cũng xác nhận.


Cô ta là đàn chị khóa trên của tôi – Thẩm Trúc.


Người có gia thế và nhan sắc đều vượt trội, luôn được bao quanh bởi sự tung hô, ngưỡng mộ.


Nhưng giữa tôi và cô ta có một khúc mắc.


Cô ta từng ngấm ngầm thao túng, giúp người khác cướp mất suất trợ cấp dành cho sinh viên nghèo của tôi. 


Vậy nên, khác với những kẻ xung quanh luôn tìm cách nịnh bợ, tôi chưa bao giờ thỏa hiệp với cô ta.


Thấy ánh mắt tôi tối sầm lại, không còn tự nhiên, Thẩm Trúc càng siết chặt tay đang khoác lấy Lâm Hàn Nghiêm.


Cô ta cố ý tỏ vẻ vui mừng, nũng nịu lên tiếng:


“Hàn Nghiêm, không ngờ anh lại thật sự giúp em xử lý Giang Minh Lạc – con bé học muội giả vờ thanh cao mà em từng than phiền năm ngoái.”


“Lúc đó em chỉ buột miệng nói thôi, vậy mà anh lại đi hỏi han vài câu rồi thực sự ra tay. Thủ đoạn của anh đúng là khiến em bội phục, cao tay quá đấy…”


Thẩm Trúc ngẩng lên, lườm tôi một cái rồi nói tiếp,  từng chữ sắc như dao:


“Cao tay đến mức có thể đùa bỡn cả đại tài nữ của khoa chúng ta như một con chó xoay vòng vòng.”


Hai bàn tay buông thõng bên ống quần của tôi dần siết chặt.


Hơi lạnh từ điều hòa trong phòng phả lên người, nhưng tôi chẳng cảm nhận được chút mát mẻ hay nhẹ nhõm nào.


Tiền đồ, tình cảm, tiền bạc, mồ hôi nước mắt của những người bình thường… 


Đối với đám người này chẳng khác gì cỏ dại ven đường—vừa bị khinh miệt, vừa bị giẫm đạp không thương tiếc, thậm chí còn bị phun một bãi nước bọt.


Thẩm Trúc chợt nghiêng người hôn lên má Lâm Hàn Nghiêm như một phần thưởng cho trò tiêu khiển này, rồi liếc tôi đầy khiêu khích.


Sau đó, như sực nhớ ra điều gì, sắc mặt cô ta bỗng trở nên khác lạ, xen lẫn chút điên cuồng.


Cô ta cất giọng hỏi:


“Học muội Minh Lạc, có phải Lâm Hàn Nghiêm nói với em là anh ta bị trầm cảm không?”


Tôi nhíu mày, không phủ nhận.


Người phụ nữ trước mặt lập tức bật cười đến mức phải khom lưng, nhưng lời nói phát ra lại khiến tôi lạnh buốt cả người.


“Đó là vì em từng có một đứa em trai tự sát do trầm cảm, đúng không?”


“Chỉ cần Lâm Hàn Nghiêm giả vờ mắc bệnh, chắc chắn em sẽ ngu ngốc mà mắc bẫy.”


“Quả nhiên là vậy.”



05   


Lời vừa dứt, không khí bỗng chốc ngưng trệ, chỉ còn lại tiếng ve kêu râm ran. 


Đầu óc tôi như nổ tung, mất hết lý trí.


Tôi nghiến chặt môi dưới, giật phăng chiếc mũ bảo hiểm giao hàng ra khỏi đầu, cầm trong tay rồi điên cuồng ném thẳng về phía Lâm Hàn Nghiêm.


Nếu lần này còn nhịn nhục, chi bằng ngày mai mở tiệm bánh bao luôn cho rồi.


Ngực tôi phập phồng kịch liệt, lớn tiếng chửi rủa:


“Trầm cảm hả? Giả nghèo hả? Thích đào bới vết thương của người khác lắm đúng không?”


“Mày đáng đời bị cha mẹ ghét bỏ! Đáng đời chứng kiến cha mày đánh mẹ mày ngay trước mặt mà không làm gì được! Sao ông ta không tiện tay đánh chết luôn mày đi!?”


“Hôm nay tao thay cha mày đánh chết mày!”


Suốt một năm qua, dù là diễn kịch hay thật lòng, giữa tôi và Lâm Hàn Nghiêm từng có những khoảnh khắc giãi bày điểm yếu của nhau.


Vì vậy, tôi biết rõ nỗi ám ảnh lớn nhất của hắn—sự lạnh nhạt, hờ hững từ gia đình đã khiến hắn chưa từng được nếm trải tình thân.


Và lúc này, điều đó trở thành vũ khí để tôi đâm thẳng vào vết thương sâu nhất của hắn. 


Không chờ hai người kia phản ứng, tôi đã liên tiếp ném chiếc mũ bảo hiểm vào mặt Lâm Hàn Nghiêm.


Cơn giận bốc lên đỉnh điểm khiến tôi thở dốc dữ dội, còn sự kiệt quệ vì nhiều ngày thiếu ngủ làm đầu óc tôi quay cuồng.


Khoảnh khắc Thẩm Trúc nhắc đến em trai tôi—Giang Kỳ Lạc, lý trí mà tôi cố giữ suốt cả buổi chiều lập tức sụp đổ.


Đó là nghịch lân của tôi, ai cũng không được phép chạm vào.


Cho đến khi Thẩm Trúc kéo tôi ra, Lâm Hàn Nghiêm vẫn không hề đánh trả dù chỉ một lần.


Hắn ôm lấy miệng, bàn tay thấm đầy máu.


“Hàn Nghiêm, anh không sao chứ? Em gọi cảnh sát ngay đây!”


“Con điên này không muốn sống nữa à? Dám động vào anh sao!? Đợi đó, lát nữa em sẽ bảo ba em…”


Giọng nói giận dữ của Thẩm Trúc lẫn trong tiếng nức nở, nhưng Lâm Hàn Nghiêm lại nắm lấy tay cô ta, lắc đầu:


“Đừng, đừng làm vậy.”


“Tất cả… là anh nợ cô ấy.”


Hắn chỉnh lại mái tóc bị tôi đánh rối, đứng dậy bước đến trước mặt tôi.


Từ trong túi, hắn lấy ra một tấm thẻ vàng, đưa cho tôi:


“Mật mã là ngày sinh của em. Anh biết mọi chuyện đã không thể cứu vãn, nhưng… thôi vậy, xin lỗi.”


Tôi cười lạnh, ánh mắt nhìn hắn chỉ còn lại sự băng giá và hận thù.


“Chết sớm đi.”


Tôi giật phăng tấm thẻ khỏi tay hắn, để lại câu đó rồi xoay người rời đi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo