Dash (Side Story) - Chương 31

Lịch ra: Thứ 3 và thứ 7 hàng tuần

jaekyung đã rùng mình vì chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã thấy kinh khủng rồi.

“Dù sao thì, em nghĩ chúng ta đã chọn thời điểm hoàn hảo lần này. Quả nhiên là chúng ta tuyệt vời mà, hoàn hảo mà. À, bảo sao chúng ta lại chỉ có thể là nhà vô địch thôi. Chắc Jinnie cũng giống chúng ta nên mới là thiên tài đấy ạ.”

Vừa nói Jae Kyung vừa tự khen mình mãi, có vẻ như từ “thất bại trong việc tránh thai” đã bị xóa khỏi

Vừa nói Jae Kyung vừa tự khen mình mãi, có vẻ như từ “thất bại trong việc tránh thai” đã bị xóa khỏi ký ức của cậu ấy từ lâu rồi.

Dù sao thì, bậc thầy về chọn thời điểm Kwon Jae Kyung đã dồn hết toàn bộ thể lực còn thừa sau Olympic vào việc chăm sóc đứa con thiên tài, và sau khi cuộc sống bận rộn cả ngày lẫn đêm đó kéo dài hơn hai tháng, cậu ấy đã có thể thay tã, cho con bú sữa công thức và tắm cho con ngay cả trong khi ngủ. Thậm chí cậu ấy còn ăn cơm trong khi ngủ nữa.

Ji Heon không thể chịu đựng được nữa và cuối cùng đã lấy cớ bắt đầu dạy con ngủ để lôi Jae Kyung ra khỏi phòng em bé, và ngay lập tức dẫn cậu ấy vào phòng ngủ và đặt cậu ấy lên giường.

“Hình như Jinnie sắp khóc rồi kìa…”

“Con vừa ăn no bụng và ngủ rồi thì khóc gì chứ. Nếu con khóc thì anh sẽ tự lo liệu thôi, em cứ ngủ đi.”

Ji Heon kéo chăn lên trùm kín đầu Jae Kyung rồi vừa vỗ ngực cậu vừa nói.

“em nhiệt tình quá đấy. Có anh ở đây mà sao em lại cố gắng làm mọi thứ một mình vậy?”

Vừa dứt lời Jae Kyung đã thò đầu ra khỏi chăn.

“Thì anh đã tự mình sinh Jinnie ra rồi còn gì.”

“Lại tự mình sinh à.”

“Em có đẻ cùng anh đâu.”

Tất nhiên là chúng ta đã cùng tạo ra con. Jae Kyung đã nhanh chóng nói thêm.

“Dù sao thì cũng chỉ mới hai tháng thôi mà. Anh đã khổ sở cả năm rồi mà…”

Vừa dứt lời Jae Kyung đã ngáp một cái thật to. Rồi cậu ấy tiếp tục lẩm bẩm bằng một giọng mơ màng.

“Trước khi anh phẫu thuật thì anh còn không ngủ được tử tế nữa…… Ngay cả sau khi phẫu thuật…… Thuốc mê…… Đau…… Nổi giận…… Kỳ lạ………”

Không biết lời cuối cùng là đang oán trách hay là đang thương xót nữa.

“Ừ, ừ. Lúc đó anh xin lỗi rồi mà.”

Ji Heon vừa vỗ về vừa dỗ dành Jae Kyung. Và anh vừa nằm xuống bên cạnh Jae Kyung người gần như đã ngủ thiếp đi vừa cố tình nở một nụ cười thoải mái và gọi. “Dù sao thì, Jae Kyung à.”

“Sao ạ?”

“Chúng ta sinh đứa thứ hai nhé?”

Chưa kịp để Ji Heon nói hết câu, Jae Kyung đã bật dậy khỏi giường. Ji Heon đã nghĩ rằng Kwon Jae Kyung chắc chắn sẽ quỳ xuống và nói “Anh ơi, em sai rồi ạ, em sẽ không nói những điều vô nghĩa nữa đâu ạ”, đại loại vậy.

Nhưng không phải vậy.

“Thật ạ……?”

Jae Kyung đã hỏi lại với một khuôn mặt không thể tin được, rồi vội vàng nói trước khi Ji Heon kịp mở miệng.

“Nếu anh, nếu chỉ cần anh thấy ổn, chỉ cần anh muốn thì em đều thích ạ.”

“Ừ, thì… vậy à…?”

Anh không có thời gian để bối rối trước câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.

“Vâng, thật ra dạo này em cứ nhìn Jinnie thì em lại nghĩ rằng có sinh đôi thì có lẽ cũng tốt ấy ạ. Ở trung tâm điều dưỡng có một người đàn ông em luôn chạm mặt khi em đến chương trình kangaroo, nhà người ta có con sinh đôi ạ. Nhưng họ lại trông có vẻ vui lắm ạ. Vì vậy mỗi khi nhìn họ em lại nghĩ ‘À, đằng nào cũng phải khổ sở thì cứ khổ sở gấp đôi một thể và nuôi hai đứa cùng một lúc thì cũng không tệ’, ạ.”

Jae Kyung đột nhiên lại nói thao thao bất tuyệt bằng một giọng điệu rõ ràng như thể trước đó cậu ấy chưa từng mơ màng vậy. Thậm chí cậu ấy còn tuôn ra như súng liên thanh mà không hề nghỉ một nhịp, nhìn cái kiểu đó thì có vẻ như cậu ấy đã luôn giữ cái chuyện này trong lòng và định nói với Ji Heon vào một ngày nào đó.

“Với Jinnie thì thật ra nuôi con cũng không khó lắm mà ạ. Con chỉ cần không đói và tã không ướt thôi ạ.”

“Ừm, vậy à…? Không phải cái đó là khó nhất sao…?”

“Không phải đâu ạ, anh. Jinnie tuyệt đối không khó nuôi đâu ạ.”

Jae Kyung đã nói một cách nghiêm túc.

“Có biết bao nhiêu trường hợp bố mẹ mệt mỏi vì con khóc vô cớ đâu ạ. Jinnie thật sự là một đứa trẻ ngoan rồi. Em nghĩ với một đứa trẻ như Jinnie thì em có thể nuôi hai đứa cùng một lúc cũng được đấy ạ. À, em không có ý bảo mình sinh đôi đâu ạ, ý em là nuôi hai đứa cũng không khó lắm đâu ạ.”

……To chuyện rồi.

Ji Heon muộn màng nhận ra rằng mình đã phạm phải một sai lầm lớn.

“Nếu chúng ta sinh đứa thứ hai thì em sẽ nuôi hết ạ, thật đó ạ. Anh không cần phải làm gì cả đâu ạ.”

Jae Kyung đã nói bằng một vẻ mặt quá đỗi chân thành, thậm chí còn có chút mong chờ nên Ji Heon đã không thể nói rằng anh chỉ nói đùa thôi.

“Ừm, ừm……. Nhưng mà Jinnie vẫn còn nhỏ quá nên, chúng ta hãy suy nghĩ từ từ thôi nhé.”

Ji Heon đã nói một cách uyển chuyển nhất có thể.

“Bây giờ chỉ mới hai tháng nên có lẽ anh cảm thấy việc nuôi con vẫn còn dễ, nhưng sau này nuôi lâu rồi thì có lẽ suy nghĩ của anh sẽ thay đổi đấy.”

“À, thì cũng đúng ạ.”

Jae Kyung gật đầu.

“Nhưng em thì thích lắm ạ, vô điều kiện luôn.”

“……”

“Chỉ cần anh thấy ổn thì em đều thích dù là hai đứa hay ba đứa đi chăng nữa.”

Cậu ấy vừa nói vừa có một vẻ mặt hạnh phúc như thể đã ôm đứa con thứ hai vào lòng rồi vậy, nếu không cẩn thận thì cậu ấy có lẽ đã bảo chúng ta hãy tạo ra luôn đứa thứ hai ngay tại chỗ rồi ấy chứ.

“Ừ, sau này chúng ta nói chuyện từ từ rồi ngủ đi.”

Ji Heon nhanh chóng ôm Jae Kyung và đặt cậu ấy xuống giường. Anh lại đắp chăn lên tận cổ cho cậu ấy và vỗ về đến tận ngực nhưng Jae Kyung vẫn mãi không ngủ được. Có vẻ như sự mong chờ đã đạt đến đỉnh điểm và khiến cậu ấy không thể nào ngủ được. Anh cứ nghĩ mãi là cậu ấy đã ngủ rồi vì cậu ấy đã nhắm mắt một lúc lâu thì cậu ấy lại đột nhiên mở mắt ra và nói “Anh à, nhưng con thứ hai của chúng ta ấy…..” và lại nói về đứa con thứ hai còn chưa xuất hiện trên đời.

“Em nghĩ đến cảnh Jinnie nắm tay em gái giống anh đi dạo thì đáng yêu lắm đúng không ạ? Anh thử tưởng tượng cảnh hai đứa ngồi cạnh nhau trên ghế sau xe với hai cái ghế em bé xem ạ.”

Chuyện cậu ấy đã tưởng tượng đến cảnh đặt đứa bé còn chưa biết có sinh ra hay không lên ghế em bé cũng là một tài năng.

“Sao em lại nghĩ rằng đứa thứ hai sẽ là con gái giống anh vậy?”

Nếu không phải là con trai giống cậu thì sao, Jae Kyung đã trợn tròn mắt như thể hỏi anh đang nói cái gì vậy.

“Thì đã có Jinnie rồi còn gì, sao đứa thứ hai cũng phải giống em ạ. Đương nhiên đứa thứ hai phải là con gái giống anh chứ. Xét theo xác suất thì như vậy mới đúng chứ ạ?”

Anh đã nghĩ vậy từ trước, nhưng dù sao thì Jae Kyung có vẻ như đang hiểu sai về xác suất. Trước hết thì cậu ấy chắc chắn là không biết gì về xác suất di truyền rồi.

Nhưng Ji Heon đã không cố gắng chỉ ra sự thật đó. Dù sao thì với tình trạng hiện tại của Jae Kyung thì cho dù anh có nói cậu ấy cũng sẽ không nghe, và hơn hết là bản thân anh cũng vừa mới nghĩ rằng nếu họ sinh đứa thứ hai thì có lẽ là con gái thì tốt hơn.

Tất cả là tại Kwon Jae Kyung. Ngay khi Jae Kyung nói “Anh thử tưởng tượng cảnh Jinnie nắm tay em gái giống anh đi dạo xem ạ”, hình ảnh Jinnie khoảng ba bốn tuổi nắm tay em gái và cùng nhau đi bộ lẫm chẫm đã hiện lên trong đầu anh và khiến tim anh đau nhói.

Con đã đáng yêu như vậy rồi, nếu con đi cùng với một đứa em gái đáng yêu như con thì sẽ còn đáng yêu đến mức nào nữa.

Với ý nghĩa đó, Ji Heon đã nghĩ rằng con thứ hai chỉ cần giống Jae Kyung thôi là được rồi, và anh nhận ra rằng mình cũng đang nghĩ xa đến mức bằng Kwon Jae Kyung.

Đứa thứ hai cái gì chứ, Jinnie còn chưa được một trăm ngày nữa kìa. Chăm sóc một đứa Jinnie thôi cũng đã vất vả đến mức này rồi mà.

Ji Heon đã cố gắng trấn tĩnh và nhắm mắt lại để xua tan những suy nghĩ vớ vẩn đó. Anh định chợp mắt một chút trước khi Jinnie khóc, nhưng mãi mà anh vẫn không thể ngủ được. Hình ảnh Jinnie nắm tay em gái và đi lẫm chẫm cứ hiện lên trước mắt anh mãi. Anh cũng tưởng tượng đến cảnh hai đứa ngồi cạnh nhau trên ghế ô tô, và khi anh tưởng tượng đến cảnh cả hai cùng nổi bồng bềnh trên phao bơi trong bể bơi thì anh đã cảm thấy quá đáng yêu đến mức anh suýt chút nữa đã đánh người bên cạnh.

May mắn thay Jae Kyung đã ngủ say rồi nên Ji Heon đã nhanh chóng rụt tay lại, và ngay khi anh nhìn thấy Jae Kyung đang ngủ đến mức há cả miệng ra vì mệt mỏi, anh đã vô thức ôm chặt lấy cậu ấy. Trong khi đó, Jae Kyung đã không mở mắt và chỉ vòng tay qua ôm lấy lưng anh khi có ai đó ôm cậu ấy vào lòng.

Cậu nhóc này thật sự đã trở thành một người bố rồi.

Nhận ra sự khác biệt rõ rệt so với trước đây từ cái vuốt ve, Ji Heon đã vùi mặt vào ngực Jae Kyung và cười.

Anh đã nghĩ rằng mình sẽ không thể ngủ được vì quá phấn khích, nhưng dù vậy khi ở trong vòng tay của Jae Kyung, sự căng thẳng trong cơ thể anh đã được giải tỏa và cơn buồn ngủ đã bắt đầu ập đến.

Trong tiềm thức, Ji Heon đã rúc sâu hơn vào vòng tay của Jae Kyung và nghĩ. Ừ, nếu là Jae Kyung, nếu là cái tên này thì có lẽ cậu ấy sẽ chăm sóc được hai ba đứa trẻ một cách dễ dàng ấy chứ.

Bởi vì cậu ấy có một vòng tay rộng lớn đến như vậy mà.

Và những đứa trẻ đã ngủ trong vòng tay rộng lớn và ấm áp của người bố như thế này thì có lẽ sẽ chỉ có thể hạnh phúc mà thôi.

Giống như chính anh bây giờ vậy.

─ COMBI, Hồi kết

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo