Yêu Em Đến Tế Bào - 2

"Cố Tổng nhiều tiền như thế, lại rộng rãi với cậu, lần này chia tay chắc phải có món hậu hĩnh nhỉ?"
 
Đúng là Cố Tây Từ rất hào phóng với tôi.
 
Mỗi tháng đều cho tôi nửa triệu tệ tiền tiêu vặt.
 
Thỉnh thoảng lại tặng túi hiệu, trang sức.
 
Có khi còn hứng lên mua xe sang, nhà lớn.
 
Nhưng tôi không nhận xe hay nhà.
 
Vì tôi nghèo!
 
Không nuôi nổi siêu xe!
 
Không trả nổi phí quản lý biệt thự!
 
Mang đi cũng bất tiện, muốn bán lại còn phải tìm cò đất…
 
Nghĩ đến thôi đã thấy đau đầu!
 
Nên giờ đây, tôi chỉ có một giấc mơ duy nhất—
 
Lãnh tiền chia tay!
 
Vài trăm vạn?
 
Hay vài ngàn vạn?
 
Càng nghĩ, tôi càng phấn khích, lăn qua lộn lại trên giường như con sâu.
 
Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi bị một cánh tay kéo lại.
 
"Không muốn ngủ à?"
 
Tôi giật nảy mình, vội vàng chắp hai tay, đặt dưới má, ra hiệu "Tôi ngủ ngay đây!"
 
"Ngày mai tôi phải ra sân bay đón một người rất quan trọng."
 
Tôi vừa nhắm mắt lại liền bật mở.
 
Cố Tây Từ giả vờ hỏi bâng quơ:
 
"Em có muốn đi cùng không?"
 
Tôi sững sờ.
 
Ai? Tôi á?
 
Hỏi tôi có muốn đi cùng?
 
Cho thế thân ra sân bay đón bạch nguyệt quang?
 
Định để cô ta tức chết ngay tại chỗ sao?!
 
Tôi điên cuồng lắc đầu.
 
Cố Tây Từ nhìn tôi một lát rồi gật gù:
 
"Cũng đúng… Em nhát gan, khi nào muốn gặp thì gặp sau vậy."
 
Hắn luôn chiều theo ý tôi.
 
Hồi mới bên nhau, hắn từng đề nghị sắp xếp cho tôi một công việc, nhưng tôi từ chối.
 
Từ đó đến nay, hắn chưa bao giờ nhắc lại.
 
Đối với một con mọt sách sợ xã hội, kiểu sống không cần đi làm, cơm dâng tận miệng như thế này…
 
Nói thật, tôi cũng có chút luyến tiếc.
 
Tâm trạng bỗng nhiên chùng xuống.
 
Đúng lúc đó, điện thoại rung lên.
 
Là tin nhắn thông báo chuyển khoản ngân hàng.
 
"Mai tôi không về, mấy ngày tới cũng bận. Số tiền này em cứ giữ lấy, thích gì thì mua."
 
Tôi không đáp, chỉ nhìn chăm chăm vào màn hình.
 
Đếm đi đếm lại.
 
Ngàn, vạn, chục vạn, trăm vạn, ngàn vạn…
 
Ba mươi triệu tệ!!!
 
Tôi phấn khích đến mức thốt lên:
 
"Cảm ơn sếp, sếp rộng rãi quá!"
 
"…"
 
Bốn mắt nhìn nhau.
 
Không khí đông cứng.
 
Xong đời!
 
Vui quá quên mất mình là "người câm" rồi!
 
Tôi sững người, hoảng hốt bịt chặt miệng.
 
Nhưng đã quá muộn.
 
Một giây sau, Cố Tây Từ nhấc gáy tôi lên, nghiến răng:
 
"Nhóc con, em đừng nói với tôi đây là một kỳ tích y học đấy nhé?"
 
 
4
 
Haha.
 
Trò đùa này chả vui chút nào.
 
Không có chỗ nào để trốn hết.
Để tránh ánh mắt như đạn pháo quét qua người mình,
 
tôi chỉ còn cách lấy tay che chặt mặt lại.
 
“Câm à, nói chuyện đi.”
 
Tôi lắc đầu, giọng bị bóp nghẹt lại
 
“Người câm thì không nói được.”
 
“…”
 
Cố Tây Từ day day huyệt thái dương,
nhìn cô gái nhỏ trước mặt đỏ bừng cả mặt,muốn độn thổ đến nơi, anh ta cũng hết cách.
 
“Em không có gì muốn nói à?”
 
Tôi cắn môi, có chút mờ mịt.
 
Đúng là tôi giả câm để lừa anh ấy.
Tôi không biện minh.
 
Hơn nữa, tiền phí chia tay cũng đã nhận rồi.
 
Giờ còn nói gì nữa?
 
Tôi không có gì để nói cả!
 
 
Nhưng rõ ràng, lúc này tôi phải nói gì đó.
Đổi hướng suy nghĩ nào.
 
Xem Cố Tây Từ thích nghe gì, muốn nghe gì.
 
Bỗng nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu.
 
“Anh ơi…”
 
Cố Tây Từ hít thở chậm lại một nhịp.
 
Là một người có văn hóa,tôi cố lục lại ký ức về những quyển tiểu thuyết không tiện miêu tả mà mình đã đọc.
 
Lọc đi lọc lại, cuối cùng cũng tìm được một câu có thể nói ra.
 
“Anh giỏi quá, em thích lắm…”
Tôi vừa nói vừa run,dùng hai ngón tay hé ra một chút để lén nhìn biểu cảm của Cố Tây Từ.
 
Lông mày anh khẽ nhướn lên, khóe môi cũng không còn căng cứng.
 
Có vẻ không giận?
 
Giả câm trốn tránh lâu như vậy, cuối cùng cũng không tránh khỏi.


Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo