***
Buổi sáng sau khi tỉnh, cậu thẫn thờ nhìn lên trần nhà khoảng một phút, sau đó ngâm mình trong nước nóng thật lâu rồi gửi ảnh chụp màn hình vé máy bay cho Trưởng nhóm Han. Khi cậu đang thay quần áo thì nhận được cuộc gọi từ người kia.
- Lee Seo-dan thật là... .
Anh ấy buông tiếng gọi tên cậu và bật cười, như không tìm được từ thích hợp. Tiếng cười tràn ngập ống nghe và sưởi ấm cậu.
- Vậy thì cứ sang đây. Anh sẽ đến sân bay đón em.
“A… Lúc đó đã chiều rồi, đó là trong giờ làm việc của Trưởng nhóm rồi. Chỉ cần cho địa chỉ là em sẽ tự đi được.”
- Để rồi em sẽ trở thành một đứa trẻ lạc ở nước ngoài à. Trước đây em chưa bao giờ ra nước ngoài mà. Không, đầu tiên... Em có biết phải đi đâu từ Seoul không? Có biết cách ra sân bay không?
“Cái đó… Đừng lo, em sẽ tìm được hết.”
Cậu liếc đồng hồ và thọc tay qua ống tay áo còn lại. Vì nhà anh ấy gần công ty nên gần đây cậu ra khỏi nhà khá sát giờ.
“Chắc giờ anh phải đi làm rồi. Em sẽ tự lên máy bay ổn thôi, vậy nên, em sẽ gặp anh vào ngày mai nhé.”
- …Được rồi. Ra sân bay, làm thủ tục, nhắn cho anh và nếu có vấn đề gì thì phải gọi cho anh đấy.
"Vâng, em sẽ làm thế mà."
Trước khi cúp máy, cậu lại nghe thấy một tiếng cười khác. Giống như được ăn một bữa đủ cho một ngày, cậu cố lưu giữ tiếng cười kéo dài vào tai và đứng dậy. Tự nhủ phải nhanh chóng thu dọn đồ đạc trước khi đi làm.
Cậu kéo chiếc vali màu xanh da trời của mình băng qua lối băng qua đường trước văn phòng của mình thì điện thoại rung lên. Ảnh chụp màn hình anh ấy gửi là một vé điện tử cho một chuyến bay tương tự như của cậu.
“Đây là vé khứ hồi. Của anh cũng bay cùng chuyến dù sẽ về trễ một ngày. Hãy in nó ra vì em có thể cần nó trong quá trình nhập cảnh.”
“Đó là lịch trình mà hai chúng ta sẽ bay từ thứ Bảy, và sau đó sẽ bắt đầu về đây vào tối Chủ nhật.”
“Dù sao thì vào thứ Hai, anh đã có lịch nghỉ phép, vì vậy Lee Seo-dan, hãy xin nghỉ đi nhé.”
Điều đó có nghĩa là sau khi anh ấy hoàn thành công việc, chỉ có hai người họ sẽ có thời gian để đi chơi. Ngoài ra, việc tính chênh lệch múi giờ có nghĩa là cậu phải về Hàn vào tối thứ Hai và đi làm vào ngày hôm sau. Theo những gì cậu thấy thì đó không phải là một lịch trình cuối tuần thông thường.
Như đọc được suy nghĩ của cậu, một tin nhắn sau đó được gửi đến từ anh ấy.
“Hẹn hò với Lee Seo-dan, anh cảm thấy như mình trở nên trẻ lại như hồi đôi mươi vậy”.
Chỉ nhìn tin nhắn, cậu không thể biết nó có nghĩa là tốt hay xấu.
Cậu đã được Tiền bối cho phép trước để về sớm. Tinh thần cậu ở trong trạng thái háo hức không hề giảm bớt. Di chuột mạnh đến mức con trỏ cứ va vào mép màn hình, tay run nên phải gõ cùng một chữ hai lần hoặc backspace để xóa không chỉ một hai chữ mà cả câu.
Dù vậy, tốc độ làm việc dường như vẫn nhanh gấp đôi bình thường. Cậu ăn một chiếc sandwich vào bữa trưa và điểm lại những gì cậu phải làm vào thứ Hai, sau đó bước vào sau bữa trưa nhàn nhã và nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt từ Tiền bối, người đang nhìn vào màn hình của cậu.
“À… Trong ngày hôm nay tôi sẽ cố gắng làm nhiều nhất có thể. Tôi nghĩ sẽ phải viết đơn xin nghỉ phép thứ Hai….”
“Lee Seo-dan, cuối tuần này định đi đâu à? Với người yêu à?”
Tiền bối có vẻ phấn phởi. Khi cậu chưa thể trả lời ngay, chị ấy ngồi xuống và tỏ ra rất hào phóng.
"Thật tốt. Hãy đi và chơi vui nhé.”
"… Vâng ạ."
“Vì Trưởng nhóm thứ Hai mới về nên đây là lúc thích hợp để đi chơi. Tôi cũng sẽ đi du lịch. Những ngày này thời tiết đẹp và kỳ nghỉ lễ cũng vừa kết thúc nên xung quanh đều vắng người”.
Tiền bối vùi cằm vào cánh tay trước khi nói thêm, như đang nghĩ về điều đó.
“Hãy chụp một bức ảnh và cho tôi xem, coi đó là một báo cáo gián tiếp sự hài long đi.”
"… Vâng, tôi sẽ chụp."
Cậu chỉ hy vọng qua cuối tuần Tiền bối sẽ quên mất điều đó và quay lại làm việc.
Thời gian trôi qua trong chớp mắt. Được nửa ngày, cảm giác thực tế mất đi nên cậu phải kiểm tra lại vé máy bay trên điện thoại. Khi đã gần 16:00, tim cậu đập rộn ràng. Tiền bối là người nhận thấy hồn vía cậu đã bay đi mất và ngây người ngồi tại chỗ của mình.
“Đi ngay bây giờ phải không?”
"… Dạ?"
“Cậu bảo sẽ tan làm sớm mà. Bây giờ cậu không đi à?"
"À... Vâng ạ."
Cậu cuống quýt di chuyển con trỏ để tắt cửa sổ. Tiền bối vội vàng vỗ vai cậu.
“Cậu đã lưu tập tin đó chưa đấy?”
"Dạ?"
“Một cửa sổ bật lên thông báo tệp chưa được lưu kìa.”
"… A."
“Cậu định làm việc chăm chỉ rồi thổi bay tất cả đấy à?”
Thực sự là như vậy. Có chế độ lưu tự động nên có lẽ nó sẽ không biến mất, nhưng dù sao thì việc quên lưu cũng thật điên rồ. Sau khi lưu file như bình thường và tắt đi, cậu nhìn vào màn hình tắt máy tính và cảm nhận được tầm mắt nhìn mình. Khi cậu ngước mắt lên, Tiền bối đang nhìn chằm chằm vào cậu.
"Không có chuyện gì đấy?"
Đó là một giọng nói hạ thấp đến mức không thể nghe thấy qua vách ngăn.
“Cậu chỉ định đi du lịch phải không? Không làm gì khác à?"
"… Dạ?"
“Gần đây tâm trạng cậu không tốt. Sau đó, đột nhiên lại đi du lịch nên hơi kỳ lạ, và hôm nay cậu tiếp tục tỏ ra bồn chồn. Cậu không dính vào chuyện gì mờ ám đấy chứ?”
Đôi mắt nâu của Tiền bối nhìn rất nghiêm túc. Trong phòng sáng trưng, ghế của Trưởng nhóm Han vẫn để trống. Bầu trời ngoài kia trong xanh. Đó là cảnh thường ngày vào một ngày trong tuần, vài giờ trước khi tan làm.
Chỉ khi đó sự hoảng loạn và sợ hãi mới lớn dần trong long cậu. Những điều rõ ràng trở nên mờ nhạt ngay lập tức. Đây có thực sự là một ý tưởng tốt không? Anh ấy cũng đồng ý, nhưng có lẽ đó chỉ là suy nghĩ của riêng cậu thôi. Đúng hơn là anh ấy có thể thấy bối rối và nặng nề trước hành động bất ngờ của cậu. Lời nói của anh ấy lúc cậu bảo sẽ bay sang đó không mấy dễ chịu, nhưng cậu tự hỏi có phải anh ấy không muốn nói làm cậu buồn hay không.
Anh ấy làm việc cả tuần nên chắc chắn sẽ mệt mỏi sau chuyến công tác. Sự ích kỷ của cậu có thể đã khiến anh ấy phải nhọc lòng. Nghĩ về điều đó, cậu chợt trở nên sợ hãi không thể kiềm chế được.
“Sao tôi lại….”
Nhìn vào khuôn mặt của Tiền bối, cậu gần như không mở miệng.
“Tôi nghĩ mình đã gây chuyện phiền phức rồi. Tôi không biết nữa."
“Gây chuyện gì thế? Công việc ở công ty à?”
"Không, không phải thế. Chỉ là… tôi đã tự ý ra quyết định, nhưng bây giờ nghĩ lại, có vẻ hơi ích kỷ….”
Chắc hẳn nó nghe có vẻ vô nghĩa đối với Tiền bối. Cậu ngậm miệng lại vì sợ nói ra điều không nên nói. Tiền bối ngừng lại trước khi hỏi.
“Có chuyện gì lớn hay sao à? Hoặc nó làm tổn thương người khác hoặc bất hợp pháp.”
"… Không phải cái gì như thế ạ."
“Vậy thì ổn mà, có sao đâu? Sẽ không phải là gây chuyện nếu cậu không phải tới bệnh viện hay đồn cảnh sát.”
Trong khi cậu không nói nên lời trước cách suy nghĩ rõ ràng của Tiền bối, tâm trí cậu đã bình tĩnh lại một chút. Nỗi sợ hãi và phấn khích dâng lên, làm cậu nổi da gà đã dịu đi một chút và trở thành một khối u nặng nề trong bụng.
Việc hủy bỏ bây giờ là một vấn đề lớn hơn. Ngay cả khi sau đó cậu có xin lỗi anh ấy, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục tiến về phía trước như kế hoạch.
“Vậy thì… Tôi vẫn sẽ đi. Tôi xin lỗi."
“Hãy kể cho tôi nhiều hơn khi cậu về nhé. Cuối tuần vui vẻ!"
“Vâng, Tiền bối, chúc chị cuối tuần vui vẻ.”
Cậu tạm biệt Tiền bối đang vẫy tay và chào ngắn gọn những người còn lại trong đội. Tay kéo chiếc vali đã cất trong phòng tư liệu, đeo ba lô rồi rời khỏi cửa trước công ty trong tâm trạng mông lung. Đó là khoảng thời gian yên tĩnh khi ánh nắng nóng bức đang dần tắt.
Cậu kiểm tra thời gian trên điện thoại và vội vã bước đi. Ở trạm xe buýt cách công ty không xa, có một bảng ghi các tuyến ra sân bay mà trước đó cậu không để ý đến, và một bảng điện tử nhỏ hiển thị thời gian xe đến.
Trong lúc cậu đang ngơ ngác đứng bên bảng thì có thêm ba người xách vali lớn đi tới bến. Một người là một nam một nữ ăn mặc giống nhau, còn người kia là một người đàn ông đeo kính râm. Một người đàn ông và một người phụ nữ ngồi cạnh cậu đang nói chuyện với nhau. Thỉnh thoảng, cậu nghe thấy những từ như “giao thông” hoặc “đổi tuyến”. Đó là sự yên tĩnh và buồn chán của những người đã quen với việc đi du lịch.
Cậu nhớ đến chuyến đi đã định đi vào dịp lễ Chuseok với Trưởng nhóm Han. Như gợi ý một chuyến đi dạo, anh ấy bảo nên đi du lịch nhẹ nhàng đến châu Âu vì kỳ nghỉ lễ Chuseok còn dài. Khi đó, cậu định dùng hộ chiếu đã làm trước đó và lần đầu tiên mua vé máy bay.
Lúc đó cậu nghĩ sẽ ổn thôi vì dù sao cũng sẽ được ở bên anh ấy, dù bản thân chưa từng đến sân bay và đó là một đất nước hoàn toàn xa lạ. Ai có thể nghĩ rằng cuối cùng cậu lại phải lo về việc nên xuống bến nào để tới sân bay và liệu túi của mình có đúng kích cỡ không? Cảm thấy mình như một đứa trẻ khi những trải nghiệm lạ lẫm ập đến cùng một lúc.
Xe buýt đến nơi trước thời gian dự kiến. Nội thất yên tĩnh thơm mùi da cao cấp, ghế ngồi có tựa tay ngoại cỡ. Khi cậu kéo tấm rèm xếp thành hình zíc zắc ra, trạm xe buýt nơi cậu vừa đứng trước đó càng ngày càng xa.
Trong khi xe buýt đang di chuyển, cậu đọc lại những trang Internet mình tìm được. Có rất nhiều người tốt bụng trên thế giới thậm chí còn đăng tải những bức ảnh bên trong sân bay. Cách check-in và đổi tiền. Điện thoại rung lên khi cậu đang kiểm tra lại lộ trình. Những tiếng quen thuộc vang lên.
"Em đang ở đâu thế?"
Lúc này ở chỗ người kia đã là quá nửa đêm. Cậu nhìn xuống màn hình và nghĩ nghĩ một lúc.
“Em đang trên xe buýt đi tới sân bay.”
Môi cậu nở nụ cười vì cảm giác như cảm xúc của mình được bộc lộ qua những câu trả lời cứng nhắc. Rồi lại vui vẻ khi nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười hiện trên màn hình.
“Trưởng nhóm, bây giờ anh định đi ngủ à?”
"Anh vẫn còn ở bên ngoài."
Một câu trả lời đã đến ngay tức thì.
"Anh đã có một bữa tiệc ạ?"
“Anh đang ở công ty. Anh muốn hoàn thành công việc trước khi Lee Seo-dan đến.”
Nghe những lời đó, cậu lại cảm thấy rối bời với cảm giác tội lỗi. Bụng quặn thắt ngay cả khi ngồi trên một chiếc xe buýt thoải mái, nơi nhiệt độ được duy trì ổn định.
“Hãy liên hệ với anh trước khi lên máy bay. Nếu cần trợ giúp ở sân bay, hãy liên hệ với anh ngay nhé.”
“Vâng, anh đừng lo.”
Cậu trấn an anh ấy dù bản thân vẫn thiếu tự tin. Khi máy bay khởi hành, với anh sẽ là vừa sáng. Sẽ không ổn nếu anh ấy còn thức để đợi tin cậu đã lên máy bay an toàn.
Cậu thậm chí còn gửi lời chúc ngủ ngon và tắt màn hình điện thoại đi lúc xe buýt đang băng qua một cây cầu lớn. Những người khác dường như đã ngủ say, tiếng nói chuyện phía sau cũng đã tắt.
Cậu cứ ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ cho đến khi xe tới sân bay. Những con đường xa lạ vốn rộng rãi và mát mẻ, như không còn ở Hàn nữa. Bầu trời dường như rộng ra thêm.
***
Sân bay lớn hơn cậu nghĩ rất nhiều nhưng lại cực dễ dàng tìm được nơi làm thủ tục. Đã có rất nhiều người xếp hàng trên con đường hẹp được chia thành nhiều dải giống như một công viên giải trí.
Thấy có người xách vali to và cầm hộ chiếu, cậu cảm thấy nhẹ nhõm vì ít nhất mình đã đến đúng sân bay. Có phải tất cả họ đều ở trên cùng một mặt phẳng với mình không? Cậu thấy một vài người nước ngoài và một số nói tiếng Anh.
Khoảnh khắc cậu đưa hộ chiếu và vé điện tử của mình cho nhân viên trong bộ đồng phục hàng không và chờ đợi là khoảnh khắc lo lắng nhất. Trong đầu mường tượng ra cảnh nhân viên sẽ nói với cậu rằng hộ chiếu của cậu có vấn đề hoặc vé của cậu bị sai. Có vẻ như họ sẽ nói ngày bay bị sai hoặc không may chuyến bay đã bị hủy. Nếu điều đó xảy ra, cậu không biết nên thất vọng hay nhẹ nhõm nữa.
Nhưng nhân viên mỉm cười và chìa vé ra quầy.
“Vé của quý khách là một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, phải không ạ? Thời gian lên máy bay là 19:10. Vui lòng nhớ kỹ số cổng. Quý khách có gì phải gửi hành lý của mình không ạ?”
“Vâng, tôi sẽ mang theo túi này….”
“Vui lòng kiểm tra lại để đảm bảo không có thứ gì bị cấm mang lên máy bay và hành lý xách tay chỉ được mang theo một. Vậy có ổn không ạ?”
Một ánh mắt thân thiện hướng về chiếc ba lô trên lưng cậu.
“Tôi nghĩ sẽ để cái này trên hộp đồ phía trên đầu.”
“Vậy chúc quý khách có một chuyến bay vui vẻ.”
Hộ chiếu kẹp kèm vé đã được đưa lại cho cậu. Cậu ngơ ngác cúi đầu rồi xách vali rời khỏi quầy làm thủ tục. Bây giờ đã nhận được vé, cậu không thể không lên máy bay. Nghĩ lại thì thật vô lý khi cậu đang ở sân bay nhưng cậu đã làm được rồi.
Cảm giác lo âu đã lắng xuống khi nhìn lên trần nhà cao ngất ngưởng được nâng lên một cách chậm rãi và cẩn thận. Dường như năng lượng này có tính lây lan vì có rất nhiều người đang ở trong không gian nơi họ đã đến trong chuyến đi của riêng mình.
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi rung lên. Lần này là một cuộc gọi.
- Em đã check-in chưa?
“Vâng, em vừa làm xong và nhận vé rồi. … Trưởng nhóm, sao anh chưa ngủ vậy?”
- … Anh đang lo.
Anh ấy thành thật trả lời. Trong tâm trạng đang hưng phấn hiện tại, câu trả lời đó cũng khiến cậu bật cười.
“Em có thể tự mình làm tốt mà, nên anh đi ngủ đi.”
- … Từ khi nào mà em biết rõ thế?
“Từ trước khi em gặp Trưởng nhóm rồi.”
Cậu có thể nghe thấy anh ấy cười như thể điều đó thật ngớ ngẩn.
- Bữa tối. Em đã ăn chưa?
“Cái đó… Họ sẽ không phục vụ đồ ăn khi em lên máy bay ạ?”
- Họ không đưa ra ngay đâu. Bữa ăn trên máy bay có thể không hợp với em, vì vậy nếu có thời gian, hãy ăn thứ gì đó đơn giản trước khi lên máy bay. Em phải bình tĩnh để không bị say máy bay đấy.
Trời đã về đêm nên nghe được giọng nói ngời kia nghe trầm trầm thật dễ chịu. Cậu nhìn quanh quất trong khi vẫn áp điện thoại vào tai. Chợt thấy một cửa hàng donut và một quán cà phê.
“Vâng, em sẽ làm vậy, vậy nên Trưởng nhóm nên đi ngủ đi.”
- Đừng chỉ ăn bánh mì hay gì đó tương tư nhé.
“… Khi đến nơi em có thể gọi cho anh được không?”
- Có thể nhé. Dù sao sân bay cũng không xa công ty lắm. Anh sẽ tính toán thời gian và xuất phát trước, nếu sau khi ra ngoài sân bay mà không tìm được anh thì cứ gọi anh.
Cậu định hỏi làm cách nào để tìm thấy anh ấy ở sân bay lớn nư thế nhưng lại ngậm miệng lại. Ưu tiên hàng đầu là trấn an anh ấy và để anh ấy an tâm đi ngủ.
"Vâng, em sẽ làm vậy. Giờ anh hãy ngủ thật ngon đi."
- … Em có tự tin sẽ tìm được cổng chờ không?
"Được mà."
- Được rồi. Sau đó… Hãy bay an toàn nhé. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đây.
"Hẹn gặp anh vào ngày mai."
Khi cúp điện thoại, tâm trạng vui vẻ của cậu lắng xuống một chút, sự nôn nao ban nãy lại trồi lên. Dường như tâm trạng cậu sẽ cứ đi lên đi xuống cho đến khi gặp được anh ấy.
Sau đó cậu đi đổi tiền. Các tờ tiền của Mỹ, vốn hơi nhiều cho một chuyến đi ba ngày, rất cứng và trông khá na ná nên rất khó để phân biệt nếu không nhìn kỹ các con số.
Ứng dụng chuyển vùng điện thoại cũng xong xuôi suôn sẻ. Từ xa đã nhìn thấy rõ chiếc quầy có logo của công ty viễn thông.
Khi dạo quanh khu vực nhà hàng, cậu ăn một tô mì udon và mua một chiếc donut. Cũng mua một tách cà phê đắt tiền. Sau khi loanh quanh một lúc, cậu đã tìm thấy sảnh khởi hành. Tất cả đám đông ở sân bay dường như đều tụ tập ở đây. Hàng người xếp hàng dài, quay đầu lại là cậu có thể thấy mọi người đang vẫy tay trước sảnh khởi hành hoặc đứng một mình rất lâu. Bây giờ nhìn lại, không khí ở sân bay đặc quánh và nặng nề, như cảm xúc của rất nhiều người đã bị đẩy lên cao tại đây. Trần nhà cao rộng cũng là điều đương nhiên.
Cậu hơi sửng sốt vì tưởng rằng vừa bước qua cổng khởi hành là sẽ có một cánh cổng nữa.
Việc soát vé kéo dài hơn dự kiến và mất nhiều thời gian. Cậu đặt hành lý lên băng chuyền và đi qua một thứ giống như khung cửa nhựa, như những người khác.
Cậu vội vàng đứng lên xếp hàng, nhưng khi được cho qua để vào làm thủ tục xuất cảnh, vẫn còn 30 phút nữa.
Cậu cũng ghé thăm cửa hàng miễn thuế. Dạo khắp nơi kiểm tra giá một chai rượu Tây mà cậu chưa từng uống, hoặc thử xịt chai nước hoa mình chưa hề quan tâm lên tờ giấy mỏng. Trong đầu nhớ lại những chai rượu bày trong tủ phòng khách của Trưởng nhóm Han. Thuốc lá trong những gói lớn trông có vẻ rẻ tiền nhưng dạo này anh ấy đang cắt giảm thuốc lá nên cậu chỉ quan sát.
Cuối cùng, thứ cậu mua là một cuốn sách để đọc trên máy bay và một túi chocolat.
Sân bay to hơn cậu nghĩ và cổng lên máy bay cũng cách rất xa. Cảnh cậu đã tưởng tượng ra nhiều nhất là một nhà ga xe lửa và thư giãn, nhưng bản thân vẫn bị lạc mặc dù đã đi theo con số ghi trên bảng thông tin.
Cuối cùng, khi cậu đã tới nơi sau một chặng đường dài, một hàng dài trước quầy nhỏ và một số người phục vụ đang đứng đó.
[Hành khách chú ý….]
Khi cậu kiểm tra lại số cổng và cuống cuồng đứng ở cuối hàng, thông báo bắt đầu như cậu đã chờ đợi.
[Thời gian lên máy bay sẽ sớm bắt đầu. Hành khách có trẻ nhỏ hoặc những người cần hỗ trợ đặc biệt sẽ lên máy bay trước… .]
Từng người một bị hút vào lối đi nhỏ ở cổng lên máy bay.
Cậu hít một hơi thật sâu và nghịch điện thoại. Cảm giác không muốn đánh thức anh ấy và mong muốn gửi một lời trước khi tắt máy đan xen vào nhau.
Trong khi bước qua đường hầm sau khi nhận lại hộ chiếu và nửa cuống vé từ tiếp viên, chờ người ta đẩy túi xách vào khoang hành lý trên cao và ngồi ở ghế cạnh cửa sổ, nỗi thấp thỏm vẫn không hề dịu xuống.
Khi cậu hướng mắt ra ngoài cửa sổ góc tròn nhìn ra cánh máy bay và đường băng rộng, bầu trời đã nhuộm một màu tím. Máy bay rung lên một cái, như sắp khởi hành. Đó không phải là một chuyến xe và lúc này cậu không thể xuống xe được nữa.
Cậu dùng tay nhấn vào đoạn trò chuyện của mình với anh ấy, tê dại vì nỗi sợ hãi dâng trào. Những ngón tay lần mò trên bàn phím.
"Trưởng nhóm"
"Em yêu anh."
Sau đó cậu tắt điện thoại và nhắm mắt lại, không hề di chuyển cho đến lúc thân hình đồ sộ của chiếc máy bay từ từ chạy trên đường băng và tăng dần tốc độ cho đến khi cất cánh.
Đó là một lần cất cánh suôn sẻ. Cuối cùng khi cậu mở mắt ra, máy bay đã lên không trung, và một cảnh hoàng hôn đẹp và như không có thực hơn bất kỳ khung cảnh nào cậu từng thấy trong đời đang trải ra dưới chân.
***