Ánh Trăng - Chương 29

“Ail không chịu nghe tôi, dù tôi đã cố thuyết phục. Giờ chỉ còn cậu mới có thể khiến hắn thay đổi ý định. Ít nhất, hãy khiến hắn rút lại lệnh giết Elsen tại chỗ. Tôi sẽ lo phần còn lại… Cậu chỉ cần khiến hắn đưa Elsen về cung an toàn. Dựa vào quãng thời gian hai người từng bên nhau, và cả chuyện hắn từng hứa huỷ hôn với Erita vì cậu... Chẳng lẽ hắn không còn chút cảm tình nào sao?”

“Giờ tôi chẳng còn gì để trao đổi nữa. Tôi không còn giá trị gì với hắn.”

Khi Ail bắt đầu thân thiết với Salina, Ruth đã nghĩ mọi chuyện rất đơn giản. Salina là con gái nhà Astro – một trong những gia tộc danh giá nhất – lại là em gái của vợ anh trai hắn. So với cô ấy, anh đúng là chẳng có gì. Cô ta vừa xinh đẹp, thông minh, lại đầy tham vọng – kiểu người hoàn hảo để đồng hành cùng kẻ như Ail. Dù chỉ là vì sắc đẹp hay địa vị, Salina vẫn phù hợp hơn anh rất nhiều. Một lựa chọn hoàn hảo cho vị trí bên cạnh hắn. Và thế là Ruth bị gạt sang một bên.

Dù sao thì anh cũng sắp rời đi. Thứ duy nhất anh từng có thể dâng cho Ail là lòng trung thành của một hiệp sĩ và danh tiếng sẵn sàng mang tai tiếng để bảo vệ hắn. Nhưng những tai tiếng rồi cũng phai nhạt, còn lòng trung thành – thì rất nhiều người khác sẵn sàng dâng lên cho vị hoàng đế tương lai kia. Ruth đã trở thành người vô dụng trong mắt hắn.

“Dù thế nào đi nữa, cậu cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.” Kamiel nói, giọng đầy quyết liệt.

Trước lời khẩn thiết ấy, Ruth khẽ mím môi. Kamiel nói đúng. Anh không thể ngồi yên mãi. Nhưng ý nghĩ phải đến cầu xin Ail khiến anh gần như nghẹt thở. Chỉ cần nhìn thấy hắn thôi, cũng đã là cực hình rồi.

“Chúng ta phải làm tất cả những gì có thể, đến tận giây phút cuối cùng. Tôi sẽ đi gặp Hoàng hậu để xin bà ấy giúp đỡ. Còn cậu, hãy thuyết phục Điện hạ. Nếu lệnh giết tại chỗ vẫn còn hiệu lực, Elsen có thể chết bất cứ lúc nào. Vùng Virel tuy rộng, nhưng với ngần ấy binh lực, cùng lắm là hai ngày nữa họ sẽ bắt được cậu ấy.”

Dù Kamiel nói hết lời, Ruth vẫn do dự. Điều này khiến Kamiel thấy kỳ lạ. Bình thường, Ruth đã chạy ngay đến gặp Ail trước cả khi Kamiel nói xong. Vậy mà giờ đây, anh lại chần chừ đến lạ.

“Sao vậy? Giữa cậu và Ail có chuyện gì à?”

“…Không, không phải vậy.”

“Vậy thì là gì?”

“Chỉ là… gần đây giữa bọn tôi hơi khó xử. Tôi sẽ đi gặp hắn.”

Cuối cùng cũng hạ quyết tâm, Ruth đứng dậy. Đây không phải lúc để sĩ diện hay giữ lòng tự trọng. Anh cần phải đặt sinh mạng của Elsen lên hàng đầu.

“Điện hạ vẫn đang ở phòng họp à?”

Kamiel cũng đứng dậy, đáp, “Ừ, chắc hắn vẫn còn trong đó. Vẫn còn nhiều việc cần xử lý.”

“Vậy tôi có thể gặp hắn lúc nào?”

“Chờ một chút nữa. Tôi đã dặn người báo ngay khi hắn rời khỏi phòng họp.”

“Hiểu rồi.”

Ruth khẽ thở ra một tiếng, bước đến bên cửa và đặt tay lên tay nắm. Bàn tay phải vẫn còn băng bó khẽ run lên, như có một cơn co giật nhẹ từ gân. Anh sững lại. Thấy vậy, Kamiel tiến đến, nhẹ nhàng gỡ tay anh ra.

“Cậu nên về phòng nghỉ một lát.”

“Tôi không sao.”

“Cậu đang rất căng thẳng. Tốt nhất hãy bình tĩnh lại trước khi gặp hắn.”

“Sau khi gặp hắn, tôi sẽ nghỉ.”

“Hắn sẽ còn ở đó đến tối. Tốt hơn hết cậu nên trấn tĩnh trước đã.”

Kamiel nói hoàn toàn có lý. Ruth biết mình không thể gặp Ail trong tình trạng này – chỉ khiến mọi chuyện rối hơn. Anh cần lấy lại bình tĩnh. Giờ anh mới để ý rằng cả cơ thể mình đang đau mỏi – có lẽ vì căng thẳng quá lâu mà không nhận ra.

“…Được rồi,” Ruth khẽ đáp, giọng hơi run.

Đi theo Kamiel, Ruth rời khỏi Lưu Ly Điện.

 


 

Đêm đã về khuya. Suốt cả buổi chiều, Ail lấy cớ lo liệu vụ Erita và Elsen để giam mình trong toà nhà hành chính, không hề quay lại Hoàng Cung. Dùng bữa tối với Hoàng hậu xong, hắn lại họp thêm, rồi lấy cớ muốn hít thở không khí mát mẻ để cưỡi ngựa dạo quanh ngoài thành suốt hơn ba tiếng. Meril vẫn liên tục gửi tin rằng Ruth đang chờ trước phòng hắn, nhưng Ail phớt lờ, thảnh thơi cưỡi ngựa như chẳng có gì liên quan.

Gió đêm mát rượi, rất thích hợp cho một cuộc rong ruổi như thế. Mãi đến gần rạng sáng, hắn mới quay lại Hoàng Cung. Trước cả khi tin hắn về được báo lên, Meril – người vẫn đang chờ bên ngoài – đã bước tới, vẻ mặt không giấu được lo lắng.

“Thưa Điện hạ, Chỉ huy Kaisel đã đứng đợi hơn bảy tiếng đồng hồ rồi.”

Ail mặc thường phục, tay cầm roi ngựa, nhẹ nhàng nhảy xuống đất.

“Ta có gọi cậu ta đến đâu.”

Nghĩ đến cảnh Ruth đứng chờ ngốc nghếch suốt bảy tiếng trước cửa, Ail bỗng thấy dễ chịu trong lòng. Đó mới là dáng vẻ nên có của Ruth – luôn chờ đợi, dõi theo từng bước chân hắn. Thật lố bịch khi Ruth dám nghĩ mình có thể là người rời đi trước.

“Cậu ấy chưa ăn gì, chỉ đứng chờ mãi như thế.” Meril nói, giọng đầy sốt ruột – khác hẳn với sự điềm tĩnh thường ngày. Thậm chí, y còn không gọi lính giữ ngựa mà cứ đi theo Ail như thể quên mất cả lễ nghi. Một kỵ sĩ đứng gác gần đó vội nắm lấy dây cương, lúng túng không hiểu chuyện gì.

Ail bật cười vì vẻ hoảng hốt hiếm thấy của Meril.

“Vội gì chứ? Đêm vẫn còn dài.”

“…Điện hạ…”

Giọng Meril có chút trách móc, nhưng Ail chẳng để tâm. Vẫn mỉm cười, hắn thong thả bước qua hành lang dẫn về căn phòng nằm tận sâu bên trong Hoàng Cung. Trước cửa, Ruth đang đứng im như tượng. Ail cong môi, một nụ cười thoáng qua khóe miệng – cơn giận trong hắn cũng bắt đầu tan dần.

Hắn cố tình đi chậm, kéo dài từng bước, để tận hưởng cảnh Ruth đứng đó đợi mình. Trông Ruth thật tệ – khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt mệt mỏi như thể có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Ail khẽ tặc lưỡi khi thấy dáng vẻ ấy.

“Mặt mũi ngươi trông thảm hại quá. Giờ này còn đến đây làm gì?”

Ail đang vui, nên đối xử với Ruth bằng giọng điệu dịu dàng như thuở trước. Âm sắc ngọt ngào ấy khiến vai Ruth khẽ run lên. Rõ ràng anh đang sợ. Ail biết điều đó từ bốn năm trước rồi—dù Ruth có thể hiện cứng đầu ra sao, chỉ cần hắn cười nhẹ một cái, anh sẽ rụt lại ngay như con thú nhỏ biết mình sắp bị săn đuổi. Bản năng mách bảo anh rằng: càng dịu dàng bao nhiêu, tức là Ail đang tức giận bấy nhiêu. Thế nên, khi Ail nổi giận, Ruth còn dám đối đầu. Nhưng khi hắn cười... Ruth chỉ biết lùi lại trong im lặng.


“Thần có chuyện muốn thưa. Dù chỉ trong chốc lát, mong ngài ban chút thời gian, dù là giữa đêm khuya.”


“Giờ khuya rồi. Nghỉ ngơi thôi.”


Thật ra Ail đã đoán trước Ruth sẽ đến tìm mình. Đêm qua, hắn trằn trọc mãi không ngủ được, lòng cứ hồi hộp không yên, chờ xem Ruth sẽ xuất hiện với vẻ mặt thế nào, sẽ nói gì.


Chỉ cần tưởng tượng cảnh Ruth vừa khóc vừa van xin thôi, cũng đủ khiến hắn hưng phấn. Hắn đã tự giải toả rồi ngủ thiếp đi lúc rạng sáng. Trong mộng, Ruth bị hắn ép giữ lại, kêu khóc không ngừng, thân thể run rẩy, giãy giụa. Hắn đè ép lấy, gặm cắn làn da trắng mịn ấy, mặc Ruth khóc lóc van xin cũng không dừng lại. Tiếng rên rỉ đứt quãng, hơi thở đứt quãng của Ruth như vẫn còn vang vọng bên tai.


Một giấc mơ chân thật đến khó tin. Đến mức Ail cảm thấy tiếc khi nó chỉ là mộng tưởng.


Hắn nhìn Ruth qua hàng mi khẽ rũ, thấy anh siết chặt tay như cố trấn tĩnh, trong khi vẫn đứng trước mặt hắn—như con nai con bị nhốt trong ánh nhìn của mãnh thú. Bốn năm quen biết, chưa lần nào Ail thấy Ruth tái nhợt đến vậy. Kể cả khi bị truy đuổi giữa rừng trong cuộc săn năm nào, hay khi bị hắn kề dao vào cổ, Ruth vẫn ngẩng cao đầu. Vậy mà giờ đây, anh lại run rẩy như sắp sụp xuống.


Sự sợ hãi ấy làm Ail thấy thích đến đau thắt bụng dưới.


“Thần biết mình vô lễ, nhưng thời gian không còn nhiều. Chờ đến mai... e là đã quá muộn.”


Giọng Ruth giờ đã mất đi vẻ ngạo nghễ ngày trước, chỉ còn lại sự yếu ớt và khẩn khoản. Ail thích dáng vẻ nhu mì này của anh, nhưng ghét lý do khiến nó xuất hiện. Nó khiến lòng kiêu hãnh của hắn thấy bực bội.


“Nói đến vậy, thì ta không còn cách nào. Vào đi.”


Ail quay người, Meril lập tức bước tới mở cửa, như thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng Ruth cũng được gặp mặt.


Ail bước thong thả vào trong, đến ngồi trước chiếc bàn giữa phòng. Hắn vẫn cầm theo roi ngựa mảnh. Đêm mát nên hắn cũng không ra nhiều mồ hôi. Meril định pha trà nhưng Ail phất tay từ chối, rồi ra hiệu cho Ruth ngồi xuống.


“Ngồi đi.”


Ruth ngập ngừng trước giọng điệu dịu dàng ấy, nhưng rồi vẫn chậm rãi ngồi xuống đối diện. Sau đó anh cúi đầu, ánh mắt không dám chạm vào hắn.


Thấy Ruth run rẩy như nai con rơi vào móng vuốt, Ail cảm thấy một niềm khoái cảm vặn vẹo dâng lên. Đây là lần đầu hắn thấy Ruth sa sút đến thế. Hưng phấn trong lòng khiến bụng dưới hắn nhói lên từng cơn.


“Ta nghe Kamiel nói rồi. Ngươi đến vì vụ Elsen.”


“Thưa ngài… Elsen không thể nào làm ra chuyện ấy. Xin ngài hãy thu hồi lệnh truy sát.”


Ail nhoẻn môi cười lạnh.


“Phản thần thì xứng đáng chết. Đó là công lý.”


“Ngài hiểu mà… Elsen sẽ không bao giờ làm hại ngài. Chuyện này… chắc chắn là vì Erita. Xin ngài… xin hãy nghĩ lại.”


“Ta không biết điều đó.”


Ruth cắn môi. Anh biết rõ—Ail không hề có ý định thay đổi. Như thể đang nói chuyện với một bức tường đá. Bất kể anh nói gì, hắn cũng sẽ lập tức bẻ gãy. Đã vậy thì... thà cắt ngắn thời gian còn hơn. Anh hít sâu, quyết định hạ mình.


“Xin ngài, hãy thu hồi mệnh lệnh đó.”


“Tại sao?”


“Chân tướng chỉ có thể rõ ràng khi tìm được Erita và Elsen. Nếu có lý do bất khả kháng… xin hãy nghĩ đến tình người. Elsen đã cứu Erita. Xin ngài rộng lượng.”


Ruth cúi đầu thật sâu, giọng run run, dẹp bỏ hết tự trọng mà cầu khẩn. Nhưng Ail vẫn lạnh lùng.


“Chẳng ai biết Elsen cứu cô ta hay là bắt cóc cô ta. Hay... ngươi đã nghe được điều gì từ phụ thân ngươi?”


Lời đâm thẳng vào tim. Ruth siết chặt môi.


“Không có gì cả. Thần chỉ tin Elsen. Xin ngài, hãy khoan dung.”


“Nếu ta không đồng ý thì sao?”


Giọng nói sắc như dao khiến Ruth nhắm chặt mắt. Đúng như anh nghĩ—Ail sẽ không nương tay. Vậy thì...


Ruth từ từ đứng dậy. Ail nhìn theo, ánh mắt lộ rõ hứng thú, như muốn xem anh sẽ làm gì.


Chân anh khẽ run. Nhưng vẫn bước tới, đến trước mặt Ail rồi quỳ xuống. Hai tay đặt lên sàn, trán chạm đất.


“Xin ngài… thần cầu xin ngài. Xin hãy hoãn thi hành hình phạt… cho đến khi mọi chuyện sáng tỏ.”


Cái dáng vẻ ấy—quỳ gối, cúi đầu, chẳng còn chút kiêu hãnh—khiến Ail thấy hả hê đến run rẩy. Như con thú bị thuần hoá, giờ đang dâng mình lên để được tha thứ.


“Hứng thú thật đấy. Ta cứ tưởng ngươi sẽ không bao giờ chịu quỳ. Nhưng được thôi… nếu ta đồng ý, ngươi sẽ trả giá bằng gì?”


Ruth sững lại.


Ail biết rõ—anh chẳng còn gì để trao đổi. Hắn cầm lấy roi, nâng cằm Ruth lên, ép anh phải nhìn vào mắt hắn.


“Ta không tin lòng người. Chẳng tin trung nghĩa, càng chẳng tin vào tình cảm. Trên đời này, chỉ có lợi ích trao đổi mới đáng tin. Nếu ngươi muốn ta đổi ý, thì ngươi phải có cái gì để ta giữ làm con tin.”


Ruth nhìn hắn, trong mắt đầy hoang mang và sợ hãi. Ail nhẫn nại chờ đợi. Vì hắn biết—Ruth chỉ có một lựa chọn duy nhất.


Sự im lặng nặng nề như màn đêm đổ xuống. Cuối cùng, Ruth cất giọng, khàn khàn:


“Ngài muốn… thần phải làm gì?”


“Ngươi lớn lên trong khu đèn đỏ, mười tuổi mới rời khỏi đó. Chắc ngươi biết cách làm đàn ông hài lòng… đúng không?”


Cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com. Vui lòng đọc tại website chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Còn tiếp… 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo