Đồ Khốn Nạn - Chương 59

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

59.

Đội trưởng Oh cứ ngỡ đây là sét đánh giữa trời quang. Khi Kim Yi-eum và Jung Nam-soo tìm thấy vết máu của Yang Mok-hyung và giao cho trụ sở chính.  Đội trưởng đội điều tra đặc biệt kiêu ngạo cũng đích thân cảm ơn, ông ta đã cảm thấy vô cùng tự hào.
Vậy mà vừa đến cơ quan, ông ta đã nghe tin Kim Yi-eum nộp đơn kiện lên viện kiểm sát vào rạng sáng nay. Quay phim bất hợp pháp, gây thương tích, nói là gây thương tích nhưng thực chất là lén bỏ thuốc. Thêm vào đó còn có cả cưỡng dâm. Vẫn chưa xác định được loại thuốc đó là gì, nhưng điều đáng kinh ngạc hơn cả là danh tính của nghi phạm. Đội trưởng Oh nhìn Choi Won-jun đang ngồi ung dung trong phòng thẩm vấn mà muốn bứt tóc.

"A- Đây chắc chắn là một giấc mơ. Ai đó véo tôi một cái đi. Hả?"
ông
ta mắng thanh tra Park bên cạnh bảo có phải lúc để đùa không, Jung Nam-soo cũng thở dài với vẻ mặt hoàn toàn không hiểu chuyện gì. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người họ vậy? Trong khi các thành viên khác đang dò xét, Kim Yi-eum vẫn thản nhiên khoanh tay quan sát Choi Won-jun.
"Luật sư vẫn chưa đến à. Tự tin quá nhỉ."
"Trước tiên ai đó vào đi."
"Đội trưởng phải vào chứ."
"Tôi, tôi á?"
"Chẳng lẽ người bị hại vào à?"

Yi-eum nghe vậy, vẫn nhìn Choi Won-jun và đáp lời. "Cứ để vậy đi. Bên viện kiểm sát sắp cử người đến rồi." Không ngoài dự đoán, công tố viên Jung Dae-han xuất hiện cùng với tiếng gõ cửa.
Thông thường, dù đơn kiện có được nộp lên viện kiểm sát, hầu hết các cuộc điều tra sẽ được thực hiện trước tiên tại đồn cảnh sát
. Cũng có trường hợp công tố viên phụ trách đích thân đến.
"Xin chào. Tôi là Jung Dae-han."
"Ôi chà, công tố viên của chúng ta. Hôm nay anh vẫn bảnh bao như thường lệ
nhỉ."

Đội trưởng Oh vừa chửi rủa rằng tên nhóc đó cứng nhắc thiếu linh hoạt, đã thay đổi thái độ hoàn toàn và niềm nở chào hỏi
"Nghi phạm đâu ạ?"
"Đang ngồi thoải mái ở trong kia ạ."
Ánh mắt của Jung Dae-han khẽ chạm vào Choi Won-jun rồi chuyển sang Yi-eum. Nét mặt của anh ta lộ rõ vẻ phức tạp
. Yi-eum cười toe toét như để trấn an anh.

Sau khi phát hiện ra đoạn video của mình trong điện thoại của Choi Won-jun, Yi-eum đã suy nghĩ rất nhiều. Sau khi quyết tâm, việc đầu tiên cậu làm là gọi điện cho anh trai để nhờ giúp đỡ.
Cậu đã không nói chi tiết nội dung, nhưng cậu đã chuẩn bị tinh thần
, tiết lộ rằng Choi Won-jun là giám đốc của Sehwa Construction. Ngay cả khi mới nghe đến đó, anh trai cậu đã cười. Nhưng khi cậu nói rằng anh ta đã theo dõi cậu, lắp camera trong nhà cậu và đe dọa cậu, cơn giận của anh đã bốc lên tận trời.
Cậu vất vả lắm mới ngăn anh ta đến giết Choi Won-jun ngay lập tức, giải thích mọi chuyện cho anh nghe. Cậu nói rằng vụ mất tích của Yang Mok-hyung có vẻ liên quan đến Choi Won-jun, vì vậy cậu nhờ anh trai xin một lệnh khám xét và tịch thu.

Thẩm phán trưởng ban có quen biết với anh trai cậu, đã cấp lệnh, nhưng việc tiến hành khám xét và tịch thu đối với một tài phiệt không phải là một quyết định dễ dàng. Nhưng không như lo ngại, lệnh đã được ban hành và công tố viên phụ trách là Jung Dae-han.
Dù chắc hẳn đã rất ngạc nhiên từ sáng sớm, Jung Dae-han vẫn không hỏi han gì nhiều. Anh ta chỉ gọi điện
, hỏi cậu có ổn không. Sau khi trao đổi ánh mắt ngắn gọn, Jung Dae-han bước vào và ngồi đối diện với Choi Won-jun, mở máy tính xách tay. Thế là Choi Won-jun vui vẻ chào hỏi.
"Chúng ta từng gặp nhau rồi nhỉ? Không ngờ lại gặp nhau ở đây."
Jung Dae-han làm như không nghe thấy và bắt đầu đặt câu hỏi theo thứ tự.
"Lần đầu tiên anh gặp thanh tra Kim Yi-eum ở đâu?"
"Tôi bị tai nạn, mất trí nhớ và ngã quỵ, thanh tra Kim đã giúp tôi, và tôi đã ở lại nhà cậu ấy."
"Sau khi lấy lại trí nhớ, anh đã quay lại đó phải không?"
"Vâng."
"Tại sao?"
"Vì tôi muốn ngủ với cậu ấy."

Trong mắt Jung Dae-han lóe lên tia lửa. Ánh mắt của các thành viên trong đội đang theo dõi từ bên ngoài đều đổ dồn về Yi-eum. Thay vì giải thích, Yi-eum chỉ lắc đầu phủ nhận.
"Tôi bị mất ngủ nặng, nhưng khi đến nhà thanh tra Kim thì chứng mất ngủ biến mất một cách kỳ diệu. Vì vậy tôi đã đến đó để nhờ cậu ấy cho ngủ."
"Dù thanh tra Kim Yi-eum đã từ chối, anh vẫn tiếp tục tìm đến?"
"Vâng. Tôi thừa nhận."
"Anh đã lắp camera phải không? Mục đích là gì?"
"Vì tôi muốn ngắm cậu ấy."

Những ngón tay của Jung Dae-han đang di chuyển trên máy tính xách tay khựng lại. Anh ta ngước mắt lên trừng Choi Won-jun, anh đang đường hoaafng ngẩng cao đầu như thể không có gì sai. Các thành viên trong đội nhìn Yi-eum như đã hẹn trước, Yi-eum thở dài và không có bất kỳ phản ứng nào. "Ngắm" cái con khỉ. Chắc là vì muốn hành hạ cậu thôi.
"Nghe nói anh đã bỏ thuốc vào đồ ăn của cậu ấy, loại thuốc gì vậy?"
"Đó là chất xúc tác kích thích chu kỳ phát tình của Omega."
Tiếng than thở vang lên từ bên ngoài phòng thẩm vấn
. Yi-eum cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng cậu không thể ngăn được mạch mình đập nhanh hơn. Về sau, cậu nghiến chặt răng để kiềm chế căng thẳng.

"Lý do gì anh lại cho thanh tra Kim Yi-eum uống loại thuốc đó?"
Choi Won-jun "ừm" một tiếng, vặn ghế lại một nửa và nhìn ra cửa sổ phòng thẩm vấn. Dù cửa sổ đã được dán phim đen và không thể nhìn thấy gì, anh ta vẫn mỉm cười như thể đang nhìn thấy Yi-eum.
"Vì tôi tin rằng thanh tra Kim là một Omega, tôi muốn xác nhận điều đó."
Yi-eum nuốt nước bọt, nắm chặt tay đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Những người bên cạnh nói thêm một lời. "Nói năng vớ vẩn gì thế. Thanh tra Kim làm sao mà là Omega được. Vô lý. Nếu vậy thì chúng ta đã biết hết rồi chứ. Cái tên này đúng là ác ôn."
"Vậy thì sao? Anh đã xác nhận được chưa?"
Bên trong và bên ngoài phòng thẩm vấn bỗng chốc im lặng. Mọi người đều có vẻ nghi ngờ dù trong lòng không tin. Họ nghi ngờ rằng một người giàu có như vậy sẽ không làm những chuyện đó mà không có bằng chứng.

Choi Won-jun nhìn thấu tâm can của Jung Dae-han.
"Anh thì sao, công tố viên?"
"Ý anh là gì?"
"Anh muốn Thanh tra Kim là gì? Omega? Beta?"
Gò má của Jung Dae-han run rẩy, Choi Won-jun chỉ cười.
"Sao anh lại nghiêm túc vậy? Đằng nào anh cũng biết mà. Đáng tiếc là cậu ấy là Beta. Tôi không từ bỏ hy vọng nên đã tìm đến cậu ấy, nhưng mỗi lần tôi đến đều bị từ chối
. Tôi tức giận nên đã dùng video để đe dọa. Cuối cùng thì thành ra thế này."

Choi Won-jun vừa nói vừa lắc lắc bàn tay đang bị còng, bên ngoài phòng thẩm vấn lại xôn xao theo một ý nghĩa khác. Jung Nam-soo đập tay xuống bàn và nghiến răng. "Thằng chó chết đó. Hóa ra là một tên khốn nạn thật. Tiền bối. Sao anh không nói gì với chúng em ạ?"
Trong khi mọi người đang tức giận, Jung Dae-han nhìn Choi Won-jun như kẻ thù không đội trời chung. Về phần Choi Won-jun, anh ta tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu và tỏ vẻ nhàm chán.
"Có gì trong văn phòng của tôi không?"
"Vẫn chưa có gì."
"Cứ cố gắng tìm đi. Tôi không biết liệu thứ anh muốn có ở đó hay không."

