Chương 15… Đừng chọn hắn, chọn em đđi
Giang Ngôn Sinh bị phản ứng táo bạo bất ngờ của Giản Chi dọa cho cứng người.
‘Hơn một tháng qua, Giản Chi chưa từng giận dữ như vậy, càng chưa bao giờ nói với cậu bằng giọng điệu sắc lạnh đến thế.’
Cậu chỉ có thể đoán, tên Tạ Triệt đó lại giở trò gì đó sau lưng nhằm chia rẽ anh và cậu.
Mọi lời Giản Chi vừa nói cứ vang mãi bên tai, nhưng thứ đập vào mắt Giang Ngôn Sinh lúc này lại là khoảng da thịt lộ ra trước ngực anh. Cậu cứ đứng đờ ra, dán mắt vào anh như bị thôi miên.
Giản Chi khẽ nhíu mày, thái dương anh giật nhẹ, cảm thấy bất lực và phiền.
"Nhìn đủ chưa?"
Anh siết chặt chăn, co chân đạp Giang Ngôn Sinh ra ngoài.
“Cậu đi hay không?”
Giọng anh đã trầm hẳn xuống, không còn kiên nhẫn.
“Đừng tự lừa mình nữa. Giữa chúng ta, không có khả năng.”
Câu nói đó khiến Giang Ngôn Sinh choáng váng.
‘Người đàn ông đang đứng trước mặt cậu, ánh mắt lạnh lẽo đến mức như hai người xa lạ… Là Giản Chi đó sao?’
Không giống chút nào với người ôn hòa từng dịu dàng cúi đầu dỗ dành cậu, càng không phải người từng bị cậu trêu ghẹo mà đỏ mặt đến tận mang tai.
Chính là dáng vẻ này… Lại giống hệt hình ảnh Giản Chi trong trí nhớ sâu thẳm của Giang Ngôn Sinh.
Cậu bỗng dưng thấy sợ.
“Anh tin lời Tạ Triệt nói ạ?”
Giang Ngôn Sinh cúi đầu, tay mân mê góc khăn trải giường.
“Anh tin là tôi lừa anh sao?”
Giản Chi không quay lại, giọng đều đều:
“Tôi có phán đoán của mình. Với lại, Tạ Triệt cũng không nói thêm gì nữa.”
Câu trả lời hững hờ ấy như tạt gáo nước lạnh vào người Giang Ngôn Sinh. Cậu nắm lấy tay anh, ánh mắt hoảng loạn:
“Thế tại sao anh lại tránh Tôi? Tôi làm gì sai? Tôi có thể sửa mà… Chỉ cần còn được ở bên cạnh anh, việc gì Tôi cũng chấp nhận.”
“Tôi thật sự… Rất thích anh!”
Lời tỏ tình đầy run rẩy cùng ánh mắt ngập nước ấy vẫn khiến Giản Chi có chút chùn lòng.
‘Không thể phủ nhận, mình từng rung động.’
Trong một khoảnh khắc nào đó, đúng là anh đã nghĩ đến khả năng tiến xa hơn với Giang Ngôn Sinh. Nhưng lý trí kéo anh lại trước những suy nghĩ đó:
“Cậu có thể ở lại, đến khi quay xong bộ phim này.”
Giọng anh nhẹ hơn tránh làm mọi chuyện trở nên tệ hơn.
“Sau đó… Tôi sẽ nhờ anh Đặng sắp xếp cho cậu đi nơi khác.”
Giang Ngôn Sinh ngước lên, nhưng chưa kịp nói gì thì Giản Chi đã tiếp:
“Thực ra tôi không phải người dễ gần như cậu nghĩ đâu. Cậu chưa hiểu rõ tôi, thì đừng nói là thích.”
“Tại sao tôi lại giữ khoảng cách với cậu, tôi nghĩ… Cậu hiểu.”
“Giữa chúng ta, không thể phát triển thành mối quan hệ bạn đời. Cứ mập mờ thế này, rồi sẽ có ngày rơi vào vòng luẩn quẩn.”
“Tốt nhất… Dừng lại ở đây.”
Căn phòng chìm vào im lặng. Một lúc sau, Giản Chi mở lời, giọng đều đều:
“Nếu cậu cần tiền, cứ ra giá. Coi như tôi trả cho khoảng thời gian vừa qua.”
Nghe xong, Giang Ngôn Sinh chết lặng. Giản Chi… Lại nghĩ cậu là người đòi tiền? Cậu cắn răng, nước mắt ứa ra, tay siết chặt.
‘Không thể tin được… Người mình thích lại dùng lời lẽ cay nghiệt đến vậy để xát muối vào tim.’
“Anh nghĩ tôi là loại người đó sao…?”
Giản Chi thoáng khựng lại. Anh biết mình lỡ lời, ánh mắt trốn tránh, nhưng không thốt được lời xin lỗi. Giang Ngôn Sinh hít sâu, lùi lại vài bước, giọng nghẹn ngào:
“Xem ra đúng là tôi đã làm phiền anh rồi. Xin lỗi.”
“Nửa năm sau, tôi sẽ tự đi.”
“Được quen biết anh… Đã là vinh hạnh lớn nhất đời tôi rồi.”
Nói xong, cậu quay người bước ra ngoài, nước mắt lăn dài trên má. Cửa vừa mở, nhân viên giao cơm và thuốc ức chế đi ngang qua. Mùi thuốc nồng nặc hòa lẫn mùi thức ăn, khiến Giản Chi càng thêm khó chịu.
Cả buổi trưa, anh không tài nào tĩnh tâm đọc nổi một trang kịch bản. Hình bóng Giang Ngôn Sinh cứ lởn vởn trong đầu… Ánh mắt buồn bã, bộ dạng thất vọng, lời xin lỗi nghẹn ngào.
Rõ ràng anh đã đưa ra quyết định, vậy mà trong lòng vẫn có một góc chênh vênh. Phải chăng… anh đã quen có Giang Ngôn Sinh bên cạnh? Phải chăng... anh đã ỷ lại vào người đó rồi?
Từ trước đến nay, Giản Chi chưa từng thân thiết đến mức ấy với bất kỳ ai, đặc biệt là với một người chỉ mới quen chưa đầy hai tháng.
Nhưng ở Giang Ngôn Sinh, có một cảm giác rất lạ. Rất quen. Tựa như… Họ đã từng gặp nhau từ rất lâu trước kia.
Dù nghĩ nát óc, anh vẫn không thể nhớ ra đã từng gặp cậu ở đâu. Người này, rốt cuộc có mục đích gì? Thật sự chỉ đơn thuần muốn ở bên cạnh anh? Hay còn điều gì khác?
Sự đề phòng trong lòng Giản Chi ngày càng lớn. Anh không còn chắc chắn cảm xúc của mình là gì nữa. Vừa giận, vừa buồn, vừa thấy trống rỗng.
‘Thật sự là một Alpha khó hiểu, mạnh miệng mà yếu lòng.’
Tiếng gõ cửa vang lên, kéo anh về thực tại. Giản Chi ra mở cửa. Là Cố Ôn Cùng… Được trang điểm kỹ lưỡng, vẻ mặt mang theo nụ cười cố ý.
“Giản ca, anh không sao chứ? Trông anh hơi mệt…”
Cố Ôn Cùng nghiêng đầu, giọng ngọt ngào. Giản Chi nhíu mày, không có tâm trạng ứng phó:
“Không sao.”
Cố Ôn Cùng đưa ra một xấp giấy, vẻ mặt nũng nịu, õng ẹo đến chảy nước:
“Ngày kia quay lại rồi, nhưng em có vài đoạn chưa hiểu. Anh có thể chỉ đạo giúp em không?”
Vì là việc công, Giản Chi cũng không tiện từ chối:
“Vào đi.”
Mùi rượu nho và tulip vương lại trong phòng khiến Cố Ôn Cùng nhanh chóng nhận ra… Giản Chi vừa trải qua kỳ dễ cảm.
Là một Omega, bản năng của hắn ta khá nhạy bén. Cố Ôn Cùng cố ý thả một ít tin tức tố trong không khí, thử phản ứng của Giản Chi.
Nhưng suốt hơn một tiếng sau đó, Giản Chi vẫn nghiêm túc chỉ đạo cảnh quay, không có lấy một ánh mắt thừa. Khi tiễn ra cửa, anh còn lạnh nhạt nhắc:
“Lần sau nhớ tắm kỹ. Mùi tin tức tố của cậu làm tôi buồn nôn.”
Cố Ôn Cùng đứng chết trân, gương mặt nứt toạc, gượng cười:
“Cảm ơn Giản ca nhắc nhở, em sẽ đổi nước hoa.”
Xuống lầu ăn tối, đi ngang cầu thang, Cố Ôn Cùng tình cờ gặp Giang Ngôn Sinh tay xách túi lớn túi nhỏ trở về. Một ý tưởng chợt lóe lên.
“Giang trợ lý, Giản ca hình như tâm trạng không tốt lắm nhỉ?”
Hắn ta cười tủm tỉm, giở giọng khiêu khích cậu.
“Chiều nay bọn tôi ở cùng phòng từ trưa tới giờ, tôi còn phải chủ động trong cảnh hôn nữa kìa~”
Giang Ngôn Sinh nhíu mày. Mùi tin tức tố trên người Cố Ôn Cùng không thể nào là tình cờ bám phải.
Cậu không biểu hiện cảm xúc gì, chỉ lạnh giọng:
“Tiền bối gần đây tập trung đọc kịch bản, có lẽ hơi mệt.”
“Vậy à…”
Cố Ôn Cùng cười càng tươi, nhướn mày thích thú.
“Cảnh hôn ấy, tôi sẽ là người chủ động trước đấy~”
Tim Giang Ngôn Sinh như bị bóp nghẹt. Giản Chi… Thực sự đã hôn người khác sao?
Giang Ngôn Sinh trở về phòng, cất túi xong liền gõ cửa phòng Giản Chi. Một lúc sau, Giản Chi ra mở cửa, sắc mặt mệt mỏi:
“Cậu có chìa khóa mà, gõ làm gì?”
Giang Ngôn Sinh không đáp, chỉ đặt túi đồ xuống rồi định rời đi. Nhưng đến cửa, cậu khựng lại. Quay người, nhìn thẳng vào anh.
“Chiều nay… Anh hôn Cố Ôn Cùng à?”
Giản Chi giật mình:
“Hả? Không. Sao cậu lại—”
“Em biết rõ cảnh đó có thế thân. Nhưng anh vẫn… Để cậu ta hôn sao?”
Giản Chi bật cười, bất đắc dĩ:
“Tôi không biết cậu đang nghĩ gì, nhưng giữa tôi và Cố Ôn Cùng không có gì cả. Chúng tôi chỉ thảo luận kịch bản. Đừng suy diễn.”
“Vậy tại sao cậu ta có mùi tin tức tố? Và tại sao lại nói là phải chủ động trong cảnh hôn?”
Giản Chi chỉ đứng nhìn cậu trong im lặng. Giang Ngôn Sinh cắn răng:
“Tiền bối… Anh vẫn đang giận tôi đúng không?”
“Không có. Giữa chúng ta, chuyện cá nhân đã rõ ràng.”
“Không, anh vẫn giận.”
Cậu nghẹn giọng, mặt mày xám xịt đi.
“Em cảm nhận được… Anh có thể chọn bất kỳ ai để vượt qua kỳ dễ cảm… Nhưng làm ơn, đừng chọn hắn. Tuyển em đi.”
Nhóm dịch Bunz Zm
Trans: Tỏi
Edit: Lynx