Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
58.
"Mặc cái này vào."
Thấy anh ta cứ đi đi lại lại chỉ với mỗi chiếc quần, cậu bực mình ném cho anh ta một chiếc áo phông, nhưng Choi Won-jun nhất quyết không mặc, cứ ngồi lì trên ghế sofa nghịch điện thoại. Yi-eum khoanh tay, nhìn anh ta với vẻ không hài lòng.
"Sao anh cứ khỏa thân đi lại trong nhà người khác thế hả?"
"Tôi nói rồi mà. Vì không có chiếc áo phông yêu thích của tôi nên tôi không mặc."
"Chính anh là người xé nó còn gì."
"Tôi xé vì cậu mặc nó cho thằng khác. Càng nghĩ càng thấy bực mình. Sao cậu có thể tùy tiện cho người khác thứ mà tôi trân trọng chứ? Nếu cậu tặng tôi một món quà quý giá rồi tôi lại cho thằng khác thì cậu có vui không?"
Cậu cười khẩy. Cậu không đời nào tặng quà cho Choi Won-jun, và dù có cho người khác đi chăng nữa thì cậu cũng chẳng quan tâm. Cậu thúc giục anh ta đừng nói nhảm nữa mà mặc quần áo vào thì chuông cửa reo.
Yi-eum khựng lại, lo lắng đi đến chỗ bảng điều khiển liên lạc. Nhìn thì thấy một người đàn ông tên Trưởng phòng Lee xuất hiện trên màn hình. Vẫn còn ấm ức vì chuyện tối qua, Yi-eum định gọi Choi Won-jun ra thì anh ta đã đứng ngay trước mặt cậu rồi.
"Đến rồi à."
Cơ thể họ chạm vào nhau, cơ ngực của anh ta khẽ giật trước mắt cậu. Choi Won-jun không mấy bận tâm, nhưng Yi-eum nhăn mặt né sang một bên. Choi Won-jun đi về phía cửa trước, mở cửa, bước ra ngoài. Sau khi nói "Vất vả rồi" gì đó, anh ta cầm một chiếc túi mua sắm bước vào.
Anh ta đi đến bàn ăn và tự nhiên bày thức ăn ra.
"Ra ăn đi. Cậu có muốn tôi pha cà phê không?"
Đến gần thì thấy hôm nay không phải là cơm hộp kiểu Hàn mà là kiểu phương Tây. Bánh mì nướng, salad với tôm nướng, trứng cá muối, súp cà chua, mọi thứ được bày biện ngon mắt. Choi Won-jun cứ như nhà mình, pha cà phê rồi đưa cho Yi-eum.
"Bánh mì và súp ở đây ngon lắm. Vẫn còn ấm đấy."
"Tôi không ăn sáng."
"Sao thế?"
"Thói quen thôi."
"Vậy không được đâu. Có no bụng thì mới làm được gì chứ. Phải nạp carbohydrate thì đầu óc mới quay, mới có sức sống. Bữa ăn quan trọng với con người lắm đấy. Đừng như vậy mà ăn dù chỉ một chút thôi."
Khoảnh khắc đó, cậu cứ ngỡ ông bố ở quê đã nhập vào Choi Won-jun. Từ nhỏ cậu đã không thích cảm giác khó chịu khi ăn sáng nên thường xuyên bỏ bữa, bố cậu mỗi khi đó lại nói những lời tương tự như Choi Won-jun.
"Sao cậu nhìn tôi như vậy?"
"Cứ như bố tôi vậy."
"Cảm ơn vì lời khen nhé."
"..."
"Mối quan hệ của cậu với bố thế nào? Mối quan hệ với anh em thì tốt mà."
Yi-eum không trả lời, Won-jun cũng không gặng hỏi thêm. Thay vào đó, anh ta phết bơ lên bánh mì của Yi-eum rồi đặt lên đĩa cho cậu. "Ăn với cà phê đi." Anh ta cười thân thiện, nhưng suy nghĩ đầu tiên của cậu là không được tin cái mặt này.
Yi-eum không động đến thức ăn mà chỉ mân mê chiếc cốc đựng cà phê.
"Giám đốc Choi đã xem tin tức chưa?"
"Tin gì?"
"Vụ Yang Mok-hyung. Khả năng cao là anh ta không trốn mà đã bị bắt cóc và sát hại. Một lượng lớn máu đã được tìm thấy trong một chiếc xe, và nó trùng khớp với DNA lấy từ nhà anh ta."
"Ôi trời. Kinh khủng quá."
"Anh đã nói rằng cấp dưới của anh đã có mặt tại hiện trường vụ án ngày hôm đó."
"Đúng vậy. Nhờ vậy mà thanh tra Kim đã bảo toàn được mạng sống."
"Xe gì?"
"Tôi không biết loại xe nào. Nhân viên của tôi nhiều lắm."
"Có một nhân chứng nói rằng đã nhìn thấy Yang Mok-hyung bị bắt cóc bởi những người đi xe đen."
Won-jun cắn một miếng bánh mì, ra hiệu bảo cậu tiếp tục.
"Yang Mok-hyung đang ở đâu?"
"Sao tôi biết được. Đưa đây. Cái này ăn với cái này thì ngon lắm."
"Anh đã giết anh ta à?"
"Chúng ta đã nói chuyện tương tự thế này trước đây chưa nhỉ. Tôi đã trả lời rõ ràng là tôi không giết mà. Tôi bảo ăn với cái này cơ mà. Chán thật đấy."
"Vậy anh đã ra lệnh giết anh ta?"
Choi Won-jun lấy bánh mì của Yi-eum, phết trứng cá muối lên.
"Tôi hỏi đấy. Anh đã ra lệnh giết người à?"
"Không."
"Tốt nhất là anh nên nói thật đi. tôi đang có một đoạn video gây bất lợi cho anh đấy."
"Video?"
"Nếu nó lan truyền thì anh đừng hòng ngẩng mặt lên."
"Video gì? Video sex à?"
"..."
"Nếu thật sự là video sex thì chắc tôi nổi tiếng bùng nổ luôn ấy chứ. Nếu công ty phá sản thì tôi sẽ chuyển sang làm diễn viên AV luôn."
Kim Yi-eum lấy điện thoại ra và bật video. Trong video, Choi Won-jun hóa thân thành Young-shik, đang khóc lóc vì bị kẹt trong máng trượt. So sánh giữa hình ảnh anh ta khóc lóc tìm chú Kim Yi-eum với hình ảnh Choi Won-jun đang ngồi nhai bánh mì trước mặt, cậu thấy họ chỉ giống nhau về vẻ bề ngoài chứ nhân cách hoàn toàn khác nhau.
Yi-eum tắt video và nhìn thẳng vào Choi Won-jun.
"Sao nào. Cảm nghĩ thế nào?"
"Dễ thương. Đáng yêu. Muốn cắn cho một cái."
"..."
"Tôi hiểu tại sao Kim Yi-eum lại yêu Young-shik rồi. Mẫu người lý tưởng của cậu là kiểu này à? Ngu ngốc nhưng ngây thơ và hồn nhiên. ĐM, thảo nào tôi không cưa đổ được cậu."
Anh ta không hề tỏ ra bị đả kích chút nào. Hơn nữa, anh ta còn xin cậu chia sẻ video để anh ta cho gia đình xem. Cậu càng bực mình hơn vì anh ta nói thật lòng chứ không phải đang trêu chọc cậu. Cậu đã phán đoán sai khi nghĩ rằng anh ta sẽ cảm thấy xấu hổ và nhục nhã. Choi Won-jun là kiểu người yêu bản thân đến mức nó tràn ra thành sông thành biển.
Lần này đến lượt Choi Won-jun lấy điện thoại của mình ra.
"Tôi cũng có. Video. Ban đầu tôi không định cho cậu xem, nhưng thanh tra Kim khoe khoang quá nên tôi cũng muốn khoe."
"Cứ thử xem."
Ngay sau đó, một đoạn video được gửi đến điện thoại của Yi-eum. Vừa bật video lên, Choi Won-jun và Kim Yi-eum ôm nhau lăn lộn trên sàn phòng khách đã xuất hiện. Cậu đã lén xem nó tối qua và biết rồi, nhưng vẫn thấy nóng ran mặt.
Cậu mơ hồ nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm đó, nhưng cậu không ngờ rằng mình lại chủ động lao vào Choi Won-jun như vậy. Hơn nữa, vì không có âm thanh nên nếu chỉ xem video thì có lẽ nó sẽ giống như một cuộc tình tự nguyện vậy.
Cậu liếc mắt trừng Choi Won-jun, anh ta nghiêng cằm và cười.
"Sao nào? Cậu thấy thích không?"
"..."
Yi-eum đứng dậy và đi vào bếp. Cậu nhớ vị trí ở đây. Cậu mở toang tủ đựng đồ và kiểm tra, nhưng không tìm thấy bất kỳ điều gì bất thường. Choi Won-jun thản nhiên nhấp cà phê và lẩm bẩm.
"Không có ở đó đâu. Hôm sau tôi đã thu hồi rồi."
Yi-eum quay trở lại chỗ ngồi.
"Vậy, anh đã lén bỏ thuốc vào đồ ăn của tôi, rồi lén lắp camera ở nhà tôi để quay video? Anh thừa nhận chứ?"
"Ừ, tôi thừa nhận."
Yi-eum tiến lại gần Choi Won-jun.
"Không định bóp cổ tôi nữa à?"
Choi Won-jun nhấm nháp cà phê và hỏi như đùa, Yi-eum liền rút còng tay ra khỏi túi quần sau và còng tay Won-jun lại. "Khậc," một âm thanh phát ra, lông mày của Won-jun hơi nhướn lên. Mặc kệ anh ta, Yi-eum cũng còng nốt tay còn lại của Won-jun.
"Tôi bắt khẩn cấp anh vì tội xâm nhập gia cư và gây thương tích, quay phim bất hợp pháp và cưỡng dâm. Anh có quyền thuê luật sư, có quyền từ chối khai báo bất lợi cho bản thân, có quyền yêu cầu xem xét tính hợp pháp của việc bắt giữ. Anh có ý kiến gì không?"
Hai tay hoàn toàn bị còng lại, Won-jun khẽ cười. Yi-eum cầm điện thoại lên bấm nút. Những lời vừa rồi của Choi Won-jun đã được ghi âm và phát lại. Ngay cả trong tình huống bất ngờ, Choi Won-jun vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh đáng ghét.
"Thanh tra Kim. Chẳng lẽ cậu định cứ thế này mà áp giải tôi đến đồn cảnh sát thật à?"
"Tốt nhất là anh nên gọi luật sư trước đi."
"Đến đó tôi phải nói gì?"
"Kim Yi-eum bị nghi ngờ là Omega nên tôi đã bỏ thuốc vào đồ ăn, quay video và cưỡng dâm. Hết."
Nụ cười dần biến mất khỏi khuôn mặt của Choi Won-jun.
"Yi-eum à. Cậu có biết điều đó có nghĩa là gì không?"
"Tôi biết. Nghĩa là tôi sẽ thất nghiệp. Nhưng biết làm sao được, đây là công việc của tôi mà. Tôi có thể mất việc, nhưng tôi không muốn bị một tên rác rưởi như anh dắt mũi nữa. Ngay cả khi tôi không thể chôn vùi Choi Won-jun xuống mồ, chỉ cần vấy bẩn lên anh một chút thôi là tôi mãn nguyện rồi."
"Ha, ha ha." Trong lúc Choi Won-jun cười thì Trưởng phòng Lee gọi điện đến. "Tôi nghe máy được không?" Yi-eum gật đầu, anh ta bật loa ngoài và giọng của Trưởng phòng Lee vang lên.
[Giám đốc, có vẻ như anh phải đến công ty rồi.]
"Sao thế?"
[Văn phòng Công tố quận phía Tây vừa đến với lệnh khám xét và tịch thu.]
Won-jun vẫn nhìn Yi-eum, tiếp tục cuộc gọi.
"Công tố viên nào xin lệnh khám xét?"
[Jung Dae-han.]
Ánh mắt của Won-jun trở nên lạnh lẽo.
"Liên lạc với đội pháp lý. Tôi bị bắt rồi nên không đến được."
Sau khi tắt điện thoại, anh ta nhìn chằm chằm Yi-eum.
"Thanh tra Kim. Mục đích của cậu là gì?"
"Tôi đã nói rồi mà. Cần phải nhắc lại hai lần à? Đầu óc anh tệ hơn tôi tưởng đấy."
"Nói dối."
"..."
"Cậu định dùng cậu làm mồi nhử để giữ tôi lại, rồi tìm bằng chứng giết Yang Mok-hyung trong văn phòng của tôi à."
Yi-eum không trả lời, và Choi Won-jun không cần phải suy nghĩ thêm, đứng dậy khỏi chỗ ngồi dù đang bị còng tay.
"Được thôi. Đi thôi. Thanh tra Kim tự tin như vậy chắc chắn là có lý do rồi."