Cận Kề Nguy Hiểm - Chương 26

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong thời gian đó. Cậu bé với nụ cười rạng rỡ như hoa đã mất gia đình và tài sản. Anh ta mất tất cả những gì mình có từ khi sinh ra và phải ra đường. Jang Seung-hee nghe kể rằng Shin Hae-joon bị cản trở tương lai vì vết nhơ xuất thân, đã được Shin Ji-hee cưu mang.

Jang Seung-hee cố gắng bỏ qua. Nhưng nếu tâm trí có thể điều khiển mọi thứ theo ý muốn thì sẽ không có điều gì là bất khả kháng trên đời này.

Jang Seung-hee tò mò về Shin Hae-joon. Bà muốn biết anh ta sống như thế nào. Bà giằng xé dữ dội giữa việc không nên quan tâm và bản năng muốn biết tin tức của anh ta.

Lý do bề ngoài mà bà rời về nhà mẹ đẻ là vì bà nghĩ rằng làn sóng thanh trừng đẫm máu đang thổi vào Thần Long Quán có thể gây ảnh hưởng xấu đến đứa bé trong bụng, nhưng thực ra đó cũng là vì Shin Hae-joon. Jang Seung-hee cảm thấy rằng bà không nên ở Kwangsung. Nếu bà chứng kiến sự bất hạnh của cậu bé đó, cuối cùng bà sẽ không thể quên được khuôn mặt tươi sáng đó. Bà sợ rằng mình sẽ nắm lấy cổ tay của đứa trẻ mà mình nên lảng tránh và kéo nó về phía mình.

20 năm không phải là một khoảng thời gian ngắn. Đã đủ thời gian để một cậu bé nở nụ cười rạng rỡ như hoa lớn lên thành một người đàn ông với ấn tượng như thể chạm vào sẽ bị đứt tay.

Cuộc sống của Shin Hae-beom trước khi gặp Kwon Joo-hyuk thật thảm hại. Làm bia đỡ đạn. Vì xuất thân mà gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn chỉ là trung sĩ. Cuộc đời dưới đáy bùn lầy đó đã trở thành hình mẫu của sự tự lực cánh sinh chỉ trong vòng ba năm.

Jang Seung-hee tò mò về Shin Hae-beom. Giờ đây, Shin Hae-beom đã nằm trong tầm tay bà. Shin Hae-beom giờ không còn là cậu bé với nụ cười tươi tắn mà bà chỉ có thể trao đổi nụ cười từ xa. Anh là hiện thân của quyền lực đang lao về phía tương lai như một con ngựa đứt cương. Không còn là cậu bé nữa mà là một người đàn ông. Jang Seung-hee mỉm cười khi nhìn những ngón tay dài nổi đầy khớp của Shin Hae-beom.

Kwon Se-hyeok quay lại. Shin Hae-beom nhận ra rằng cậu ta đang có vẻ mặt tươi tắn hơn nhiều so với lúc nãy. Có lẽ đã say sau vài ly rượu à?

Shin Hae-beom vờ lo lắng và bắt chuyện với Kwon Se-hyeok.

"Bữa ăn không hợp khẩu vị của cậu sao?"

"Không, không phải vậy…"

Kwon Se-hyeok ấp úng, rồi đột nhiên mỉm cười với Shin Hae-beom.

"Tôi đã gặp một người bạn thú vị."

Shin Hae-beom cười thầm trong lòng. Cậu có thể đoán được Kwon Se-hyeok đang nói gì.

Nơi này là Hổ Nguyệt lâu. Còn lâu mới đến giờ mở cửa buổi tối, nhưng cũng không có gì lạ nếu một người táo bạo trong số những người có liên quan, những người mơ ước được thăng tiến, sẽ tiếp cận để tìm kiếm cơ hội. Jung Ryu-jin cũng đã từng như vậy. Như một chú chó đói ngửi thấy mùi thức ăn, lẽo đẽo theo sau….

"Thật may mắn khi vương tử vui vẻ."

Shin Hae-beom cười đáp lại Kwon Se-hyeok. Giờ thì có lẽ cậu ta  cảm thấy như thể cả thế giới nằm trong tay mình. Hãy tận hưởng khi còn có thể.

Cậu lên xe trong sự tiễn đưa ồn ào của rất nhiều người. Kwon Se-hyeok để người em trai đang gật gù ngủ thiếp đi gối đầu lên đùi mình. Cậu vỗ về ngực người em đang ngủ say. Ánh mắt cậu hướng ra ngoài cửa sổ. Con đường mà xe đang chạy là một con đường trải nhựa bằng phẳng, nhưng hai bên đường có rất nhiều cây cối um tùm nên có cảm giác rùng rợn.

Những điều Kwon Se-hyeok biết về người đàn ông chỉ có ba điều. Một chiếc cằm trắng trẻo và thon gọn, một giọng nói khàn khàn và một vóc dáng gầy gò. Chiều cao có vẻ khoảng 1m80 và tuổi tác có vẻ gần bằng cậu. Kwon Se-hyeok thở dài và chống cằm.

Cậu không nhìn rõ mặt vì đội mũ. Nếu chỉ là nhân viên làm thêm ngắn hạn thì có lẽ cậu ta sẽ không ở hồ nguyệt lâu lâu, nên không có khả năng gặp lại. Vậy thì… tốt hơn hết là quên đi. Đó là cách để cảm thấy thoải mái hơn. Chỉ riêng tối nay thôi cậu đã có một đống tài liệu phải nhồi nhét vào đầu rồi. Cậu sẽ phải tham gia một chương trình tranh luận hoặc trò chuyện chính trị.

Nhưng sao cậu cứ nghĩ mãi về người đó thế này.

Kwon Se-hyeok thở dài. Cậu không thể hiểu được bản thân mình khi cảm thấy khó chịu bởi một câu nói vô tình của người đàn ông.

"Tôi không tin những người ở vị trí cao. Bởi vì họ nói một đằng làm một nẻo."

Cậu đã nghe những lời chỉ trích đó trong suốt ba năm học trung học. Lẽ ra cậu đã phải trơ lì rồi chứ. Nhưng không phải vậy.

Kwon Se-hyeok lục túi. Nhưng cậu không tìm thấy gì cả.

"Ơ?"

Không có. Ở bất cứ đâu.

"Anh ơi…?"

em trai vừa tỉnh giấc hỏi cậu đang tìm gì. Kwon Se-hyeok không thể trả lời. Cậu không thể trả lời. Rõ ràng là cậu đã nhét nó vào trong nhà vệ sinh mà….

"À."

Cậu ôm đầu bằng hai tay. Mồ hôi túa ra ở gáy. Mất đồ là một sai lầm phổ biến. Việc đó càng xảy ra thường xuyên hơn khi đó không phải là nơi mình thường xuyên lui tới.

Sai lầm không phải là vấn đề. Vấn đề là nội dung bên trong món đồ bị mất.

"Anh, sao vậy? Vẻ mặt anh lạ quá."

Kwon Se-hyeok cố gắng cười.

"Không có gì. Chắc… hôm nay anh hơi mệt thôi."

"Vương tử, tôi đưa anh đến bệnh viện nhé?"

"Không!"

Cậu vô thức thốt ra một tiếng lớn.

"Chỉ là chóng mặt nhẹ thôi. Đừng lo lắng."

"Anh… đau nhiều lắm hả?"

Bàn tay của người em trai vươn tới. Kwon Se-hyeok nắm lấy bàn tay nhỏ bé đó và giữ nó cách xa mình. Cậu sợ rằng Kwon Moo-hyuk yếu ớt sẽ nhận lấy vận khí không tốt của mình.

"Anh không sao."

Chỉ có hai nơi thôi. Nhà vệ sinh hoặc khu vườn. Dù sao thì cậu cũng nghiêng về vế sau hơn. Nhà vệ sinh là một không gian hẹp và kín. Hơn nữa, nếu cậu làm rơi nó xuống gạch thì sẽ có tiếng động. Nhưng khu vườn thì khác. Mặt đất phủ đầy cỏ mềm, rộng bao la. Dù không chắc chắn một trăm phần trăm….

Kwon Se-hyeok cảm thấy ớn lạnh và nghiến răng. Khả năng lấy lại là rất thấp. Tốt hơn hết là chối bay chối biến. Cái đó không phải là của tôi... là được

Khi cậu nghĩ đến đó, cậu cảm thấy thoải mái hơn. Phải rồi, mình đâu có khắc tên mình lên bao thuốc đâu mà lo. Mình sẽ ổn thôi.

Đương nhiên là cậu không ổn.

Kwon Se-hyeok không thể ngủ được. Sự bất an và lo lắng ngày càng lớn không kiểm soát được đã ban tặng cho cậu một đêm mất ngủ tuyệt vời. Sau khi trằn trọc suốt đêm và đến bốn giờ sáng, Kwon Se-hyeok từ bỏ giấc ngủ và ngồi vào bàn.

Cậu nghĩ rằng mình sẽ học thuộc lòng kịch bản, vì dù sao mọi chuyện cũng đã đến nước này. Nhưng ngay cả điều đó cũng thất bại thảm hại. Chữ nghĩa không tài nào lọt vào đầu cậu được. Kwon Se-hyeok đứng dậy tập duỗi người, nâng tạ, thậm chí đeo tai nghe và lắc đầu như một thằng điên vào giữa đêm, nhưng không có tác dụng gì.

Sau khi biểu diễn đủ thứ, cậu nhận ra rằng trời đã sáng.

"A…."

Kwon Se-hyeok gục xuống bàn. Tờ giấy nhàu nát trong tay cậu.

Đã năm giờ rưỡi rồi. Sắp đến giờ chú và đám tay sai của ông ta kéo đến. Kwon Se-hyeok thậm chí còn cảm thấy ghê tởm trước thực tế là cậu cần đến hai tiếng để trang điểm và làm tóc thoải mái. Những việc như vậy để làm gì cơ chứ? Chỉ để đọc kịch bản đã học thuộc lòng trước ống kính. Cậu cười, đồng tình và gật đầu mà không biết mình đang nói gì….

Kwon Se-hyeok xoa trán. Đầu cậu đau nhức.

Giữa lúc này, cậu lại nghĩ đến người đàn ông đó. Nhân viên làm thêm thời vụ quản lý khu vườn. Nếu cậu làm mất bao thuốc lá trong khu vườn thì rất có thể nó đã lọt vào tay cậu ta. Người đàn ông đó có biết nội dung bên trong là gì không? Cậu ta có nghĩ đó là của mình không? Nếu vậy thì….

Kwon Se-hyeok liếm đôi môi khô khốc. Nếu mục đích của người đàn ông đó là tiền, cậu có thể giải quyết nó trong khả năng của mình. Nhưng nếu nó không dừng lại ở mức đó thì sao.

Kwon Se-hyeok vò đầu. Cậu đã muốn gặp lại người đàn ông đó, nhưng không phải trong tình huống này.


Trước khi xuống xe, Shin Hae-beom kiểm tra khẩu súng lục ổ quay trong bao da.

Không hiểu sao anh cảm thấy có gì đó không ổn. Tất nhiên, anh không phải là một pháp sư hay nhà tiên tri có thể nhìn thấy tương lai, nhưng trực giác của một người đã trải qua bao thăng trầm và sống sót cũng có một độ chính xác nhất định. Giống như ngay bây giờ.

Hai giờ sáng. Phía trước thang máy tầng hầm B1. Ngay khi cửa mở ra, một nòng súng lạnh lẽo đã chạm vào gáy anh.

"Đừng quay lại, lên xe đi."

Anh làm theo lời. Bên trong thang máy của khu biệt thự cao cấp mà Shin Hae-beom đang sống không có gương, nhưng bề mặt tường luôn nhẵn bóng như mới nên anh có thể nhìn thấy trang phục của kẻ tấn công. Một chiếc mũ lưỡi trai che kín cả trán và một chiếc áo sơ mi màu xanh hải quân. Chúng cố gắng ăn mặc như nhân viên bảo vệ, nhưng nếu nhìn kỹ, các chi tiết của đồng phục lại khác. Tuy nhiên, nếu chỉ lướt qua thì sẽ không nghi ngờ gì cả. Shin Hae-beom thở dài trong lòng. Mấy tên giả mạo này, cuộc sống của các người có khá hơn không khi sao chép quần áo của các ngành nghề khác nhau để bán?

Nòng súng đang chĩa vào gáy anh di chuyển sang bên hông. Đó là hành động có ý thức đến camera CCTV trong thang máy.

"Bấm tầng 3 đi."

"Biết cả tôi sống ở tầng nào cơ đấy. Ha Shin-sung."

"Cứ làm theo đi."

Nòng súng lạnh lẽo dí mạnh vào bên hông. Shin Hae-beom sắp khóc đến nơi vì tủi thân. Đây là tai bay vạ gió gì chứ. Cả ngày làm việc, còn phải chịu đựng bữa ăn đau khổ, mệt lả về đến nhà thì lại sắp trở thành khách không mời mà đến ở trong thang máy nhà mình.

"Nghe nói anh được hưởng án treo."

"Nên anh yên tâm lắm à?"

"Cũng không hẳn."

Lực dí vào hông càng mạnh hơn. Không biết anh ta đã đột nhập vào bằng cách nào. Có khi nào đã giết người rồi không.

Shin Hae-beom chắc chắn rằng Ha Shin-sung đã điều tra kỹ lưỡng trước đó, nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị cho việc này. Người bảo vệ luôn chừa chỗ gần thang máy nhất cho chiếc Range Rover to lớn. Shin Hae-beom không nỡ từ chối tấm lòng của người lớn tuổi có cháu trai muốn thi vào công chức đặc biệt. Ai ngờ nó lại bị lợi dụng theo cách này.

Việc anh ta biết chính xác cả tầng khiến anh rợn cả tóc gáy. Shin Hae-beom thầm than. Cả anh cả tôi, toàn học toàn điều xấu, thành ra cái bộ dạng gì thế này.

"Nhờ có anh mà tôi cũng được đi ngắm nhà tù. Một trải nghiệm tốt đấy."

"Gây tội thì phải chịu phạt thôi."

Việc đội trưởng đội bảo an bị thương ở lưng khi ngăn cản Ha Shin-sung đúng là một nước cờ thần. Choi Yooshin nhận lệnh đã nôn ra giấy chứng thương 3 tuần, còn đội trưởng đội bảo an thì được tặng một kỳ nghỉ dài mang tên "nghỉ phép". Nghe nói anh ta sẽ về thăm quê hương lâu ngày không về vì bận rộn. Shin Hae-beom đã thêm vào một khoản tiền an ủi lớn và dặn dò anh ta nghỉ ngơi thật tốt. Khuôn mặt người đội trưởng đội bảo an rưng rưng nước mắt vì cảm động vẫn còn rõ mồn một trước mắt anh.

"Không phải là 3 năm à?"

"4 năm án treo."

"Chắc là thuê luật sư giỏi nhỉ."

"Ừ. Người đó cũng sẽ đảm nhận vụ án của Ryu Jin."

"Vụ án gì? Jung Ryujin chưa bị bắt mà?"

"Gì cơ?"

Ha Shin-sung nuốt khan. Đến khi nhận ra mình đã bị gài bẫy thì đã quá muộn. Cái thằng gan trời này đã tóm lấy khẩu súng đang dí vào hông mình bằng tay không và bẻ hướng nó đi.

Một cú đấm bay thẳng vào mặt anh. Anh ta né được trong gang tấc nhưng lỡ tay làm rơi súng. Ha Shin-sung rên rỉ vì đau đớn do cổ tay bị đánh mạnh.

Thang máy đến tầng 3, cửa mở ra rồi đóng lại. Trong lúc giằng co, hai người đã quay trở lại tầng hầm B1.

Cửa thang máy mở ra. Hai người túm lấy cổ áo nhau, phát ra những âm thanh ầm ĩ rồi ngã xuống sàn.

"Ư!"

Mũi giày quân dụng của Shin Hae-beom giáng thẳng vào bụng Ha Shin-sung. Anh ta nghẹn thở. Ha Shin-sung vội vàng vươn tay ra. Khẩu Desert Eagle xoay tròn trên sàn rồi văng ra xa. Ha Shin-sung vội vàng đứng dậy, nhưng Shin Hae-beom đã nhanh hơn một bước.

Nòng khẩu Desert Eagle mà Shin Hae-beom nhặt được lấp lánh ánh sáng.

"Ra là cái này."

"......"

Ha Shin-sung rút con dao găm ở thắt lưng ra. Shin Hae-beom vừa xem xét khẩu súng vừa nói.

"Mẫu mã đẹp đấy. Sao không cho ngắm nghía trước nhỉ?"

"anh đang nói nhảm gì đấy."

"Ryujin ấy. Nó thích súng lắm, sao không cho nó xem trước. Có thứ tốt thế này cơ mà."

Ha Shin-sung nhíu mày.

"Đừng có gọi tên cậu ta tùy tiện như thế."

"Tôi bảo là chúng tôi thân nhau mà?"

Shin Hae-beom vung vẩy khẩu súng.

"Đưa cái này cho tôi đi, tôi sẽ kể chi tiết cho anh nghe. Cách tôi thân với cậu ta."

"Cút mẹ mày đi."

"Không thích à? Vậy thì đục một lỗ trên đầu vậy."

Shin Hae-beom dùng súng nhắm vào đầu Ha Shin-sung.

"Jeong Ryujin không bị bắt đâu. Bởi vì nó đã ký hợp đồng với tôi rồi. Giờ nó thuộc Đội Giáo dục Phong kỷ rồi đấy."

"Điên rồi."

"Không phải điên mà là đổi mới chứ."

"anh có ý đồ gì?! anh làm gì Ryujin...!"

Shin Hae-beom thấy tình huống này thật thú vị.

Khuôn mặt bấn loạn của Ha Shin-sung, giọng nói tuyệt vọng, đôi mắt dao động của anh, tất cả đều rất thú vị. Ha Shin-sung đã quên mất nguyên tắc số 1 cần nắm vững để chiếm thế thượng phong trong tranh cãi. Đừng để bị kích động bởi lời nói của đối phương. Vì đó là hành động vạch áo cho người xem lưng, cho thấy mình chỉ có bấy nhiêu đó.

Shin Hae-beom siết chặt khẩu Desert Eagle.

"Tôi sẽ dắt cậu ta về sống thử."

"Cái gì?"

"cậu ta xinh mà. Thật ra tôi nghĩ cậu ta không bằng Ryu Yeonbi, nhưng nhìn lâu cũng thấy quen mắt. Chắc đó là điều đáng sợ nhất đấy. Tình cảm ."

Khuôn mặt Ha Shin-sung méo mó.

"Rốt cuộc anh có ý đồ gì?"

"Sao anh cứ nghĩ tiêu cực thế? Ý đồ gì chứ. Anh ghen tị vì tôi thân với jung Ryujin đến thế à?"

"anh giết cậu ta rồi à?"

"Sao anh lại nói những lời nặng nề như vậy chứ!"

Shin Hae-beom xoa xoa hai cánh tay của mình như thể chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy rùng mình. Khuôn mặt Ha Shin-sung càng méo mó hơn.

"Bớt nói nhảm đi, nói Jung Ryujin đang ở đâu."

Shin Hae-beom thở dài như thể đất sắp sụt lún tới nơi.

"Anh không biết mình may mắn đến mức nào đâu. Ha Shin-sung. Này, anh có quá nhiều thứ tốt đẹp so với những gì mình xứng đáng có được đấy. Cái súng này cũng vậy...."

Nòng súng của Shin Hae-beom nhắm thẳng vào giữa trán Ha Shin-sung.

"Jung Ryujin cũng vậy."

Một tiếng "cạch" vang lên. Mồ hôi lạnh chảy dài trên thái dương Ha Shin-sung. Giọng nói chế nhạo của Shin Hae-beom bay đến găm vào anh.

"thật ghen tị."

"......"

"Anh thật sự may mắn đấy. Chiwoo thì mẹ còn sống, nhưng thật lòng mà nói, dù có nghe tin bà mất lúc nào cũng không thấy lạ."

"anh vẫn còn bám riết lấy chuyện cũ rích ngày xưa à."

"Ai cũng nói vậy. Bảo là hãy quên chuyện cũ đi. Càng nhớ lại càng chỉ khiến mình đau khổ thôi. Nhưng mà, nó không dễ như mình nghĩ ."

Ngón tay đặt trên cò súng di chuyển. Shin Hae-beom nhìn thẳng vào mắt Ha Shin-sung.

"Tôi ghen tị với anh."

"......"

"Đến cả việc trở thành tình địch của bố anh tôi cũng ghen tị đến chết được."

"Nếu anh đụng vào Jeong Ryujin, tôi sẽ giết anh đấy."

Shin Hae-beom suýt phá lên cười. Đã ăn cậu ta rồi, cái thằng ngốc này ạ.

Anh trừng mắt nhìn Ha Shin-sung và nói.

"Anh còn nhớ những lời anh nói với tôi khi đến thăm Jung Ryujin không?"

Ha Shin-sung có vẻ không nhớ. Cũng phải thôi. Vì ngu ngốc như thế nên mới bị bố cướp người yêu, còn phải lặn lội đến tận nhà tù để lằng nhằng.

Tôi thì không như vậy.

Shin Hae-beom nghiến răng.

"Anh đã nói với tôi rằng, tại sao không xuất cảnh. Tại sao lại ngốc nghếch ở lại đây sống. Tôi xin trả lại nguyên văn câu nói đó. Ha Shin-sung, tại sao anh vẫn còn ở đây?"

"......"

"Đừng có lấy lý do hưởng án treo ra. Tôi biết, mấy người chỉ cần muốn là có thể ngồi yên một chỗ mà làm ra hộ chiếu giả ngay được."

"......"

"Hay là tranh giành tình ái? Lần này bố anh không mang anh đi cùng à?"

"Câm mồm."

Shin Hae-beom cười tươi rói. Anh cảm nhận được sự phẫn nộ và tuyệt vọng của Ha Shin-sung.

"Jung Ryujin ở đâu."

"Nhà tôi, phòng tôi. Trên giường của tôi."

"Đừng có đùa cợt tôi, thằng chó chết! anh giấu Jung Ryujin ở đâu!"

"Tôi vừa bảo rồi mà, tôi dắt cậu ta về sống thử."

"Xàm lồn!"

"Không muốn tin thì đừng tin. Cứ cố gắng phủ nhận hiện thực đi. Dù vậy cậu ta cũng không biến mất khỏi giường tôi đâu."

"Thằng khốn..."

"Jung Ryujin bị hoạn rồi."

Khuôn mặt Ha Shin-sung trở nên tái nhợt.

"Nếu anh cũng sờ vào chỗ đó của cậu ta thì chắc cũng biết. Đúng là vì chuyện hồi xưa cho nên..."

Shin Hae-beom chưa kịp nói hết câu thì con dao găm mà Ha Shin-sung ném ra đã xé toạc tai trái của anh rồi bay vào tường bê tông.

"......"

Máu từ tai bị rách chảy xuống làm ướt cổ và cổ áo sơ mi của Shin Hae-beom.

"Đau."

"Đừng có ăn nói lung tung."

Ha Shin-sung thở dốc.

"Nếu thật sự không muốn chết."

Nghĩ rằng đối mặt với kẻ thù chỉ cần mang theo một con dao hay khẩu súng là đủ thì đã lầm. Đánh nhau tay đôi cũng không sao cả. Ha Shin-sung trừng mắt nhìn Shin Hae-beom. Người trầy trật bò lên từ vũng bùn không chỉ có mình anh.

Shin Hae-beom ích kỷ. Cứ như thể chỉ có mình anh bất hạnh, chỉ có mình anh khổ sở vậy. Tên kia có từng nghĩ đến việc tại sao bố anh ta lại lựa chọn như vậy không?

"Tụi tôi thì tưởng là thoải mái lắm chắc."

Ha Shin-sung hét lên.

"Tôi thì sao, tưởng là được đối xử như thái tử ở Trung Quốc à?!"

Vừa lúc anh ta bước lên một bước, một tiếng báo động chói tai vang lên.

hết tập 1
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo