Chương 14… Tôi chính là thuốc ức chế của anh
Gần đây, có một chuyện khiến Giản Chi không sao ngừng nghĩ tới.
Câu nói “cậu ta lừa anh” từ miệng Tạ Triệt… Rốt cuộc có ý gì?
Anh vốn không muốn nghi ngờ Giang Ngôn Sinh. Nhưng thái độ của Tạ Triệt, cùng vẻ quen biết bất thường giữa hai người… Khiến anh không thể không hoài nghi.
Kể từ sau lần gặp đó, Giang Ngôn Sinh bắt đầu thay đổi. Cậu thường xuyên ra ngoài từ sớm, về nhà khi trời đã khuya. Có hôm, Giản Chi giật mình tỉnh giấc giữa đêm, cảm thấy có một luồng khí lạnh lẽo lặng lẽ tràn vào phòng. Cảm giác nặng nề quanh mép giường, hơi thở nửa quen nửa lạ… Đó là Giang Ngôn Sinh.
‘Không hiểu cậu ta đang trốn tránh điều gì. Là trốn tránh mình, hay trốn tránh câu nói kia của Tạ Triệt?’
Giản Chi không dám nghĩ xa hơn. Một phần vì anh thật sự coi Giang Ngôn Sinh là bạn. Không phải cấp dưới, không phải công cụ, mà là một người đồng hành.
Nhưng nếu... Tất cả những gì Giang Ngôn Sinh làm, đều là có mục đích… Thì sao?
Quan trọng nhất là, Giản Chi nhận ra... Anh hình như đã thích cậu rồi.
Không thể phủ nhận. Mọi cảm xúc anh dành cho Giang Ngôn Sinh đều quá rõ ràng. Mỗi lần cậu mỉm cười, mỗi khi cậu bước vào phòng, mỗi cái ngẩng đầu ánh mắt chạm nhau… Tất cả đều khiến anh rung động.
Nhưng mối quan hệ của họ, tựa như một lớp giấy mỏng. Chỉ cần một người vạch trần, mọi thứ sẽ sụp đổ.
Hôm ấy, khi Giang Ngôn Sinh vẫn chưa về, Giản Chi một mình ngồi trong phòng, cầm kịch bản mà đầu óc rối bời.
‘Mình và cậu ấy là gì của nhau?’
‘Là đồng nghiệp? Là bạn bè? Hay là một cặp?’
Giản Chi nghĩ, họ từng giống như đang tiến về phía “một cặp”. Nhưng rồi anh lại tự phủ định. Họ không cùng một thế giới. Đi bên nhau, sớm muộn cũng lạc lối.
Có lẽ... Bản thân anh chỉ là đang cô đơn. Cần một ai đó bên cạnh.
Là Alpha, anh cũng có những khoảnh khắc cần được chạm vào, được vỗ về, được ai đó xoa dịu dễ cảm kỳ bằng những cái ôm ấm áp chứ không chỉ là ức chế tề lạnh băng.
Và Giang Ngôn Sinh… Xuất hiện đúng lúc, nói những lời anh cần nghe, làm những việc khiến trái tim anh rung động.
Giản Chi chợt hiểu. Có lẽ tất cả chỉ là anh ảo tưởng.
‘Nếu ngày đó từ chối thẳng thắn, có phải bây giờ đã không rơi vào mớ bòng bong này không?’
Và anh quyết định: giữa anh và Giang Ngôn Sinh… Không thể có khả năng.
Buổi chiều hai giờ, ánh nắng đầu đông gắt một cách hiếm hoi. Giản Chi định xuống dưới tản bộ, đầu óc cũng cần được thông thoáng một chút.
Nhưng vừa thay xong áo khoác, cánh cửa bật mở. Giang Ngôn Sinh từ ngoài bước vào.
Khoảnh khắc đó, hai người cùng khựng lại. Không khí trở nên căng thẳng một cách kỳ lạ.
Giang Ngôn Sinh gãi gãi tai, có chút ngượng ngùng, bước về phía anh.
Nhưng chưa kịp tới gần, Giản Chi đã khẽ lùi một bước. Dù khoảng cách không nhiều, động tác ấy vẫn khiến Giang Ngôn Sinh khựng lại.
Cậu nhìn thấy rõ ràng. Trong mắt Giản Chi, là sự đề phòng.
Giang Ngôn Sinh nuốt khan, tay cậu nắm chặt lại:
“Tiền bối, anh định ra ngoài sao?”
Giản Chi không trả lời. Chỉ gật đầu khẽ, toan bước ngang qua cậu.
Nhưng Giang Ngôn Sinh vẫn đứng chắn lối đi, đôi mắt vẫn luôn tìm đến đôi mắt anh.
“Tiền bối, rốt cuộc anh sao vậy? Em làm gì khiến anh giận?”
Giọng cậu bắt đầu có chút gấp, vội vã nắm lấy tay anh.
Giản Chi hất mạnh tay ra, ánh mắt lạnh tanh:
“Chuyện của tôi không liên quan đến cậu. Đừng chạm vào tôi.”
