Cherry Cake - Chương 97

lịch update: 2 tuần 1 lần vào thứ 6

Cửa bỗng bật mở trước khi cậu kịp bấm xong mật khẩu. Seo Soo hyun mở to mắt vì cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Ki Taeyeon sẽ tan làm sớm như vậy.

"Giám đốc, hôm nay chú tan làm sớm ạ?"

Niềm vui mừng chưa được bao lâu thì cậu đã nhớ ra rằng mình đã nói dối, Soo hyun khẽ giơ tay lên.

"tôi ra ngoài mua bánh một chút ạ. Tự nhiên tôi thèm ăn."

Lee Chanseo đã bảo sẽ mua cho cậu, nhưng cậu đã từ chối và mua bằng tiền của mình. Cậu cũng mua chiếc bánh kem dâu tây này vì cậu nghĩ rằng sẽ rất tuyệt nếu ăn cùng với người đàn ông đó. Cậu không hề mua nó để tạo bằng chứng ngoại phạm, nhưng không ngờ nó lại trở thành một lý do tốt.

"Vào đi."

Ki Taeyeon tránh sang một bên rồi ra hiệu cho cậu.

Anh có vẻ hơi khác so với bình thường, nhưng Seo Soo hyun không do dự mà bước vào. Khi cậu đang cởi giày thể thao thì cậu nghe thấy tiếng cửa đóng lại phía sau lưng. Cậu không biết có phải do tâm trạng của cậu không mà tiếng khóa cửa hôm nay cậu nghe có vẻ to hơn bình thường.

“tôi mà biết chú tan làm sớm thì tôi đã về sớm hơn rồi."

Seo Soo hyun kiểm tra điện thoại vì sợ rằng cậu đã bỏ lỡ tin nhắn của anh. Nhưng Ki Taeyeon đã không liên lạc với cậu.

"Về sớm hơn á?"

"Ở nhà có người vẫn tốt hơn là không có ai mà. Bà của tôi cũng hay nói vậy. Vì siêu thị với nhà dính liền nhau nên cũng không có ý nghĩa gì lớn lắm, nhưng mỗi khi đi đâu đó về hoặc có việc phải ra ngoài rồi về nhà, có tôi hoặc mẹ ở nhà vẫn vui hơn là không có ai."

Seo Soo hyun vừa nói vừa đặt hộp bánh lên bàn ở phòng khách. Lúc nào cậu đi đâu đó về cũng không có ai ở nhà, nhưng hôm nay có Ki Taeyeon nên cậu cảm thấy vui vẻ lạ thường. Cậu đi dạo khá lâu nên có cảm giác như ánh nắng mặt trời đã chiếu xuống lồng ngực cậu.

"Không có gì muốn nói với tôi à?"

Soo hyun vừa định chỉ cho anh xem bông hoa anh đào vừa rơi xuống hộp bánh rồi nói "Giám đốc, chú nhìn này" thì khựng lại vì giọng nói trầm thấp của anh. Cậu thậm chí còn chưa kịp đưa tay ra hái bông hoa mà chỉ khẽ ngẩng đầu lên rồi chạm mắt với người đàn ông đang nhìn cậu chằm chằm.

Có lẽ nào anh đã nhận ra rồi? Có lẽ anhđã biết việc cậu nghe lén cuộc trò chuyện giữa anh và Seo Jeonggyun rồi cũng nên.

Nếu vậy thì cứ nói luôn bây giờ có lẽ sẽ tốt hơn. Cậu vẫn chưa biết mình sẽ đưa ra quyết định gì sau cuộc trò chuyện này, và hợp đồng giữa cậu và người đàn ông sẽ ra sao, nhưng cậu thoáng nghĩ rằng có lẽ tốt hơn hết là nên nói hết ra.

Nhưng nếu không phải vậy mà là anh đã nhận ra cậu thích anh thì phải làm sao đây?

Đôi môi cậu run rẩy trong chốc lát vì không biết nên làm gì.

"Soo hyun à. Cậu vui lắm hả khi lừa dối tôi để đi gặp thằng khác?"


"Dạ?"

"Đã thế còn mang cái mùi chết tiệt đó về nữa..."

Seo Soo hyun chỉ biết chớp mắt trước câu hỏi hoàn toàn bất ngờ đó. Ki Taeyeon tiến lại gần cậu rồi vùi mặt vào cổ cậu đồng thời túm lấy tóc gáy cậu. Tóc cậu không đau lắm nhưng tình huống bất ngờ này khiến cậu bối rối, Seo Soo hyun đẩy người đàn ông đang áp sát vào mình ra.

"Gi, giám đốc. Đừng làm vậy ạ."

"Đừng làm vậy?"

Người đàn ông hít hà một hơi sâu rồi ngẩng đầu lên nhếch mép cười.

"tôi còn không được làm đến mức này với cậu thì còn gì nữa."

Seo Soo hyun chỉ biết há hốc miệng. Cậu không biết tại sao người đàn ông lại tức giận.

"Và lần sau còn mang mùi của thằng alpha khác về thì cậu liệu hồn đấy, nghe chưa?"

Mùi alpha? Soo hyun lùi lại một bước. Không phải anh túm tóc cậu một cách thô bạo nên tay anh đã buông ra khá dễ dàng.

"Anh Chanseo không phải alpha mà..."

"Quả nhiên là cậu đã gặp cái thằng nhãi ranh đó rồi."

Câu nói gọi Lee Chanseo là "thằng nhãi ranh" không lọt vào tai cậu.

Lee Chanseo là alpha á, chuyện vô lý. Lee Chanseo chắc chắn là beta. Anh ấy cũng đã nhiều lần cho cậu xem giấy xét nghiệm giới tính, hơn nữa nếu anh ấy thực sự là alpha thì mọi người đã đồn ầm lên rồi. Lần trước khi cả hai chạm mặt ở nhà, anh cũng đã nhắc đến việc Lee Chanseo là alpha, chắc chắn là người đàn ông đã hiểu lầm điều gì đó.

"tôi có gặp anh Chanseo ạ..."

Seo Soo hyun ấp úng.

Ki Taeyeon đột nhiên nổi giận, rồi vô cớ gọi Lee Chanseo là alpha, tất cả đều khiến cậu bối rối. Đặc biệt là anh có vẻ tức giận hơn vì vấn đề Lee Chanseo, cậu cảm thấy hoang mang. Dù cậu là beta yếu ớt đến đâu đi chăng nữa, nếu Lee Chanseo thực sự là alpha và pheromone của anh ấy đã dính vào cậu mà cậu không hề hay biết thì làm sao có chuyện cậu lại không cảm nhận được gì chứ.

'À, lúc đó.'

Sau khi nói chuyện xong, cậu đứng dậy thì suýt vấp ngã. May mà Lee Chanseo đã đứng gần đó nên cậu đã không ngã xuống đất một cách ầm ĩ nếu anh không vươn tay ôm lấy cậu. Có lẽ mùi nước hoa của anh ấy đã dính vào cậu lúc đó.

"cậu đã làm gì mà lại mang cái mùi thối tha này về thế không biết."

Giọng nói mỉa mai đánh thức cậu khỏi dòng suy nghĩ. Giọng điệu không khác nhiều so với bình thường, nhưng biểu cảm của anh lại lạnh lùng đến vô tận. Seo Soo hyun chỉ biết chớp mắt trước vẻ lạnh lùng mà cậu chưa từng thấy bao giờ. Việc cậu nói dối là lỗi của cậu, nhưng cậu không ngờ anh lại tức giận đến vậy.

Cậu định xin lỗi vì đã nói dối thì bỗng cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ. Môi cậu vô thức cắn chặt lại.

Rõ ràng cậu đã bảo rằng mình ra ngoài mua bánh mà, sao anh lại biết cậu đã gặp người khác chứ.

Có vẻ như không chỉ vì mùi nước hoa của Lee Chanseo. Cậu thắc mắc tại sao anh lại chắc chắn đến vậy mà lại hỏi rằng cậu có vui không như thể cậu đã biết việc cậu đã gặp Lee Chanseo ở bên ngoài trong vài tiếng đồng hồ dù có thể cậu chỉ vô tình va phải ai đó thôi.

Giờ cậu mới nhớ ra những khoảnh khắc bất chợt lướt qua trong đầu mình.

"Giám đốc."

Seo Soo hyun cố gắng bình tĩnh suy nghĩ rồi mở lời.

"Sao chú  biết tôi ra ngoài ạ...?"

"Giỏi lắm nhỉ, còn đánh trống lảng nữa?"

"Có lẽ là đánh trống lảng với chú,nhưng với tôi thì không phải ạ."

Những cảnh tượng tiếp nối nhau cuối cùng đã liên kết đến chiếc điện thoại.

Ban đầu cậu đoán rằng có lẽ anh đã cử một trong những người chú của mình theo dõi cậu, nhưng dù nghĩ thế nào thì đó cũng chỉ là chuyện có trong phim mà thôi. Chắc chắn là do chiếc điện thoại rồi. Dạo này người ta bảo có nhiều ứng dụng kỳ lạ lắm mà.

"Chẳng lẽ chú theo dõi vị trí của tôi ạ?"

"Ừ, tôi đã theo dõi vị trí của cậu đấy."

Cậu há hốc miệng trước câu trả lời trơ trẽn đó. Dù thế nào thì đó cũng là xâm phạm quyền riêng tư.

"Tại sao chú lại làm vậy ạ?"

"tôi thả một đứa trẻ ra sông thì tôi phải kiểm tra xem nó đang làm gì ở đâu chứ?"

Cậu sống ở một vùng quê hẻo lánh không có đến một cửa hàng tiện lợi, giờ cậu lại đến Seoul nơi có vô số người, cậu hiểu rằng anh lo lắng cho cậu, nhưng cậu không thể gạt bỏ ý nghĩ rằng đây là một sự can thiệp quá mức.

Hơn nữa, nếu anh nói với Seo Soo hyun trước thì có lẽ đã khác, việc anh làm vậy mà không được sự đồng ý của cậu là một chuyện không thể chấp nhận được.

"Nhờ vậy mà tôi biết được việc Soo hyun lừa dối tôi để đi gặp cái thằng nhãi ranh đó đấy."

"Tôi không cố ý nói dối mà..."

Vì bực bội nên Seo Soo hyun nắm chặt tay rồi đấm thùm thụp vào ngực mình. Cậu không hề có ý định phủ nhận việc mình đã nói dối Ki Taeyeon, nhưng cậu không hề làm vậy vì có ý đồ xấu. Đúng hơn là cậu bất đắc dĩ phải nói dối.

Việc cậu cảm thấy bị phản bội khi anh đã lừa dối cậu chỉ là nhất thời, đúng vào khoảnh khắc đó cậu lại nhận ra rằng mình thích anh nên cậu không còn thời gian để suy nghĩ gì khác. Cậu thừa nhận tình cảm đơn phương của mình và lo lắng rằng tình cảm yêu thích có thể sẽ ảnh hưởng lớn đến quyết định của cậu khi cậu đang suy nghĩ xem nên đối phó với lời nói dối của Ki Taeyeon như thế nào.

Vậy nên cậu đã gặp Lee Chanseo vì cậu nghĩ rằng tốt hơn hết là nên lắng nghe ý kiến của người khác. Vì đó là một vấn đề cậu không thể thổ lộ với người mình thích nên cậu đã cố gắng hết sức theo cách của mình.

Giá mà cậu có thể đưa ra một quyết định rõ ràng sau khi nói chuyện với Lee Chanseo thì giờ cậu đã không cảm thấy khó chịu đến vậy rồi. Nhưng Soo hyun đã không thể đưa ra một kết luận nào sau cuộc trò chuyện với anh ấy. Vốn dĩ cuộc trò chuyện liên quan đã không thể kéo dài nên việc cậu không đưa ra được kết luận cũng là điều đương nhiên.

'Hay là vì em đang lo lắng về việc động dục...'

'Không phải đâu ạ.'

Seo Soo hyun vội vàng ngắt lời anh. Đến khi vừa gặp Lee Chanseo, cậu còn nghĩ rằng cả hai có thể nói chuyện, nhưng khi thực sự đối mặt và bắt đầu cuộc trò chuyện thì cậu lại cảm thấy đây không phải là một nỗi lo lắng có thể thổ lộ với anh ấy. Nếu anh ấy là omega thì có lẽ cậu đã có thể nói chuyện thoải mái hơn, nhưng vì anh ấy là beta nên có lẽ các tiêu chuẩn sẽ khác nhau rất nhiều.

'Như anh nói thì em là beta yếu ớt nên em sẽ không bị động dục đâu. Mà nếu có thì người yếu ớt như em sẽ nhận được thuốc ức chế nên cũng không có vấn đề gì đâu ạ.'

'Nếu không phải là vấn đề anh đang nghĩ thì tốt quá... Nhưng tại sao em lại đột nhiên nhắc đến chuyện đó? Em bảo là em có lo lắng mà.'

Seo Soo hyun đảo mắt liên tục.

'Em lên mạng tìm kiếm về thuốc ức chế rồi đọc được một bài viết có nhắc đến partner nên em tò mò không biết thường thì có ai có chuyện đó không nên em mới hỏi ạ. Em nghĩ rằng người Seoul cởi mở nên em muốn biết là như thế nào ạ.'

'Không đâu. Ở đây hầu hết mọi người đều dùng thuốc ức chế thôi. Mà nhắc đến thuốc ức chế, em đừng mua trên mạng mà hãy đến bệnh viện xin đơn thuốc rồi mua nhé. Như vậy sẽ hiệu quả hơn đấy... Nói mới nhớ, cái người sống chung với em không phải là alpha trội à? Anh ta không có ảnh hưởng gì đến em à?'

Lee Chanseo hỏi với vẻ lo lắng.

'Giám đốc bình thường không tỏa pheromone lung tung nên chú ấy không ảnh hưởng gì đến em ạ. Dù sao thì để chắc chắn em sẽ đến bệnh viện xin đơn thuốc theo lời anh ạ.'

'Soo hyun à. Đây chỉ là đề phòng thôi nhé.'

Soo hyun nuốt nước bọt vì sợ rằng lý do của cậu quá sơ sài.

'Một trong những trường hợp cưỡng hiếp xảy ra nhiều nhất là những người xung quanh, hơn nữa còn là cưỡng hiếp do lạm dụng quyền lực nữa.'

"Hả?"

"Ý anh là, nếu em cảm thấy chuyện đó có thể xảy ra thì đừng lo lắng gì cả mà hãy nói với anh ngay lập tức. Hiểu chưa?"

"Anh đừng lo, anh. Bà em bảo những lúc như vậy thì phải bóp dái người ta."

Tất nhiên là cậu không thể bóp dái người đàn ông đó, nhưng dù sao thì cậu cũng đã nhận được lời xin lỗi và sau đó thì đó là một mối quan hệ đồng thuận nên bây giờ cậu vẫn ổn.

Để hỏi về cảm xúc yêu đơn phương, Soo hyun cuối cùng đã im lặng. Dù sao thì nếu cậu khơi lại câu chuyện đó với Lee Chanseo thì anh ấy có lẽ sẽ nhận ra đối phương là Ki Taeyeon.

Và cậu đã chọn im lặng về vấn đề liên quan đến đất đai. Có lẽ là do cậu đã hiểu lầm nên cậu định sẽ nói chuyện trực tiếp với người đàn ông trước về vấn đề liên quan đến Seo Jeonggyun, vay nặng lãi và đất của bà.

"tôi chỉ định gặp anh áy một chút thôi mà..."

"Vì cậu có điều gì đó khuất tất nên cậu mới nói dối chứ gì. Còn không dùng thẻ nữa. Với cái đầu bé tí tẹo đó thì cậu đã nghĩ gì mà lại làm những chuyện đáng yêu như vậy thế hả?"

Ki Taeyeon vươn tay ra véo má cậu. Anh không phải đang tra hỏi người yêu ngoại tình, tại sao anh lại nổi giận đến mức này chứ cậu hoàn toàn không thể hiểu được.

Trong khoảnh khắc, từ "người yêu ngoại tình" hiện lên trong đầu khiến cậu cảm thấy bực bội, Seo Soo hyun hất tay Ki Taeyeon ra.

"Tôi đã nói rõ là tôi gặp anh Chanseo rồi mà. Tôi không làm gì kỳ lạ cả, tụi tôi chỉ nói chuyện với nhau ở quán cà phê thôi nên tôi không có gì khuất tất cả. Mà dù có làm gì đi nữa thì tại sao chú phải lo lắng chứ? chú đâu phải người yêu tôi đâu."

Cũng không phải là anh thích cậu nữa.

Có vẻ như anh thích sex với cậu, nhưng Seo Soo hyun biết rõ rằng sex và tình cảm là hai chuyện khác nhau. Cậu cũng đã chấp nhận sex khi cậu không có tình cảm với anh, nên người đàn ông cũng vậy thôi. Không, có khi anh còn hơn thế nữa ấy chứ.

"Thậm chí trước khi gặp tôi thì chú đã đi lăng nhăng khắp nơi rồi mà!"

"Cái gì?"

Ki Taeyeon nhìn bàn tay bị hất ra rồi nhíu mày như thể anh không thể tin được.

"Thì đúng là như vậy mà. Tôi biết hết chuyện chú gặp gỡ nhiều omega rồi!"

Trong khoảnh khắc, cậu nhớ lại khoảnh khắc anh nhắc đến những omega khác trong lúc nói chuyện với Seo Jeonggyun. Hình như những lời như "tiền hoa hồng" đã vang lên sau đó.

"chú trăng hoa như vậy mà tại sao tôi lại không được trăng hoa?"

"Vậy bây giờ cậu đang bảo là cậu sẽ đi gặp thằng khác để ngang hàng với tôi à?"

Seo Soo hyun không hề có ý định gặp gỡ những alpha khác. Đây cũng là lần đầu tiên cậu thích một ai đó, hơn nữa cậu không muốn tùy tiện trao thân cho người khác khi cậu đã có người mình thích. Nhưng khi nhìn người đàn ông đang dồn ép cậu mà không hề biết lòng cậu, cậu cảm thấy tức giận, những lời khác với suy nghĩ trong lòng cứ tuôn ra khỏi miệng cậu.

"Không được ạ?"

"Hừ."

"Tôi có đi gặp alpha khác thì tôi cũng đâu có gây ảnh hưởng gì đến chú đâu. chú cũng

không có tư cách gì mà bảo tôi đừng gặp alpha khác cả. Mối quan hệ của chúng ts là gì mà chú lại bảo tôi đừng gặp alpha khác chứ? Chúng ta đâu có kết hôn đâu. Mà nói

gì thì chúng tađâu phải người yêu!"

"Đm, con mẹ nó, cậu..."

Seo Soo hyun đã không hề lùi bước dù cậu có thể thấy cằm anh đang cứng đờ. Càng nghĩ cậu càng cảm thấy ấm ức. Cậu đã không hề nhờ Lee Chanseo giúp đỡ mà chỉ trở về vì cậu định sẽ nói chuyện với Ki Taeyeon trước, vậy mà chỉ vì cậu có chút mùi nước hoa mà anh đã phản ứng một cách thái quá như vậy, cậu hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Nếu thực sự giữa người đàn ông và cậu có một mối quan hệ yêu đương thì cậu có thể hiểu được. Nếu Seo Soo hyun mà ngửi thấy mùi pheromone hay nước hoa khác từ Ki Taeyeon thì cậu cũng sẽ khó chịu thôi. Nhưng vì anh đâu có thích cậu đâu mà anh cứ cố gắng can thiệp vào cậu khiến cậu cảm thấy buồn bã.

Anh còn chẳng hiểu lòng cậu gì cả.

"Tôi cũng sẽ đi gặp gỡ những người khác như chú thôi. Chú đâu có mong được ăn không tôi đâu, nên nếu tôi đi gặp alpha khác thì chú cũng không cần phải trả tiền hoa hồng cho tôi làm gì cho mệt, tốt quá rồi còn gì!"

Ki Taeyeon lộ rõ vẻ khó chịu trên mặt.

"Seo Soo hyun."

Đó là một biểu cảm lạnh lùng đến mức Seo Soo hyun, người chưa từng sợ hãi anh, cũng phải giật mình lùi lại.

Bản năng sợ hãi khiến cậu định lùi lại thì tay cậu đã bị túm chặt trong chớp mắt.

"Không được đi!"

Sau đó, cậu còn chưa kịp dồn sức vào chân thì đã bị lôi xềnh xệch đi.


Seo Soo hyun vùng vẫy để không bị lôi vào phòng, nhưng những nỗ lực đó quá nhỏ bé để có thể ngăn cản Ki Taeyeon.

"Bấy lâu nay tôi đã quá chiều chuộng cậu vì nghĩ cậu đáng yêu và xinh đẹp rồi."

"A!"

Khác với ý định kiên quyết chống cự, cơ thể cậu đã nhanh chóng ngã xuống giường.

Cậu định ngồi dậy ngay lập tức, nhưng cơ thể cậu có vẻ như đã giật mình trước tình huống bất ngờ này khiến chân cậu mất hết sức lực. Seo Soo hyun gắng gượng ngồi dậy. Khi ngẩng đầu lên, cậu đã chạm mắt với đôi mắt đen láy.

"Hả? Đi gặp thằng khác?"

Ki Taeyeon đang cười.

"Bé con à."

Giọng nói dịu dàng phát ra từ khuôn mặt đang tươi cười không hề có chút trêu chọc nào như bình thường. Có lẽ vì vậy mà giọng nói trầm thấp đó lại mang đến cảm giác rùng rợn đến đáng sợ.

" liệu hồn. Đừng có mà bước ra khỏi đây một bước nào đấy."

Seo Soo hyun ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng đang khuất dần của người đàn ông.

Ki Taeyeon đã không hề ngoảnh đầu lại. Anh chỉ đóng sầm cửa lại mà thôi.

Tiếp đó, một tiếng "ầm!" vang lên, như thể ai đó vừa đập mạnh vào thứ gì đó.

Seo Soo hyun một lúc sau mới hiểu ra tình hình. Để cậu không thể mở cửa từ bên trong, để cậu không thể tùy ý ra ngoài, người đàn ông đã phá hỏng cánh cửa.

hết q3
note 1 xíu. Ekaterina team mình dịch theo ridibook, và trên ridi là 6 quyển , nên tự team sẽ chia chương. còn trên bomtoon là 109 chương he

 

Bình luận
ptqn
tui đã đọc một mạch hết chương mới, quá là mlem:333
Trả lời·07/06/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo