6
Tháng trước đã chuẩn bị rồi…
Ha ha!
Trọng đại ghê ha!
Tôi cúi xuống nhìn tấm thẻ đen trong tay.
Chẳng rõ cảm xúc gì.
Vừa chua xót, vừa đắng cay.
Rốt cuộc, ba năm bên nhau, muốn không gợn chút cảm xúc cũng chẳng dễ dàng.
Để bản thân khỏi suy nghĩ linh tinh,
Tôi chào trợ lý Cố xong thì chui ngay vào giường chơi game.
Quyết chí chơi tới khuya.
Chơi đến mức hai mắt cay xè, đầu óc quay cuồng.
Quăng điện thoại một cái.
Ngủ luôn!
Nửa tỉnh nửa mơ, tôi nghe thấy tiếng cửa mở.
Híp mắt nhìn.
Dưới ánh đèn lờ mờ, thấy bóng lưng trần của một người đàn ông.
Bờ vai rộng như núi.
Eo thon, sống lưng kéo dài xuống dưới một cách gọn gàng.
A… ngay cả trong mơ cũng thấy Cố Tây Từ sao?
Tôi hận không rèn được sắt thành thép mà tự khinh bỉ bản thân.
Lật người, ngủ tiếp.
Còn chưa kịp ngủ say,Môi mát lạnh rơi xuống trán tôi.
Từ từ trượt xuống mí mắt, chóp mũi, cuối cùng đặt lên bờ môi vẫn còn hơi sưng.
“Ưm…”
Bị hôn đến mơ màng.
Tới lúc Cố Tây Từ đưa tay ôm lấy chân tôi, tôi giật mình tỉnh táo.
Bật dậy như lò xo.
Không phải mơ?!
“Anh… anh về làm gì?!”
Cố Tây Từ vừa tắm xong, chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm trắng quanh eo.
Ánh đèn tường vàng nhạt chiếu lên làn da trắng mịn của anh ta.
Tám múi bụng căng tràn lồ lộ ra đấy, khiêu khích trắng trợn.
Dù là trước mặt hay sau lưng,
Trong đầu tôi chỉ nghĩ ra một từ để miêu tả người đàn ông này—
Chí mạng!
Tôi liếm môi, bỗng cảm thấy khát nước.
“Không thể về sao?”
Cố Tây Từ nhìn đồng hồ, giải thích:
“Tăng ca hơi muộn, may mà xong việc rồi, mai không cần đến công ty sớm.”
Tôi còn đang ngơ ngác, “Tăng ca? Không phải anh bỏ hết công việc để ra sân bay đón cô ta à?”
“Trợ lý Cố nói với em?”
Cố Tây Từ bất đắc dĩ nhún vai.
“Cô ấy đổi chuyến mà không báo cho anh.”
“Anh đợi ở sân bay ba tiếng, xong mới biết cô ấy không lên máy bay.”
“Chắc là còn giận anh, cố tình hành hạ đây.”
Tôi nghe xong, há hốc mồm.
Trời đất, bạch nguyệt quang này cũng khó dỗ thật đó?
Nhưng nghĩ lại cũng đúng.
Nếu dễ dỗ thì đã yêu nhau lâu rồi,
Làm gì có cửa cho tôi – kẻ thay thế chen chân vào.
Cố Tây Từ nói xong, vẫy vẫy tay gọi tôi.
“Còn sưng không? Lại đây anh xem.”
Nếu là trước đây, dù có xấu hổ đỏ mặt, tôi vẫn ngoan ngoãn đến gần.
Nhưng giờ thì…
“Anh đọc tin nhắn tôi gửi chưa?”
Cố Tây Từ gật đầu, “Thẻ đó không giới hạn, cứ thoải mái mà quẹt.”
“Chưa đủ thành ý sao?”
Đáng ghét! Lại bị quyến rũ mất rồi!
Tôi khó khăn dời mắt đi.
“Đàn ông không biết tự trọng thì khác gì… bắp cải thối.”
“???”
Cố Tây Từ rõ ràng là không hiểu tôi đang nói gì.
Anh ta vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ra hiệu tôi ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.
Tôi cảnh giác đánh giá anh ta.
Xác định ánh mắt anh ta cực kỳ bình tĩnh.
Thậm chí còn có chút khí chất “hiền triết” nữa.
Thế nên mới rề rà ngồi xuống, chậm rãi lên lớp dạy bảo:
“Chuyện cũ là chuyện cũ, bây giờ là bây giờ.”
“Bất kể có khúc mắc hay hiểu lầm gì…”
“Nếu đã muốn bên nhau thì trước hết phải dứt khoát mọi mối quan hệ không nên có.”
“Còn phải cho cô ấy một danh phận đàng hoàng, để cô ấy có cảm giác an toàn tuyệt đối.”
Cố Tây Từ trầm ngâm.
“Vậy ý em là?”
Để ngăn cản anh ta và bạch nguyệt quang kéo dài chuyện tình dở dở ương ương cả trăm chương,
Tôi quyết định tua nhanh tới kết thúc luôn!
“Cầu hôn!”
“Nếu hai người yêu nhau, cách tốt nhất là cưới luôn cho nhanh!”
---
7
Sau hôm đó, Cố Tây Từ quả thật bận rộn hơn hẳn.
Chỉ có điều… anh ta vẫn chưa đuổi tôi đi.
Vẫn nuôi tôi ăn ngon mặc đẹp như trước.
Tôi không hiểu nổi.
Không lẽ còn định bắt cá hai tay?!
Tôi đem suy đoán này quăng lên nhóm chat.
Tư Kỳ nhắn lại ngay lập tức:
“Bình thường thôi, đàn ông đều vậy cả.”
“Yêu bằng tim thì ở trên, yêu bằng xác thịt thì ở dưới.”
“Hắn vừa yêu bạch nguyệt quang, vừa yêu đóa hồng đỏ là cậu.”
Tôi tức tối đấm xuống giường.
Quả nhiên Cố Tây Từ cũng chẳng tốt đẹp gì!
Không thể tiếp tục thế này nữa!
Anh ta không đuổi, tôi tự đi!
Tôi kéo vali vào phòng thay đồ,
Phát hiện đồ đạc của mình quá trời.
Tôi không thích đi mua sắm.
Cố Tây Từ liền đặt nguyên bộ sưu tập mới nhất của các hãng, gửi thẳng về nhà.
Nhà chứa đủ thì để, không đủ thì mang bớt qua chỗ khác.
Nhớ lại thì, hình như vì chuyện này mà anh ta đã mua luôn căn biệt thự gần đây.
Hồi đó còn bảo sẽ sang tên cho tôi.
Tôi ngại phiền, cũng không tiện bán lại, nên từ chối.
Tôi lựa ra mấy bộ quần áo, túi xách mình thích nhất để gói vào vali.
Cái nào không mang đi được thì lén gửi ra ngoài chuyển phát.
Lúc quay về, tôi vô tình gặp trợ lý Hà.
Anh ta đưa tôi một tờ giấy.
“Cô Ôn, tôi muốn cầu hôn bạn gái. Cô có thể giúp tôi điền vào bảng khảo sát này không?”
Tôi lướt sơ qua.
Có câu hỏi thích phong cách Trung hay Tây.
Có hỏi cầu hôn trong nhà hay ngoài trời.
Có cần mời gia đình, bạn bè đến chứng kiến không…
V…v…
“Hỏi mấy cái này không phải nên hỏi thẳng bạn gái anh à?”
Trợ lý Cố cứng người, “Cô ấy giống cô lắm.”
“Cầu hôn là bất ngờ mà, không tiện hỏi trực tiếp.”
Tôi lập tức ngửi thấy mùi không đúng!
“Anh… không phải thích tôi chứ?”
“Không đời nào!”
Anh ta ho nhẹ, giải thích:
“Tôi nói là tính cách giống cô thôi! Còn lại khác xa lắm!”
… Vẫn thấy sai sai.