Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Tháng hai đã đến tự lúc nào. Người đàn ông cảm nhận được cơn gió hanh khô thổi vào khi bước vào nhà. Bước qua cửa, người đàn ông khẽ cau mày. Đáng lẽ giờ này cậu phải ra đón anh mới đúng. Anh chưa nhận được báo cáo nào về việc cậu ra ngoài, vậy chắc là đang ở trong nhà vệ sinh.
Người đàn ông treo áo khoác lên móc gỗ rồi đi về phía nhà vệ sinh. Từ bên trong vang ra tiếng nước ào ào. Anh không chần chừ mở cửa.
"Hộc," một tiếng hít vào vang lên.
"Anh về khi nào vậy ạ?"
Yeo Won đang ngồi xổm, khom người, giật mình vội vàng đứng dậy. Ánh mắt người đàn ông lướt qua thân thể cậu. Vùng bụng cậu ướt sũng nước, còn quần thì xắn lên tận bắp đùi, để lộ đôi đầu gối nổi bật. Trong chiếc chậu mà có vẻ như cậu vừa nhúng tay vào có một chiếc áo trắng. Người đàn ông không khó khăn gì để nhận ra đó là gì. Đó là chiếc áo sơ mi mà anh đã mặc ngày hôm qua.
Yeo Won vội vàng kéo quần xuống mắt cá chân. Sau đó cậu lẩm bẩm như để biện minh:
"Giặt áo sơ mi bằng máy giặt sẽ làm hỏng vải."
Anh đã biết việc Yeo Won thỉnh thoảng giặt tay áo sơ mi cho anh. Nhưng đây là lần đầu tiên anh tận mắt chứng kiến cảnh này. Anh đã cho cậu tiền tiêu rủng rỉnh, không thiếu thứ gì. Chẳng lẽ thói quen sinh hoạt không dễ thay đổi đến vậy sao, mà đến giờ cậu vẫn cứ thích tỏ ra thanh cao như thế này. Quá khứ nghèo khó bám chặt vào cơ thể Yeo Won như rêu.
Yeo Won bỏ lại chiếc chậu phía sau, bước ra khỏi nhà vệ sinh và hỏi người đàn ông:
"Anh ăn tối chưa ạ?"
Cậu dồn hết tâm huyết vào việc đó đến nỗi hai gò má trắng bệch ửng hồng lên. Người đàn ông im lặng nhìn chằm chằm vào dáng vẻ của người trước mặt, khuôn mặt Yeo Won đỏ bừng lên như một que diêm vừa bén lửa. Yeo Won dùng mu bàn tay dính nước lau mặt.
"Anh đi tắm rồi ra ăn cơm ạ."
Người đàn ông quấn áo choàng tắm rồi đi ra phòng khách. Mùi thơm cay nồng lan tỏa khắp căn nhà. Yeo Won dùng muôi khuấy nồi, rồi múc một chút ra nếm thử. Chậc, chậc, cậu phát ra tiếng tặc lưỡi. Có vẻ như vẫn chưa chắc chắn, cậu lại cho thêm một chút muối rồi nếm lại.
Người đàn ông đi ra ban công. Anh mở cánh cửa kính ám khói rồi bước vào bên trong, châm một điếu thuốc.
Hai người ăn tối cùng với rượu vang. Yeo Won vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn như mọi khi, nhai nhóp nhép thức ăn trong má rồi uống rượu vang để tráng miệng. Sau đó cậu lại liếc nhìn người đàn ông.
"Em có chuyện muốn nói."
Thấy anh hỏi có chuyện gì, Yeo Won ngập ngừng một lúc lâu rồi mới nói. Vẻ do dự hiện rõ trên khuôn mặt cậu, nhưng người đàn ông vẫn kiên nhẫn chờ đợi Yeo Won.
"Hình như em phải nghỉ việc ở sân golf thôi ạ."
Anh đã đoán trước được việc cậu sẽ nghỉ làm vào khoảng thời gian này nên cũng không mấy ngạc nhiên. Thấy anh không có phản ứng gì, Yeo Won bắt đầu biện minh, đưa ra lý do:
"... Bây giờ thời tiết ấm lên rồi. Chắc là đến lúc khách hàng mới đến rồi."
Người đàn ông rộng lượng chấp nhận.
"Em xin lỗi."
Khuôn mặt Yeo Won khi nhỏ nhẹ xin lỗi lộ rõ vẻ áy náy. Cậu cảm thấy tội lỗi vì đã không hoàn thành tốt công việc mà người đàn ông đã giao cho. ... Cậu không hề biết rằng đó là một công việc vô nghĩa.
Người đàn ông hỏi Yeo Won như để dò xét:
"Vậy em định làm gì tiếp theo?"
Yeo Won cắn chặt môi dưới, rồi khẽ lắc đầu. Sau đó cậu cúi gằm mặt xuống, như thể xấu hổ vì sự bất tài của mình. Người đàn ông nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cậu. Mái tóc màu nâu nhạt mọc đều và ngay ngắn trên da đầu trắng trẻo của cậu. Anh nhìn chằm chằm vào nó, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười dài mà Yeo Won không hề hay biết.
Anh đã nhận được báo cáo rằng cậu đã sống khép mình ở trường trong một thời gian. Hơn nữa, anh còn nghe nói rằng mối quan hệ của cậu với cô bạn gái duy nhất mà cậu thường đi cùng cũng trở nên xa cách. Hình ảnh anh nhìn thấy vào ngày anh đi đón Yeo Won hiện lên trong tâm trí người đàn ông. Chỉ cần nghĩ đến thôi là anh đã cảm thấy vô cùng khó chịu, hàm anh căng ra.
Khi anh đến trước quán bar và chuẩn bị xuống xe. Cửa quán mở ra. Người đàn ông nhìn thấy Yeo Won bước ra loạng choạng liền thẳng lưng lại. Khuôn mặt anh lập tức trở nên lạnh lùng. Yeo Won không hề hay biết điều đó, bước đi xiêu vẹo với khuôn mặt và cổ ửng đỏ. Cô bạn gái bám sát bên cạnh dìu Yeo Won đi đâu đó. Người đàn ông nấp trong bóng tối và đi theo họ. Bàn chân anh đang nhấn ga run lên. Anh phải kìm nén cái thôi thúc chó má ấy nhiều lần, vì anh sợ mình sẽ dồn lực vào đó.
Cuối cùng, cô bạn gái cũng đỡ cái thân thể đang mềm nhũn như nến chảy kia ngồi xuống ghế đá.
Đầu Yeo Won lắc lư vô định như một ngọn cỏ dại trước gió. Đáp lại, cô bạn gái đã làm gì? Cô ấy kéo đầu Yeo Won tựa vào vai mình. Vì cô ấy thấp hơn nên cổ Yeo Won gần như bị gập xuống một góc vuông. Nhờ vậy, phần cổ vốn được giấu kín dưới cổ áo sơ mi lộ ra. Ánh mắt cô bạn gái bị thu hút về phía đó. Đó là điều đương nhiên. Bởi vì cảm thấy thèm thuồng khi đứng trước một thứ gì đó ngon mắt là điều rất tự nhiên đối với con người.
Tuy nhiên. Việc cô bạn gái chạm vào cổ Yeo Won là một vấn đề khác. Theo bản tính của anh, anh muốn bóp nát khuôn mặt không phòng bị đang phơi bày một phần cơ thể mà đáng lẽ ra phải là khu vực bất khả xâm phạm đối với người khác.
"Chắc là giờ em phải ở nhà làm nội trợ thôi ạ."
"Có lẽ là trong một thời gian ạ."
Yeo Won ngập ngừng, thu hẹp khoảng thời gian bằng cụm từ "trong một thời gian". Nghe vậy, người đàn ông nhướn mày lên.
"Trong một thời gian?"
Haa, người đàn ông thở dài rồi vươn tay về phía Yeo Won. Yeo Won ngoan ngoãn nghe theo sự vuốt ve của anh. Có lẽ vì hơi say nên đôi mắt cậu có phần mất tiêu cự. Anh nghĩ đến việc ngay cả lúc đó, cậu cũng có ánh mắt như vậy và dụ dỗ cô bạn gái chạm vào cổ mình, anh có cảm giác như có một bầy rắn lửa đang bò lúc nhúc trong bụng.
"Chẳng phải em thích ở nhà nấu cơm, giặt giũ và là quần áo cho anh sao?"
Yeo Won mím môi , cổ họng đang khô khốc rồi hỏi lại người đàn ông:
"Anh muốn em làm như vậy cả đời sao?"
Câu hỏi trở nên hỗn xược. Đôi lông mày vốn đang cong của người đàn ông càng nhíu chặt hơn.
"Chẳng phải em làm như vậy sẽ thoải mái hơn sao."
Yeo Won nhìn vào mắt người đàn ông hoặc một nơi nào đó trên sống mũi anh, cúi gằm mặt xuống.
"Em nghĩ là em không thể sống mà không có chút năng lực nào được."
"Tại sao?"
Người đàn ông hỏi, Yeo Won có vẻ ngần ngại khi trả lời. Cậu chần chừ một lúc lâu rồi thận trọng mở lời:
"Giám đốc."
Vì say nên cậu nói chậm hơn bình thường một chút.
"... Jang Ki Joo..."
Người đàn ông gạt những sợi tóc che khuất mắt Yeo Won, chờ đợi những lời tiếp theo của cậu.
"Vì anh vẫn có thể thay đổi ý định mà."
Một câu nói bất ngờ hơn cả dự đoán vang lên. Mắt người đàn ông mở to hơn bình thường một chút. Người đàn ông nhẩm lại những lời vừa nghe, rồi nghi ngờ bắt đầu xâm chiếm tâm trí anh. Có phải cậu đang chờ đợi ý định của anh thay đổi không? Nếu cậu đang hy vọng rằng anh sẽ buông tha cho cậu vào một lúc nào đó, thì cái đầu này đang chứa đựng một suy nghĩ vừa xảo quyệt vừa vô lý đến mức nào.
Nhưng may mắn thay, hoặc có lẽ là bất hạnh thay, Yeo Won ngốc nghếch và ngây thơ hơn anh nghĩ rất nhiều.
"Vậy em sẽ phải làm gì lúc đó?"
Hóa ra cậu đang lo lắng về việc mình sẽ bị bỏ rơi. Seo Yeo Won có tài gây cười hơn anh nghĩ. Người đàn ông dùng mu bàn tay thô ráp vuốt ve má Yeo Won.
Cậu có biết anh đã nghĩ gì ngay khi nhìn thấy cậu giặt áo sơ mi cho anh không? Dù sao thì anh cũng biết rằng điều đó là không thể. Anh đã tưởng tượng Yeo Won mang thai đứa con của anh. Tất nhiên, anh không quan tâm đến đứa trẻ đó. Anh chỉ tò mò về Seo Yeo Won khi mang thai đứa con của anh thôi. Khuôn mặt Yeo Won sẽ như thế nào khi cậu mang trong mình hạt giống của anh và nuôi dưỡng nó lớn lên từng ngày? Nếu cậu ở trong căn nhà mà anh đã cho, mặc bộ quần áo mà anh đã mua, bụng cậu to lên vì hạt giống mà anh đã gieo và không thể đi đâu được, chỉ có thể ở nhà chờ đợi anh... Chỉ cần nghĩ đến thôi là anh đã cảm thấy khoái cảm tê dại cả đầu ngón tay. Người đàn ông cảm nhận được một niềm khoái cảm gần như điên cuồng, anh che giấu dục vọng thấp hèn đó dưới bộ mặt thản nhiên. Anh hạ giọng nói với vẻ điềm tĩnh:
"Vậy thì anh sẽ không bỏ rơi Seo Yeo Won đâu."
Yeo Won gật đầu.
"Nói đừng bỏ rơi em đi."
Yeo Won có vẻ chìm đắm trong nỗi u sầu. Khóe mắt cậu đỏ hoe. Người đàn ông nhớ lại khuôn mặt Yeo Won vào cái ngày cậu tìm đến sòng bạc vì muốn uống rượu. Khuôn mặt Yeo Won ngày hôm đó như thế nào. Hàng mi run rẩy, đôi mắt ngấn lệ. Đôi môi run rẩy như sóng vỗ, đó là khuôn mặt của một con vật bị thương.
Anh liên lạc với Kim Jung Deok bên cạnh Yeo Won đang ngủ. Kim Jung Deok nói rằng Yeo Won có vẻ không vui kể từ khi lên xe. Anh ta nói rằng có vẻ như đã có chuyện gì đó xảy ra ở trường và sẽ tìm hiểu, rồi cúp máy. Và nội dung báo cáo nhận được vào ngày hôm sau thật nực cười. Anh đã đoán trước được điều đó, nhưng những tin đồn xung quanh Yeo Won còn bẩn thỉu hơn cả trí tưởng tượng của anh. Vốn là một người nhanh nhạy, không đời nào Yeo Won lại không biết.
"Đừng bỏ rơi em mà."
Cậu nói bằng một giọng không rõ ràng rồi ôm lấy người đàn ông. Cậu vùi mặt vào ngực người đàn ông, từ từ chớp mắt nhìn anh. Yeo Won tìm kiếm câu trả lời của anh bằng ánh mắt.
Nhìn đôi mắt cậu dần dần chìm trong nỗi bất an vì không nhận được câu trả lời, người đàn ông khẽ rên rỉ trong lòng. Một tiếng than thở chứa đựng niềm hân hoan. ...Niềm khoái cảm đến từ việc Yeo Won cầu xin anh đừng bỏ rơi cậu và ôm lấy anh, và niềm vui đến từ việc xác nhận rằng lựa chọn của anh đã không sai.
Adrenaline tuôn trào một cách bùng nổ đến nỗi mặc dù đó là một khoái cảm tinh thần, anh vẫn cảm thấy hạ bộ mình nặng trĩu và phồng lên.
Khi nhìn thấy cậu say xỉn, dựa dẫm vào người khác một cách tùy tiện. Việc người đàn ông không hành động theo bản tính của mình là do anh đã tính toán rất nhiều thứ và đưa ra kết quả cuối cùng.
Tất nhiên, người đàn ông đã phải thể hiện một sự kiềm chế phi thường. Cho đến tận bây giờ, hàng chục lần mỗi ngày, trí tưởng tượng của anh vẫn bị những hình ảnh xé nát cảnh tượng đó lướt qua. Đó là một cảm giác khó chịu như thể có đầy nước thải trong ngực anh.
May mắn thay, anh là một doanh nhân đến tận xương tủy, và anh cảnh giác với việc lặp lại những sai lầm tương tự như trước đây.
Tuy nhiên, lần này anh chờ Seo Yeo Won hành động. Anh muốn Seo Yeo Won cũng phải có gì đó thay đổi, vì anh đã cố gắng kìm nén cơn giận và tha thứ cho Yeo Won. Anh chờ đợi cậu trở về với cuộc sống bình thường mà cậu hằng mong ước, quay lưng lại với Yoon Mi Hyun và trở về với anh, người hoàn toàn khác biệt với cậu.
Và chỉ trong một hai ngày, ngay khi sự kiên nhẫn ít ỏi của anh sắp cạn kiệt.
Seo Yeo Won này đã chọn anh.
"Ban đầu em định đi biển khi thời tiết ấm lên."
Yeo Won khẽ lẩm bẩm. Đôi mắt cậu ngấn lệ, ánh nhìn hướng về hư vô như đang hồi tưởng lại điều gì đó, toát lên một bầu không khí bi thương. Anh không cần phải hỏi cậu đã hứa đi biển với ai, anh cũng có thể dễ dàng đoán ra.
Người đàn ông đặt môi lên trán Yeo Won, trả lời rằng anh sẵn lòng đi cùng cậu bất cứ đâu....