Cái Kết Của Thế Giới Này, Tôi Chẳng Mảy May Bận Tâm - Chương 39

Lịch đăng: Thứ 5 và CN

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 39

“Vấn đề là Aisha có chấp nhận điều này không thôi.”

“…”

“Tôi thì tạm thời có thể hiểu. Nhưng nói thẳng ra, đó cũng không phải việc của tôi.”

Dù sang chấn tâm lý của Soren là gì và bản thân Kafka giống mẹ Soren đến mức nào… đó suy cho cùng là chuyện riêng của Soren, không phải là điều Kafka cần bận tâm.

“Nói một cách chính xác, tôi đâu phải là người mà cậu ghét đúng không? Tôi chỉ là một người giống người đó thôi.”

“...Đúng vậy.”

“Vậy nên, nếu tôi hay Aisha không thể hiểu điều này thì đó cũng là một vấn đề không thể tránh khỏi.”

“Vậy là không có cách nào rồi.” 

Soren lại thở dài. Cậu ta nói vậy rồi bảo rằng Aisha đã không thể tha thứ cho cậu ta ở điểm quan trọng nhất. Vậy nên cậu ta sẽ bỏ cuộc.

“Không, không phải vậy!”

Diễn biến bất ngờ ấy làm Kafka giật mình, đứng bật dậy và đi lên nửa tầng. Soren đang ngồi vắt chân nghiêng người trên bậc thang, nhìn Kafka với vẻ mặt như muốn hỏi “Thế thì làm gì được chứ?”.

“Cậu xem thường Sasha của tôi sao? Sao lại dễ dàng bỏ cuộc như vậy?”

“Nhưng cậu đã nói là không biết Sasha có chấp nhận không mà.”

“Trước hết cứ nói thử đi đã chứ! Ai mà biết được, cứ gói ghém cho tốt một chút.”

“Gói ghém? Là lừa dối sao?”

Mắt Soren nheo lại. Kafka không có ý đó, nhưng kết cục thì cũng chẳng khác gì nói dối, nên anh im lặng. Soren vẫy tay về phía Kafka, ra hiệu cho anh đi xuống.

“Nhìn mặt cậu là cuộc nói chuyện đang tốt cũng hỏng bét.”

“Xin lỗi.”

“Đừng xin lỗi khi không phải lỗi của cậu.”

“Đây chỉ là lời khuyên thôi.” 

Soren nói có chút cục cằn. Kafka lại xuống ngồi nửa tầng dưới, khẽ rên lên. Từ góc độ của người muốn dẫn dắt thế giới đến một kết thúc hạnh phúc, việc Soren và Aisha hòa giải là một yếu tố không thể thiếu. Thế mà lại khó khăn đến mức này.

‘Làm sao đây?’

Tất nhiên nếu nói thật, khả năng cao là Aisha sẽ chấp nhận. Nhưng Aisha thường có xu hướng phán đoán hơi lệch lạc khi liên quan đến Kafka, và như đã nói, lý do của Soren không phải là quá chính đáng. Khả năng con bé không chấp nhận và coi đó là chuyện vô lý cũng không ít.

‘Hơn nữa, Aisha hình như không biết nhiều về quá khứ của Soren.’

Nếu Aisha biết về hoàn cảnh gia đình của Soren, con bé chắc chắn sẽ cảm thấy thương cảm và sẽ không đòi cắt đứt quan hệ như bây giờ. Ngược lại, con bé còn có thể quyết tâm hơn để hiểu và bao dung cho cậu ta.

“Này, Ibelnoia.”

“Nói đi.”

“Cậu không nghĩ đến việc nói rõ hoàn cảnh của mình với Aisha sao?”

“…”

“Những gì cậu đã trải qua, cuộc sống mà cậu đã sống. Nếu cậu thành thật kể hết, con bé sẽ hiểu thôi mà?”

“Tôi không biết nữa.” 

Soren phản ứng tiêu cực. Hơn nữa, cậu ta dường như cảm thấy áp lực khi phải kể tất cả câu chuyện của mình cho Aisha.

“Nếu phải nói thì tôi không ngại đâu.”

“…”

“Nhưng tôi không muốn làm vậy.”

“Tại sao?”

“Vì cô ấy sẽ thương hại tôi.”

“Tôi muốn làm bạn với Sasha, chứ không phải một mối quan hệ mà cô ấy miễn cưỡng đi cùng vì lòng thương hại.” 

Soren nói dứt khoát. Với tư cách là người biết bí mật của thế giới, Kafka muốn túm cổ áo cậu ta mà hỏi “Bây giờ chuyện đó quan trọng sao?”.

Nhưng với tư cách là một con người, đây là một lý do hoàn toàn có thể thông cảm được. Có người muốn được thương hại, cũng sẽ có người không muốn điều đó. Nếu Soren thuộc vế sau thì đây không phải là một vấn đề cần quá nhiều suy xét và thấu hiểu.

“Nếu phải đến mức đó mới có thể làm bạn, tôi nghĩ không làm bạn thì đúng hơn.”

“Cậu cũng cứng đầu thật đấy.”

“Không phải cứng đầu, mà là lòng tự trọng.”

“Tôi đã sống dựa vào điều đó mà.” 

Soren trả lời thẳng thắn. Kafka không còn gì để nói nếu cậu ta đã nghĩ như vậy.

“Dù vậy, cậu vẫn nên nói chuyện với Sasha một lần xem sao.”

“…”

“Cứ nói là có một người mà cậu cảm thấy khó chịu, và vì tôi quá giống người đó nên cậu vô thức đã như vậy. Cứ thành thật nói đến đó thôi.”

“Tôi không biết cô ấy có chấp nhận không.”

“Nếu không được thì đành chịu.”

Kafka nói xong liền đứng dậy. Cầm gói sandwich đã vò nát và chai nước ép rỗng, anh tuyên bố kết thúc cuộc trò chuyện với Soren ở nửa tầng trên, nói rằng mọi điều cần nói cơ bản đã xong.

“Cứ cố gắng hết sức nhé. Thật khó chịu nếu hai người xa cách vì tôi.”

“…Tôi sẽ cố gắng.”

“Có chuyện gì cần trao đổi thì cứ nói nhé.”

"Vậy nhé. Tạm biệt." 

Kafka chào tạm biệt rồi bước ra khỏi cầu thang thoát hiểm. Anh kiểm tra chiếc đồng hồ bỏ túi sau khi vứt rác xong, thì ra giờ ăn trưa đã gần kết thúc, tiết 5 sắp bắt đầu rồi. Hôm nay là ngày kết thúc tiết 4 nên anh không còn lịch học nào nữa. Bước qua cây cầu nối dẫn đến ký túc xá, Kafka chìm trong một cảm xúc khó tả.

‘Không biết phải diễn tả cảm giác này như thế nào nữa.’

Thật cay đắng khi biết Soren bị ám ảnh bởi chấn thương tâm lý mỗi khi nhìn thấy anh, nhưng lại mừng vì cậu ta không hoàn toàn ghét bỏ mình. Vừa cảm thấy nhẹ nhõm khi biết được tất cả những sự thật này, nhưng đồng thời lại nặng lòng bởi sự u tối sâu thẳm không thể lường trước của cậu ta.

Dù sao thì cũng đến lúc họ nên làm hòa rồi. Kafka sắp xếp lại suy nghĩ rồi bước vào phòng ký túc xá, thả mình phịch xuống giường. Vùi mặt vào gối, Kafka nằm sấp, cả người trở nên uể oải, cơn buồn ngủ ập đến. Hôm nay cũng không có buổi phụ đạo thảo dược học với giáo sư Pomodona nên dành cả buổi chiều để ngủ trưa cũng không tệ.

***

Kết luận thì Aisha và Soren đã hòa giải thành công và trở lại làm bạn.

Không ai biết Soren đã kể cho Aisha đến đâu, hay họ đã trò chuyện như thế nào để hàn gắn mối quan hệ. Chỉ là Kafka nghe Aisha nói “Đã ổn rồi”, rồi nhìn thấy hai người bắt đầu đi cùng nhau trở lại, thì nghĩ rằng mọi chuyện đã được giải quyết tốt đẹp.

‘Chắc là Soren đã nói thật, và Aisha đã chấp nhận.’

Khả năng cao là như vậy, bởi vì đáng lẽ ra Aisha phải líu lo kể lể về việc họ đã hòa giải như thế nào, nhưng con bé lại chỉ nói vòng vo rằng mọi chuyện đã ổn rồi. Dù sao thì, Aisha đâu biết rằng Soren đã xin lời khuyên từ Kafka.

Họ đã tiến một bước đến cái kết hạnh phúc và đang tận hưởng một cuối năm bình yên. Giờ đã là tháng 12, học kỳ 2 năm thứ 8 đầy biến động cũng đã sắp kết thúc.

‘Sắp đến lễ hội mừng sinh nhật Triphonis rồi, sau đó là nghỉ lễ.’

Lần này, Kafka cũng quyết định ở lại học viện nghỉ lễ thay vì về nhà. Aisha có trêu anh, hỏi rằng anh định không về nhà suốt đời hay sao. Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện đang căng thẳng với mẹ vì vụ chuyển ngành, anh biết rõ về nhà lúc này là điều không thể.

Kafka đang đi qua cây cầu nối dẫn đến ký túc xá thì bỗng dừng bước. Tuyết rơi trắng xóa ngoài cửa sổ. Những bông tuyết phủ kín những hàng cây rậm rạp trong Rừng Rigel, cả thế giới chìm trong một màu trắng tinh khôi.

Đứng lại một lát ngắm nhìn khung cảnh tuyết rơi, Kafka thấy vài đứa trẻ, có lẽ là thành viên hội học sinh, đang cầm đồ trang trí đi ngang qua. Có vẻ là vật dụng dùng cho bữa tiệc mừng sinh nhật Triphonis sắp tới.

Lễ hội mừng sinh nhật Triphonis. Sự kiện này có thể coi là Giáng sinh của thế kỷ 21, luôn bắt đầu bằng việc dựng một cây linh sam khổng lồ ở sảnh tầng 1 của tòa nhà chính. Một truyền thống lâu đời của học viện là chặt cây linh sam từ rừng Rigel, niệm phép bảo tồn rồi trang trí bằng những “quả cầu ước nguyện” do học sinh mang đến và giữ nguyên trang trí cho đến khi lễ mừng năm mới kết thúc.

‘Nhắc mới nhớ, quả cầu ước nguyện năm nay sẽ thế nào nhỉ.’

Việc trang trí quả cầu ước nguyện là một sự kiện bắt buộc đối với tất cả học sinh. Vì vậy vào thời điểm này hàng năm, quả cầu ước nguyện thường đến cùng với quà mừng sinh nhật từ nhà, nhưng năm nay không hiểu sao lại không có tin tức gì.

Kafka nghĩ rằng có lẽ vì vụ chuyển khoa, cả hai bên đều khó xử nên quà năm nay sẽ bị bỏ qua. Nếu vậy, anh sẽ phải xin giấy phép ra ngoài mua quả cầu ước nguyện sớm. Quả cầu ước nguyện là một cổ vật được tạo ra bằng phép thuật nên khá đắt tiền, không biết tiền tiêu vặt có đủ chi trả không…

Mải suy nghĩ, bỗng sống mũi anh lạnh buốt. Có lẽ vì đứng quá lâu ở cửa sổ gió lùa, Kafka khẽ rùng mình. Cứ thế này chắc sẽ bị cảm mất, Kafka sụt sịt mũi, vội vàng bước nhanh hơn.

“Kafka!”

Vừa bước qua cây cầu nối vào khu ký túc xá, giáo viên quản lý ký túc xá đã gọi Kafka. Kafka đổi hướng, đi về phía giáo viên quản lý đang chạy đến chỗ mình.

“Ta đang định đi tìm trò thì lại gặp được. Trò có bận lắm không?”

“Không ạ, em đang trên đường về phòng. Có việc gì cần em làm hay sao ạ…?”

“Không phải vậy. Bây giờ cha trò đang tìm Aisha, và cha trò muốn gặp trò nữa nếu có thể.”

“Cha ư?” 

Kafka mở to mắt ngạc nhiên, câu chuyện hoàn toàn mới lạ. Nhắc mới nhớ, hình như Aisha có nhắc qua chuyện cha con bé cách đây không lâu. Nhưng lúc đó anh tò mò hơn về chuyện của Soren và Aisha nên đã bỏ ngoài tai.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
ankscrazievermakiel
ankscrazievermakielChương 39
Là t t cũng không chấp nhận nổi lí do của Soren. Nhưng thôi đó là chuyện riêng của người ta nên chịu chứ sao giờ, giờ bắt nó đừng thấy mình giống người nó ghét còn khó hơn lên trời =))))
Trả lời·1 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo