Chương 13… Cậu tốt nhất nên giữ mồm giữ miệng
Giản Chi cau mày, khó hiểu nhìn Tạ Triệt. Câu nói kia… “Đừng để bị Giang Ngôn Sinh lừa”... Khiến anh hơi giật mình. ‘Ý đó là gì chứ?’
Theo phản xạ, anh lướt qua một khả năng... Chẳng lẽ giữa cậu và Tạ Triệt từng có chuyện gì? Nhưng anh cũng biết, bây giờ không phải lúc để hỏi.
Giang Ngôn Sinh bị khơi trúng dây thần kinh nhạy cảm, bực bội trừng mắt nhìn Tạ Triệt:
“Tôi lừa cậu chỗ nào chứ? Cậu nói kiểu đó không thấy quá đáng à?”
Giản Chi quay sang cậu, hơi nghiêm giọng nhắc nhở cậu:
“Ngôn Sinh, chú ý cách nói chuyện.”
Giang Ngôn Sinh lập tức cụp mắt, dáng vẻ giống như con mèo bị xách gáy, hai tai cụp xuống, nhỏ giọng đầy ấm ức:
“Xin lỗi anh… Em không cố ý đâu. Nhưng cậu ta nói em giả tình giả ý, em thật sự không chịu nổi.”
Cậu lườm Tạ Triệt, ngữ khí vẫn mang chút ấm ức, vẻ mặt như sắp khóc lần nữa.
“Em không hiểu vì sao lại bị đánh giá như vậy.”
Tạ Triệt nhướn mày, mặt gian xảo khẽ bật cười:
“Cậu làm gì, có mục đích gì… Trong lòng cậu tự hiểu. Đừng diễn trò nữa… Còn nếu vẫn muốn vờ là ‘tình cờ gặp lại’…”
Gã ta liếc sang Giản Chi rồi nhếch môi, đảo mắt nhìn Giang Ngôn Sinh.
“Vậy cẩn thận diễn cho tròn vai.”
Không khí bỗng chùng xuống. Giản Chi không ngu. Anh có thể cảm nhận rõ ràng giữa hai người này có quá khứ gì đó mà anh không biết, và dường như… Nó có liên quan đến anh.
Giang Ngôn Sinh cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của Giản Chi, cậu hoảng. Cậu không thể để Tạ Triệt nói thêm điều gì, liền vội nắm tay Giản Chi, kéo đi.
Nhưng Tạ Triệt vẫn không chịu buông tha, giọng nhẹ như không:
“Vậy chờ xem kết cục thế nào đi.”
Buổi tối, bữa cơm trở nên yên lặng hơn bình thường. Giản Chi cầm đũa, nhưng tâm trí lại không ở trên bàn ăn.
Anh ngẩng lên, nhìn người đối diện đang đầy lúng túng trước bầu không khí này:
“Ngôn Sinh, nếu tiện, tôi có thể biết chuyện giữa cậu và trợ lý Tạ là gì không?”
Giang Ngôn Sinh giật mình. Cậu dừng đũa, cúi đầu, giả vờ ăn tiếp. Nhưng rõ ràng ánh mắt Giản Chi vẫn luôn đặt lên người cậu. Bị nhìn đến mức vành tai đỏ rực, cậu càng vùi mặt xuống bát cơm, như thể nuốt cho trôi cả sự khó xử.
Giản Chi hiếm khi gặng hỏi ai điều gì, nhưng lần này thì khác. Anh rất muốn biết. Càng nghĩ càng cảm thấy lo.
‘Có phải... Vì Tạ Triệt xuất hiện nên cậu đang dần kéo giãn khoảng cách với anh?’
Giản Chi khẽ thở ra. Không phải vì câu trả lời không đến, mà vì người kia… Bỗng trở nên khó đoán.
“Không muốn nói thì thôi.”
Anh khẽ nói, cố làm ra vẻ bình thản, nhưng lại không giấu được tiếng thở dài khe khẽ.
“Tôi cũng không quan tâm.”
Miệng thì cứng, nhưng tay anh thì chọc cho cả bát cơm nhão nhừ ra.
Giang Ngôn Sinh đặt đũa xuống, mắt long lanh như muốn lấy lòng anh:
“Tiền bối… Anh đang hiểu lầm, hay là đang ghen vậy?”
Giản Chi nhìn cậu, ánh mắt khó đoán, chìm sâu trong suy nghĩ của anh.
Giang Ngôn Sinh cười, đôi tai mang chút phiến hồng nhạt, nghiêng đầu nhìn anh:
“Ghen à? Sao anh không thừa nhận nhỉ? Tôi thấy rõ mà.”
“Cậu nghĩ tôi ghen với cậu à?”
Giản Chi nhướng mày, giọng bướng không kém, nhưng lại có chút không vui.
“Có gì đáng để ghen đâu.”
‘…Nhưng đúng là có chút không vui.’
Không vui khi thấy Giang Ngôn Sinh có vẻ thân thiết với người khác. Không vui khi thấy cậu cười với người khác. Không vui khi thấy cậu không còn dính lấy anh như trước.
‘Có phải… cậu thích Tạ Triệt?’
Bỗng nhiên, Giang Ngôn Sinh đứng dậy. Bộ dáng vui vẻ thường ngày biến mất. Cậu bước chầm chậm đến bên cạnh Giản Chi, ánh mắt sáng lấp lánh.
“Giản Chi, có chuyện này… Tôi vẫn muốn nói rõ với anh.”
“Tôi thật sự rất thích anh… Thích anh rất nhiều là đằng khác.”
Giản Chi sững người. Mặt anh nóng bừng.
“Dù mới gặp nhau không lâu, nhưng trước đó tôi đã luôn tìm hiểu về anh. Tôi không đùa giỡn, càng không phải nhất thời bốc đồng.”
Lần này, Giản Chi không hoảng hốt như lần trước. Anh chỉ im lặng nhìn cậu. Không phải vì không cảm động. Mà là… Vì quá rõ giới hạn của bản thân.
‘Vì Đặng Văn. Vì công ty. Vì những ràng buộc không tên.’
Nếu không phải là Cố Ôn Cùng, thì anh không được phép có một ai khác. Đó là nguyên tắc ngầm mà ai làm nghề cũng hiểu.
‘Thích một người, không đơn giản như nói một câu “thích”.’
“Cậu nói dễ dàng quá.”
Giản Chi đứng dậy, giọng vẫn bình thản, nhưng tay anh khẽ run rẩy phía sau.
“Nếu mọi thứ có thể nói rõ ràng ngay như vậy, sau này ở cạnh nhau… Phải làm sao?”
Giang Ngôn Sinh lùi lại nửa bước. Tim cậu lỡ một nhịp. Đôi mắt mở to đầy hoang mang.
Giản Chi tiếp lời, giọng anh run run:
“Cậu nghĩ tôi từ chối vì cậu là Beta?”
Giang Ngôn Sinh ngẩng đầu, mắt đỏ hoe:
“Nếu anh không thích Beta… Tôi có thể đi cấy tuyến thể. Tôi có thể trở thành Omega.”
Cậu nói như thể chuyện đó chỉ là một lựa chọn nhỏ nhoi, không làm cậu cảm thấy khó chịu.
Giản Chi nhìn cậu, bất lực, thở dài thường thượt.
‘Cậu nhóc này… Sao lại dại khờ đến thế?’
Đi cấy tuyến thể, chỉ vì một câu nói mơ hồ. Giản Chi không biết nên tức hay nên cười. Nhưng điều khiến anh thấy nguy nhất… Là bản thân anh lại thấy lòng mình dao động.
Một phần vì xúc động, phần còn lại… Là đau lòng.
Anh từng nghĩ mình không quan tâm đến phân hóa. Alpha, Beta hay Omega, đều có thể yêu. Nhưng lời của Giang Ngôn Sinh… Thành thật, thẳng thắn, ngốc nghếch… Lại khiến anh cảm thấy khó xử hơn bao giờ hết.
“Không phải vì chuyện đó.”
Giản Chi nói khẽ, khuôn mặt đượm buồn.
“Nhưng… Thích hay không, không phải một câu là xong.”
Anh bước đi, mở cửa. Khi cánh cửa khép lại sau lưng, Giang Ngôn Sinh vẫn đứng yên tại chỗ.
Ánh mắt vốn sáng trong, bỗng tối sầm lại.
Một phút sau, điện thoại đổ chuông.
Trên màn hình là dãy số quen thuộc. Cậu biết... Chẳng có gì tốt lành.
Giang Ngôn Sinh bắt máy.
Giọng bên kia vang lên đầy châm chọc:
“Giản Chi một mình xuống sảnh nè. Cậu không đi cùng người trong lòng à? Sao lại để mỹ nhân một mình? Không sợ bị cướp à?”
Giang Ngôn Sinh siết chặt điện thoại, nghiến răng:
“Miệng mồm cậu tốt nhất nên giữ kín.”
Giọng cậu lạnh băng, cổ nổi lên những mạch máu:
“Còn dám hé nửa lời, tôi không ngại cắt luôn cái lưỡi đó.”
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans: Tỏi
Edit: Lynx