Lời nói như dao cắt vào lòng Giang Ngôn Sinh, trái tim cậu như bị khoét một lỗ.
“Vậy là em làm gì sai sao?”
Cậu ngăn Giản Chi lại, giữ lấy vai anh kéo cả hai vào thế giằng co.
“Anh không nói rõ, em không để anh đi.”
Giản Chi tức giận thật rồi, mày anh nhíu chặt lại.
“Chúng ta đâu thân thiết đến mức chuyện gì cũng phải báo cáo cho cậu?”
Nói rồi, anh gạt tay Giang Ngôn Sinh, bước đến nắm lấy tay nắm cửa.
Nhưng chưa kịp mở ra, cả người đã bị ôm siết từ phía sau.
Giang Ngôn Sinh vòng tay siết lấy anh, như muốn dùng cơ thể mình ép mọi phản kháng về số không. Cậu dán chặt Giản Chi vào ngực, không để anh động đậy dù chỉ một chút.
Hơi thở nóng rực của Beta sát bên tai, Giản Chi cứng người.
Một trận lửa bùng lên từ gáy, lan đến gương mặt, khiến cả vành tai cũng đỏ ửng.
“Ngôn Sinh, buông ra.”
Anh nghiến răng, từng chữ bật ra lạnh lẽo.
“Không.”
Giang Ngôn Sinh rì rầm, vai cậu khẽ run run.
“Nếu anh không nói lý do, em không cho anh đi đâu. Dù phải ôm suốt cả chiều nay, em cũng không ngại.”
Nói xong, cậu siết chặt tay, ghì anh vào lòng.
Giản Chi nổi điên. Anh đá mạnh ra sau, trúng chân Giang Ngôn Sinh. Cậu bật lên tiếng đau, loạng choạng lùi vài bước nhưng vẫn không buông tay.
Và rồi cả hai cùng ngã xuống sàn.
Giang Ngôn Sinh nằm đè phía dưới, mặt nhăn nhó:
“Eo… hình như em trật lưng rồi…”
Giản Chi vốn định mặc kệ. Nhưng thấy cậu đau đến tái mặt, anh vẫn khẽ khàng cúi xuống đỡ dậy.
Vừa đỡ lên, Giang Ngôn Sinh bất ngờ lật người, đè anh xuống giường.
“Giang Ngôn Sinh!”
Giản Chi tức giận gào lên, ánh mắt mở to đầy ngạc nhiên.
“Cậu điên rồi à?”
Cậu nhìn anh, cười như không cười, lạnh lẽo đến thấu xương:
“Anh thật sự đẹp trai chết mất…”
“Tôi thật sự… Thật sự thích anh.”
Giản Chi câm nín. Đây là lần thứ bao nhiêu cậu thổ lộ rồi?
“Cậu đứng dậy. Có gì thì ngồi nói cho rõ ràng.”
Anh giãy dụa, cố thoát khỏi cánh tay đang giữ chặt lấy mình. Giang Ngôn Sinh lại không buông:
“Anh phải hứa không bỏ tôi đi nữa, không lạnh nhạt, không đối xử như kẻ xa lạ…”
“Cậu bị làm sao vậy…”
Giản Chi bật dậy, vùng khỏi vòng tay cậu, chạy sang ghế sofa ngồi, giữ khoảng cách ba mét.
Giang Ngôn Sinh vừa định tới gần thì anh đứng bật dậy, kéo khoảng cách ra lần nữa.
“Tiền bối, Tôi dơ bẩn lắm sao?”
Giang Ngôn Sinh nhíu mày. Giản Chi không trả lời. Chỉ lặng lẽ nhìn cậu.
Giang Ngôn Sinh cũng không mềm mỏng nữa. Giọng cậu hạ thấp, đầy sắc lạnh:
“Anh nói là sẽ bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện.”
Ngay lúc ấy, Giản Chi loạng choạng. Tầm nhìn tối sầm. Sau gáy nóng như bị thiêu đốt. Cả người mềm oặt rồi ngã xuống sàn.
“Tiền bối!”
Giang Ngôn Sinh hoảng hốt, vội ôm anh lên giường.
Anh mở máy, run tay đặt đơn mua thuốc ức chế. Nhưng giờ này, đợi giao hàng thì…
Không kịp.
Kỳ nhạy cảm đến quá đột ngột. Không giống bình thường. Giang Ngôn Sinh nhìn anh, run giọng:
“Chẳng lẽ là do… Lần trước em đánh dấu anh xong, chưa kịp trấn an nên giờ mới thế này?”
Cậu siết tay, hơi thở nặng nề, ánh mắt trở nên thâm sâu hơn:
“Không được. Chờ thuốc thì anh sẽ không chịu nổi.”
Giản Chi nắm chặt ga giường, người run lẩy bẩy, môi trắng bệch. Giang Ngôn Sinh nghiến răng, cúi đầu ghé sát tai anh, khẽ nói:
“Cắn tôi đi, tiền bối… Tôi chính là thuốc ức chế của anh.”
“…”
“Cắn đi…”
“Cút.”
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans: Tỏi
Edit: Lynx