Cái Kết Của Thế Giới Này, Tôi Chẳng Mảy May Bận Tâm - Chương 41

Lịch đăng: Thứ 5 và CN

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 41

Chẳng rõ bằng cách nào, Kafka cứ thế trôi đi trong vô định cho đến khi cha cậu về nhà. Ngay lúc ấy, cậu cũng quay trở lại căn phòng ký túc xá của mình. Aisha đã gợi ý cả hai cùng ăn tối, nhưng Kafka từ chối, viện cớ rằng cậu cảm thấy hơi ốm.

“……”

Về đến phòng, Kafka chỉ còn biết thẫn thờ. Cậu đặt tờ đơn chuyển khoa có chữ ký của mẹ vào ngăn kéo rồi ngồi xuống bàn, đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ nơi tuyết đang rơi không ngừng. Có lẽ vì đã gắng gượng tỏ ra vui vẻ trước đó, cậu cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Nhưng lạ lùng thay, cậu lại chẳng muốn nằm xuống nghỉ ngơi chút nào.

Đó là một tin tốt. Nếu có thêm một đứa em và đứa bé ấy có tài năng về phép thuật, Aisha và cả cậu sẽ không còn bị ràng buộc bởi cái tên Sonder nữa mà có thể sống một cuộc đời tự do. Mẹ cũng sẽ không còn phải chịu đựng nỗi hổ thẹn vì không sinh được người thừa kế phù hợp, và cha cũng sẽ thoát khỏi áp lực về việc có nên sinh thêm đứa con thứ ba hay không.

Vì vậy, mấy món đồ trang trí ước nguyện kia thì có đáng gì, cậu có thể mua thêm vài cái nữa và treo lên. Thậm chí sau khi nhận được cả đơn chuyển khoa, Kafka còn có thể hò reo vui sướng vì cho rằng một phúc tinh đã đến.

Thế nhưng, Kafka chẳng vui chút nào. Cuốn sách cha tặng nhân dịp sinh nhật, tin tức về đứa em sắp chào đời hay tờ đơn chuyển khoa mẹ vui vẻ ký và đưa cho… Chẳng có thứ gì làm cậu vừa lòng. Không, không chỉ là không vừa lòng, mà còn kinh khủng nữa là đằng khác.

Liệu có phải cậu đang ghen tị với đứa em sắp sinh ở cái tuổi này không? Kafka tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần, mắt vẫn dán chặt vào khung cửa sổ tuyết rơi. Cậu sắp mười chín tuổi rồi, tình yêu thương của cha mẹ lại đáng giá đến thế sao? Đến mức có em mà ngay cả lời chúc phúc cũng không thể chân thành nói ra được?

“Mình tệ hại đến vậy sao?”

Dù có thế đi chăng nữa, cậu cũng không thể lừa dối cảm xúc của mình. Không vui thì vẫn là không vui. Ngược lại, cậu còn thấy lạ lùng khi Aisha lại có thể hạnh phúc chân thành đến thế. Làm sao mà con bé có thể reo hò mà không chút vướng bận? Làm sao con bé có thể chấp nhận tin tức đột ngột này?

“……”

Kafka đứng dậy như bị thôi miên, khoác chiếc áo choàng. Không phải không có lý do, căn phòng này, cùng với mùi milenka thấm đẫm khắp ngóc ngách đều khiến cậu cảm thấy ngột ngạt. Có lẽ đi dạo một lát để khuây khỏa sẽ giúp cái tâm trạng tồi tệ này trở nên khá hơn chăng. Với hy vọng đó, cậu bước ra ngoài nơi tuyết đã phủ trắng xóa.

Đã qua giờ giới nghiêm, nhưng cậu chẳng bận tâm đến những điều nhỏ nhặt ấy. Chỉ đi dạo quanh ký túc xá một chút sẽ không bị kỷ luật nặng nề gì đâu. Kafka đặt chân lên lớp tuyết trắng tinh. Tiếng “bột” khe khẽ vang lên khi bước chân đầu tiên in xuống, để lại dấu vết trên mỗi bước đi của cậu.

Tuyết chất cao đến mắt cá chân khiến bốn bề trắng xóa, không thể phân biệt được đường đi lối lại. Tuyết rơi không ngớt cũng làm tầm nhìn không được tốt cho lắm. Dù thời tiết chẳng mấy thích hợp cho việc đi dạo, Kafka vẫn cứ bước đi không ngừng, men theo phía trái của tòa nhà.

Cậu muốn đi xa hơn, đến tận Rừng Rigel, nhưng rồi lại từ bỏ ý định ấy vì nghĩ có thể gặp phải các giáo sư đang tuần tra. Thay vào đó, cậu cứ đi vòng quanh ký túc xá cho đến khi những dấu chân nối tiếp nhau thành một hàng dài như một kết giới.

Tuyết đã phủ đầy tóc và vai cậu trong chưa đầy 10 phút. Vì chỉ khoác áo choàng ngoài bộ đồ ngủ, cái lạnh nhanh chóng thấm vào.

Má và chóp mũi đỏ bừng, cảm giác dần tê liệt. Kafka cứ nghĩ mình đang đi vòng quanh tòa nhà, nhưng khi quay đầu lại, cậu thấy mình đã vô thức bước đi lung tung, đặt chân đến bất cứ nơi nào. Chỉ có dấu chân của cậu kéo dài trên nền tuyết trắng tinh, rừng Rigel đã ở ngay trước mắt.

“Có khi nào mình lại lạc đường không nhỉ?”

Đây là nơi cậu đã qua lại suốt tám năm trời. Thế là Kafka lại cất bước. Ngay khi cậu định đặt chân vào bìa rừng, một lực mạnh mẽ bất ngờ níu chặt gáy cậu. Tuyết trên đầu và vai rơi lả tả, phần thân trên bị kéo giật ngược ra sau.

“Làm gì thế? Điên rồi à?”

Cậu cứ nghĩ đó là Daconaire, nhưng hóa ra lại là Soren. Quay lại nhìn thì thấy Soren đang thở hổn hển. Kafka nhìn chằm chằm vào mặt Soren rồi lại nhìn xuống chân mình. Bên cạnh dấu chân của cậu là dấu chân của Soren. Khoảng cách rộng cho thấy cậu ta đã chạy đến đây.

“Ibelnoia.”

“Đang ngủ bỗng tỉnh dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy có thằng điên nào đó cứ đi vòng vòng, hóa ra lại là…”

…Là cậu. Soren nói thế rồi khẽ tặc lưỡi. Cậu ta bảo cứ nghĩ cậu có chuyện gì đó phiền muộn nên đứng nhìn, nhưng thấy cậu càng lúc càng đi về phía rừng nên mới chạy ra ngăn lại.

“Có thằng khùng nào lại đi vào rừng vào một đêm tuyết rơi như thế này không?”

“Tôi chỉ nghĩ có khi nào mình lại lạc đường không thôi…”

“Nói chuyện đàng hoàng đi chứ.”

Đi thôi. Soren vẫn nắm chặt vạt áo choàng của Kafka. Với một lực kéo nhẹ, Kafka không chống cự lại được mà đành đi theo Soren quay trở lại con đường đã đến.

Trong lúc đó, tuyết lại càng dày thêm, làm cho chân cứ lún sâu. Vì bị Soren giữ, Kafka cứ ba bước lại loạng choạng một lần. Soren dường như không nghĩ rằng đó là do mình, mỗi lần như vậy cậu ta lại nheo mắt nhìn Kafka.

“…Để tôi cõng cậu nhé?”

Và đó là tất cả những gì cậu ta nói. Kafka lắc đầu.

“Chỉ cần buông tôi ra là được mà…”

“À.”

Soren lập tức buông vạt áo choàng của Kafka ra. Ngay sau đó, cổ tay cậu bị nắm chặt. Có vẻ như Soren lo lắng Kafka sẽ lại chạy vào rừng.

“Không cần phải làm đến mức này đâu.”

“Chỉ là tôi thấy bất an thôi.”

“……”

“Tôi nghe Sasha kể rồi.”

Soren chỉ nói đến đó. Cậu ta không nói Aisha đã kể chuyện gì, cũng không nói điều gì làm cậu ta bất an. Chỉ khẽ lẩm bẩm đủ để Kafka nghe thấy.

“Cha mẹ chẳng qua cũng chỉ là kẻ ném bom vào cuộc đời con cái mà thôi.”

“……”

“Gia đình Sonder cũng chẳng khác là bao.”

Nghe những lời ấy, có điều gì đó trào dâng trong lòng cậu. Dù không hiểu rõ, nhưng Kafka cảm thấy Soren đang thấu hiểu cái cảm xúc khó tả mà cậu đang trải qua. Không phải cậu ta trách móc tại sao cậu lại tiêu cực đến thế, tại sao cậu không thể vui mừng trước tin tốt lành này…

Soren dường như hiểu rằng người cha đột nhiên xuất hiện đã ném một quả bom trá hình thành món quà, biến tâm trí và trái tim cậu thành một mớ hỗn độn.

“Tôi chẳng muốn ước nguyện gì cả.”

Kafka chợt dừng bước, lấy thứ gì đó từ túi áo choàng ra. Một món đồ trang trí ước nguyện hình thiên thần nhỏ lấp lánh dưới ánh trăng. Soren quay lại nhìn Kafka đang rầu rĩ và món đồ trang trí trong tay, rồi lại nhìn nhau với vẻ mặt như "đang nói cái quái gì vậy".

“Thế thì muốn ước nguyện làm gì? Là tôi thì đã ném đi rồi.”

“Tại sao tôi phải ước nguyện chứ…”

“Ai nói gì đâu? Không thích thì đừng làm.”

Vứt đi thôi. Soren giật lấy món đồ trang trí từ tay Kafka rồi ném mạnh ra xa trên nền tuyết trắng. Vì cậu ta có sức mạnh phi thường, món đồ trang trí bay xa đến mức không thể tìm thấy, vùi mình vào đâu đó trong lớp tuyết trắng xóa.

“Giờ thì được rồi chứ? Thế này thì không phải không dùng mà là không thể dùng đúng không?”

“……”

“Lạnh chết mất. Đi nhanh lên nào.”

Soren lại kéo tay cậu đi. Kafka nửa bị kéo đi, vừa bước theo cậu ta vừa lảm nhảm tuôn ra những lời chất chứa trong lòng.

“Tôi chẳng vui chút nào khi có em. Giờ mới sinh ra thì có ích gì chứ?”

“……”

“Tôi đã chịu đủ mọi khổ sở rồi, cũng bị mắng đủ rồi, giờ có thêm đứa thứ ba thì có gì tốt hơn chứ? Trước giờ làm gì mà giờ mới ra nông nỗi này?”

“……”

“Tại sao lại đột nhiên ký đơn chuyển khoa? Có phải vì có đứa thứ ba rồi nên tôi không còn cần thiết nữa không? Nếu vậy thì hồi đó đừng có đến gây ra cái cảnh hỗn loạn ấy.”

“……”

“Tôi cứ nghĩ dù sao cũng là gia đình, thà chịu khổ thêm một chút ở khoa pháp thuật còn hơn bỏ rơi gia đình… Nếu biết trước thế này, hồi đó tôi đã cắt đứt quan hệ và tự mình rời khỏi cái gia đình tệ hại này rồi…”

“……”

“Mọi người cười cái gì mà vui vẻ thế? Có gì mà tự hào đến mức vênh váo xông vào, ban phát như thể đó là món quà vậy? Lời chúc phúc thì tự họ chúc nhau không được sao? Cứ nhất định phải bắt tôi chấp nhận à?”

“……”

“Có phải tôi kỳ lạ lắm không, khi không thể vui vẻ chấp nhận điều đó?”

Kafka dừng bước. Cổ tay đang nắm lỏng lẻo tuột khỏi tay Soren. Soren đi thêm vài bước rồi mới dừng lại và quay đầu nhìn. Kafka lúc này đã ngồi thụp xuống nơi mình đứng, úp mặt vào hai bàn tay.

“Này.”

“……”

“Khóc thì không sao cả, nhưng…”

Soren đến gần, phủi nhẹ lớp tuyết trên đầu và vai Kafka. Khác hẳn với cái cách cậu ta vỗ mạnh vào lưng cậu khi cậu bị sặc lần trước, động tác này rất nhẹ nhàng và cẩn trọng.

“Vào chỗ ấm mà khóc.”

“…Cái gì vậy chứ.”

Kafka nói với giọng thều thào. Soren không bận tâm, cởi áo choàng của mình khoác lên vai Kafka. Hơi ấm từ áo choàng xua đi phần nào cái lạnh đang thấm vào cơ thể cậu.

“Đã đủ tệ rồi, còn phải khóc giữa trời tuyết lạnh cóng đến chết nữa à?”

“……”

“Khóc thì cứ vào phòng ấm, vừa uống trà nóng vừa khóc cũng được. Vậy nên đứng dậy đi.”

Nghe lời Soren, Kafka khụt khịt mũi rồi đứng dậy. Khóe mắt và chóp mũi thì hơi đỏ, nhưng mặt cậu vẫn sạch sẽ, dường như chưa khóc. Soren lại nắm lấy cổ tay Kafka. Một lực yếu ớt như đang cầm một quả trứng, nhẹ nhàng ấn vào da thịt cậu. Kafka không chống cự nữa, lặng lẽ đi theo Soren.
--------
Theo góp ý của các bạn, tui sẽ đổi ngôi xưng của Kafka từ chương này nha. Còn các chương trước đó tui sẽ sửa lại dần dần nhó

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
ankscrazievermakiel
ankscrazievermakielChương 41
Dịu quá v Soren:))))))) :^ Uki sốp
Trả lời·35 phút trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo