Yêu Em Đến Tế Bào - 8

"Tiểu câm, ít nói đi.”
 
Tôi đẩy tay anh ra.
 
"Yêu thì gọi là 'ngoan ngoan', không yêu thì gọi là 'tiểu câm'."
 
Cố Tây Từ: "……"
 
"Ngoan ngoan, đừng làm loạn.”
 
Tôi che mặt mình lại,tự bảo phải bình tĩnh lại.
 
Nghĩ kỹ lại thì thấy thực ra cũng có nhiều hiểu lầm.
 
Biết đâu Tiểu Giao Giao là một cô bé chưa trưởng thành?
 
Hoặc là thú cưng?
 
Hoặc Bạch Nguyệt Quang không nhất thiết phải là người có thật.
 
Cũng có thể là một bát cơm chiên trứng mà anh ấy vẫn luôn nhớ mãi.
 
Tôi thầm đoán trong lòng.
 
"Tiểu Giao Giao của anh cũng sống ở khu này à?"
 
Tôi đẩy đẩy Cố Tây Từ.
 
"Chờ chút gặp cô ấy, đừng gọi ngọt ngào như vậy, gọi thẳng tên đầy đủ đi!"
 
"Không thì em lại hiểu lầm mất."
 
Cố Tây Từ liếc tôi một cái,biểu cảm có chút khó tả.
 
Nhưng vẫn gật đầu, hứa sẽ làm theo.
 
Haha.
 
Tôi cuối cùng cũng làm chủ được rồi!
 
Môi trường xung quanh càng lúc càng quen thuộc.
 
Cho đến khi chúng tôi đứng trước cửa phòng vừa đến chiều nay.
 
Cố Tây Từ bấm chuông.
 
Cửa mở, đúng là người chị thời trang gặp chiều nay.
 
"Sao anh lại đến đây?”
 
"Tôi không thể đến sao?"
 
Không khí giữa hai người hơi kỳ lạ.
 
Liệu Tiểu Giao Giao có phải là cháu gái của cô ấy không?
 
Điều này cũng hợp lý.
 
Tôi từ phía sau Cố Tây Từ thò đầu ra chào.
 
"Chị."
 
Sau đó tôi đá một cái vào chân Cố Tây Từ,ra hiệu bảo anh chào hỏi.
Cố Tây Từ cứng đờ.
 
Hít một hơi thật sâu.
 
Nhắm mắt lại thật mạnh.
 
"Niêu Tiểu Giao."
 
Tôi: O_o?
 
Chị thời trang Niêu Tiểu Giao (`д´)!!!!
 
"Đồ nhóc! Tôi bảo bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tên đầy đủ của tôi."
 
"Ôi trời... Anh có phải là muốn khiến tôi tức chết để nhanh chóng thừa kế gia tài không?"
 
Cố Tây Từ nhướng mày.
 
"Không cho tôi gọi bà là bà, bảo gọi như vậy làm ảnh hưởng đến bà tìm được tình yêu thứ hai."
 
"Không cho tôi gọi tên đầy đủ, bảo họ Niêu quá quê mùa, tôi và ông lão đã chết rồi, làm sao hiểu được nỗi đau của bà?"
 
"Trước kia gọi bà là Tiểu Giao không sao, nhưng giờ cháu dâu của bà không thích, muốn tôi đổi cách gọi."
 
Niêu Tiểu Giao tức giận đến nửa chừng, nhưng lại bị từ "cháu dâu" kéo sự chú ý.
Bà lập tức quay ngoắt nhìn tôi.
 
Tôi hoảng hốt co rúm lại sau lưng Cố Tây Từ.
 
Xong rồi!
 
Trời ơi, ai mà có cháu trai gọi bà là Tiểu Giao chứ!
 
"Ồ, ông lão nhà bà, cháu trai bà đến rồi."
 
Bà hàng xóm nghe thấy động tĩnh, mở cửa.
 
Niêu Tiểu Giao nghe thấy liền bùng cháy.
 
"Miệng bà nhiều quá, bà tưởng bà họ Mã thì hay ho lắm à?"
 
Bà Mã vui vẻ thừa nhận.
 
"Thực ra thì không hay đâu, sống cả đời như bò và ngựa tôi cũng nhận, tôi không tránh đâu."
 
"Chứ bà là người không biết xấu hổ, để cháu trai bà gọi bà là Tiểu Giao."
...
Một cuộc chiến thế kỷ sắp bùng nổ.
 
Tôi cố gắng tiến lên khuyên can,nhưng bị Cố Tây Từ kéo vào trong nhà.
 
"Không cần lo, họ suốt ngày như vậy."
 
"Bà Mã trước đây từng phẫu thuật cho... cho bà ấy."
 
"Sau đó được gia đình Cố thuê để chăm sóc sức khỏe cho bà ấy, hai người cứ thế mà cãi nhau suốt đời."
 
"Giờ tuổi già, không ngờ lại đổi ngược lại."
"Bà Mã mới xuất viện, bà ấy cũng chỉ vừa biết chuyện trước khi về nước mấy hôm, đổi chuyến bay gấp, nên hôm đó tôi không đón được."
 
 
13
 
Phòng khách yên tĩnh.
 
Niêu Tiểu Giao nhìn cháu trai rồi lại nhìn cháu dâu.
 
"Ngoan ngoan, cô gái tốt như vậy, sao con lại bảo là cô ấy là tiểu câm?”
 
Cố Tây Từ: "……"
 
Khi người ta rơi vào tình huống ngượng ngùng,thực sự là bận rộn vô cùng.
 
Tôi vén tóc, quay đầu quan sát đồ trang trí trong nhà.
 
Cố gắng tránh ánh mắt của Cố Tây Từ.
 
Niêu Tiểu Giao cũng chẳng mong đợi gì ở cháu trai nữa.


Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo