Chương 12… Đừng lại bị cậu ta lừa
Ngoài cửa không chỉ có Cố Ôn Cùng, mà còn vài người khác cũng đang há hốc mồm. Trong đó có cả Đặng Văn và Tạ Triệt.
Giản Chi lúng túng đứng dậy, cố giữ bình tĩnh, ho nhẹ hai tiếng, gáy anh sau khi bị nhéo lúc nãy giờ vẫn còn âm ấm.
‘Rõ ràng chẳng làm gì quá giới hạn, nhưng bị bắt gặp thế này lại y như đang lén lút hẹn hò.’
Giang Ngôn Sinh đứng phía sau Giản Chi, dáng vẻ y như đứa trẻ vừa bị bắt quả tang làm chuyện sai. Cậu né tránh ánh mắt mọi người, vừa hoảng hốt vừa vội vàng cài lại cúc áo… Hành động ấy chẳng khác nào ngầm thừa nhận giữa hai người có điều gì không thể công khai.
Giản Chi không ngờ họ lại đột ngột mở cửa bước vào. Rõ ràng anh nhớ đã khóa cửa rồi mà.
Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của Cố Ôn Cùng, Giản Chi chọn cách im lặng. Anh thật sự không biết nên giải thích sao… Chẳng lẽ nói mình chỉ đang bôi thuốc cho Giang Ngôn Sinh? Nhưng tư thế đó… Quả thật không mấy bình thường.
Ai nhìn vào cũng sẽ hiểu lầm. Bảo là đang chăm sóc vết thương thì cũng khó tin.
“Anh Đặng, sao anh lại tới đây?”
Giản Chi cúi mắt, giọng bình tĩnh. Cơ thể anh hơi căng cứng.
“Cũng không gọi trước, đột ngột quá.”
Đặng Văn kéo anh ra khu vực thang lầu, cơn giận gần như không kìm được nữa.
“Nếu tôi gọi trước, thì liệu cậu có còn ở trong phòng ‘làm loạn’ với Tiểu Giang như vậy không hả?”
‘Đúng như dự đoán, cuối cùng vẫn là chuyện đó.’
“Giữa tôi và Ngôn Sinh không có chuyện gì cả. Cậu ấy bị va vào bàn, tôi chỉ bôi thuốc giúp thôi.”
Giản Chi cau mày, bắt đầu cảm thấy khó chịu trước lời chất vấn của Đặng Văn.
Giọng điệu cứng rắn ấy khiến Đặng Văn nghẹn lời. ‘Rõ ràng vừa gọi cửa rất nhiều lần, điện thoại cũng gọi liên tục mà cậu ta tắt chuông, chẳng khác nào cố tình không nghe. Cuối cùng chỉ còn cách phá cửa bước vào.’
Cánh cửa tuy đã khóa nhưng lại không chặt, để hở một khe, khiến họ thấy ngay… Một cảnh tượng quá mức “xuân sắc”.
Dù giờ xã hội thoáng hơn trong chuyện yêu đương, nhưng Giản Chi là người của công chúng, làm đến mức ấy với trợ lý thì thật khó chấp nhận.
Chưa kể, Đặng Văn vừa lên chiến lược truyền thông mới cho anh, giờ xảy ra chuyện này, chẳng lẽ lại đập bỏ hết?
Nhìn sang Cố Ôn Cùng và trợ lý của hắn ta vẫn còn đứng đó, Đặng Văn thấy tình hình khó xử hơn bao giờ hết. Ban đầu họ chỉ định tung tin Giản Chi và Cố Ôn Cùng có "tin đồn tình cảm", ai ngờ lại thấy anh thân thiết với người khác.
Dù Đặng Văn muốn tin vào lời Giản Chi, nhưng người ngoài thì sao? Những ánh mắt ấy đã nhìn rõ tất cả. Lý do "bôi thuốc vì va bàn" thật sự không thuyết phục.
‘Mà đúng là có liên quan thật, chỉ là... Quá khó giải thích.’
Đặng Văn làm bộ nhéo tai Giản Chi, những lời mắng yêu phát ra ko ngừng:
“Cậu đừng có làm mấy chuyện linh tinh nữa! Lần trước chuyện lên hot search, phòng làm việc đã phải sửa đổi đủ kiểu kế hoạch. Tôi nhịn rồi. Giờ lại dám âm thầm gỡ bỏ hot search giữa cậu và Cố Ôn Cùng, ai cho cậu gan to như vậy?”
Giản Chi bắt đầu mất kiên nhẫn. Anh chỉ im lặng cho tới khi Đặng Văn nói hết, rồi mới cười nhạt.
“Vậy lần này anh đến để xử lý chuyện gì? Không lẽ chỉ vì chuyện tôi gỡ hot search mà định kéo người tới ‘xử tôi’?”
Đặng Văn trừng mắt, tay nhéo mạnh hơn khiến tai Giản Chi đỏ rực. Một lúc sau mới chịu buông ra.
“Cứ lì lợm đi, xem tôi có lôi cậu về không. Còn chuyện cũ, thì vẫn là chuyện đó… Cậu phải hợp tác với Cố Ôn Cùng.”
Nghe đến đó, sắc mặt Giản Chi sa sầm, tay anh siết chặt nắm tay . Lại là chiêu trò PR, lại là ép buộc tung tin yêu đương.
“Không làm. Anh đi lo mấy nghệ sĩ khác đi.”
Anh nhướn mày tỏ thái độ, giọng anh trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết.
“Không tới lượt cậu chọn. Muốn làm hay không cũng phải làm.”
Công ty có một khoản đầu tư lớn đang chờ, mà muốn gom tiền thì phải có người “kích nhiệt”. Quên cảm xúc nghệ sĩ đi, chỉ cần không bị bắt giam, thì bọn họ đều sẽ làm bằng được.
‘Người bị kéo lên bàn cờ lần này… Là Giản Chi.’
“Cậu tự nghĩ mà xem, hợp tác kiểu đó có bao nhiêu lợi ích. Một thương vụ lớn như thế, bỏ qua thì ai được lợi?”
Đặng Văn vẫn kiên trì thuyết phục, không nhận ra ánh mắt Giản Chi đã dời về phía khác.
Chính là Giang Ngôn Sinh.
Cậu đã đi đến, đứng bên cạnh anh. Tuy chào hỏi Đặng Văn, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Giản Chi dù chỉ một giây.
Đặng Văn tất nhiên cũng thấy, cau mày, không đáp lại. Lúc này, Cố Ôn Cùng và những người còn lại vẫn đứng đợi ngoài cửa, tính toán điều gì đó.
Rồi Đặng Văn kéo tay Giản Chi đến chỗ họ:
“Chúng ta... Bắt đầu bàn chuyện được chưa?”
Cố Ôn Cùng và người đại diện của hắn ta… Vương Hoán… Cùng gật đầu.
“Chuyển sang chỗ khác nói đi.”
Cuối cùng, cả nhóm dời tới một quán cà phê nhỏ gần đó. Bàn tròn chỉ đủ bốn người ngồi, nên Tạ Triệt và Giang Ngôn Sinh đành chọn bàn khác.
Tạ Triệt liếc sang Giang Ngôn Sinh… Người đang ngồi cách gã nửa cái bàn… Rồi bật cười:
“Ngồi xa vậy, càng khiến người ta thấy kỳ lạ. Lại đây đi.”
Nhưng Giang Ngôn Sinh chẳng buồn nhìn gã lấy một cái. Cậu chỉ dán mắt vào Giản Chi, mắt không chớp lấy một lần. Dĩ nhiên cậu biết Đặng Văn đến là để ép anh hợp tác với Cố Ôn Cùng. Sao cậu có thể yên tâm mà ngồi yên?
Cậu còn cố tình chọn vị trí ngồi không quay lưng với Giản Chi, để có thể nhìn anh rõ hơn, cũng để Giản Chi có thể nhìn thấy cậu.
Không hẹn mà cùng liếc mắt về nhau. Gương mặt Giản Chi nóng bừng. Không hiểu từ bao giờ, mỗi lần nhìn vào ánh mắt Giang Ngôn Sinh, anh đều không kìm được sự thẹn thùng.
Đặng Văn vẫn đang thao thao bất tuyệt. Nhưng Giản Chi chẳng nghe nổi từ nào.
Ánh mắt anh lại một lần nữa hướng về phía Giang Ngôn Sinh, người đang nhấp một ngụm cà phê nhỏ. Bị Đặng Văn đá nhẹ vào chân, Giản Chi giật mình, vội thu ánh mắt lại như chưa từng có chuyện gì.
Cố Ôn Cùng dù ra vẻ bình thản, nhưng sự phấn khích trong mắt hắn ta không hề che giấu nổi. Đây là thời khắc quan trọng nhất, công ty chuẩn bị bao lâu, chỉ đợi hôm nay tung ra "chiếc blind box" này.
Nửa tiếng nữa thôi, Giản Chi sẽ cùng Cố Ôn Cùng xuất hiện trước công chúng với danh xưng “cặp đôi tin đồn”. Một cú nổ truyền thông hoàn hảo.
Tuy Giản Chi chẳng nhìn hắn ta với chút thiện cảm nào, nhưng Cố Ôn Cùng tin rằng “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”. Cứ đi theo Giản Chi mỗi ngày, chẳng lẽ một Alpha lại mãi không rung động?
“Vậy thì... hợp tác vui vẻ.”
Từ lúc Đặng Văn xuất hiện, Giản Chi đã biết mình không thể thay đổi cục diện. Công ty quyết tâm dùng scandal để kéo nhiệt, mà Cố Ôn Cùng với vẻ ngoài trong sáng đúng chuẩn mẫu “bạn trai quốc dân” chính là nhân vật lý tưởng.
‘Cùng nhau có nhiệt độ, bộ phim cũng sẽ nổi. Rating khỏi lo. Doanh thu sẽ tăng vọt. Người được lợi nhất? Vẫn là công ty.’
‘Thật đúng là một màn tính toán khéo léo.’
Khi cuộc bàn bạc kết thúc, Đặng Văn và Vương Hoán đứng dậy rời đi. Cố Ôn Cùng cũng không dám tỏ thái độ gì quá mức, ngoan ngoãn đi theo.
Giản Chi không đi ngay. Anh bước về phía bàn của Tạ Triệt và Giang Ngôn Sinh.
Anh mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng bên trong anh giờ chẳng còn tí nào vui vẻ:
“Đi thôi, Ngôn Sinh. Lần sau tự cậu đi cùng trợ lý Tạ là được.”
Giang Ngôn Sinh lập tức đứng dậy, đi theo Giản Chi mà không nói gì.
Nhưng ngay khi hai người quay đi, Tạ Triệt khẽ gọi với theo, ánh mắt đầy hàm ý:
“Giản tiền bối, nhớ đừng để Tiểu Giang lừa nữa đấy.”
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans: Tỏi
Edit: Lynx