Choi Won-jun cười thầm rồi nhìn Yi-eum bên ngoài phòng thẩm vấn. Yi-eum lúc này mới thả lỏng bàn tay đang nắm chặt. Tay cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cậu đã đoán trước được phần nào, và cũng không đoán trước được phần nào.
Cậu lo lắng không biết liệu Choi Won-jun có khai ra hình
thể của cậu không, có nói về thuốc ức chế ở nhà cậu không. Nhưng thật kỳ lạ, cậu lại cảm thấy chắc chắn rằng anh ta sẽ không làm lớn chuyện.

Đúng như dự đoán, anh ta đã im lặng. Yi-eum cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng tâm trạng cậu lại trở nên tồi tệ hơn. Cậu đã lợi dụng Choi Won-jun, nhưng có cảm giác chính mình mới là người bị lợi dụng.


"Cái gì!" Chủ tịch Choi bật dậy khỏi chỗ ngồi và hét lên. Ngay từ sáng sớm, việc viện kiểm sát khám xét và tịch thu văn phòng của Choi Won-jun đã khiến ông tức muốn chết, nhưng hóa ra con trai ông lại bị bắt ở đồn cảnh sát.
Nhưng tội danh là gì? Xâm nhập gia cư, quay phim bất hợp pháp, thêm vào đó là cưỡng dâm? Chủ tịch Choi run rẩy
, vẻ mặt không thể tin được.
"Cậu đã tìm hiểu kỹ chưa? Nạn nhân là ai?"

"Thanh tra Kim Yi-eum của đồn phía tây ạ. Nghe nói chính cậu ta đã bắt và áp giải đến đồn cảnh sát ạ."
Chủ tịch Choi á khẩu không nói nên lời. Ông chỉ nghĩ đó là chuyện đùa khi con trai ông cứ lảng vảng đến nhà cậu ta, nói những lời nhảm nhí về việc kết hôn với công chức. Vì dù có ăn chơi trác táng thế nào, con trai ông cũng không bao giờ trao tình cảm cho một người cụ thể nào.
Ông đã nghi ngờ khi những bài báo về đám cưới gây náo loạn, nhưng không ngờ con trai ông lại gây ra chuyện lớn đến vậy.
"Đồ điên! Lại giở trò du côn ở đâu đấy! Lee Ji-hoon, cậu! Cấp trên của cậu gây ra những chuyện như vậy mà cậu chỉ đứng nhìn thôi à! Nếu không ngăn cản được thì cậu phải nói với tôi chứ!"

Bây giờ thì lửa đã cháy lan sang Trưởng phòng Lee. Trưởng phòng Lee liên tục xin lỗi và cúi đầu như một tội nhân. Chủ tịch Choi ngồi phịch xuống ghế. Thật ra thì Trưởng phòng Lee có lỗi gì đâu. Ông biết rõ tính cách bướng bỉnh của Choi Won-jun dù anh ta là con trai ông, nên ông không thể chỉ trích anh ta được.
"Luật sư đâu?"
"Giám đốc từ chối ạ."
"Ha, thằng nhóc này đúng là làm đủ trò. Gọi ngay cho đội pháp lý và bảo họ vào đi."
"Tôi hiểu rồi ạ."

"Ai đã mách nước cho việc khám xét và tịch thu vậy?"
"Thẩm phán trưởng ban Bae Mun-seop của Tòa án quận phía Tây ạ. Có vẻ như ông ta có quen biết với thanh tra Kim Yi-eum, và bên chúng ta đã nhận được thông báo trước 2 tiếng. Ông ta bảo hãy chuẩn bị vì họ sẽ đến với lệnh khám xét ạ."
Chủ tịch Choi ôm trán nhắm mắt
, đầu óc quay cuồng. Thông thường, những người cúi đầu trước như vậy thường hy vọng sẽ được chia phần. Việc lôi kéo họ về phe mình không có gì xấu, nhưng vấn đề là Choi Won-jun. Đến nước này thì ông chỉ muốn tống con trai ra nước ngoài mặc kệ công ty thế nào chăng nữa.
Nhưng nếu ông làm vậy thì những người còn lại trong gia đình sẽ náo loạn lên mất.
"Ngăn chặn tin tức. Không được để một dòng nào lọt ra ngoài. Đặc biệt là mẹ thằng bé tuyệt đối không được biết. Vốn dĩ bà ấy đã yếu tim rồi, nếu biết Won-jun đang ở trong tù như vậy thì bà ấy sẽ sùi bọt mép mà ngất xỉu mất. Nếu thật sự xảy ra chuyện đó thì chính tay tôi sẽ giết thằng nhóc đó."
"Tôi hiểu rồi ạ."

Sau khi đưa ra thêm một vài chỉ thị, Chủ tịch Choi cho Trưởng phòng Lee lui xuống. Khi chỉ còn lại một mình, ông lấy thuốc lá ra châm lửa. Ông đã lớn tuổi và phải quản lý sức khỏe, ông đã định bỏ rượu và thuốc lá, nhưng thằng con trai chết tiệt này không chịu để yên cho ông.
Một mặt, ông nghiến răng căm hờn viên cảnh sát đã tống con trai ông vào tù. Cha
nào con nấy. Đến nước này thì có vẻ như gia đình ông và nhà đó thật sự có ác duyên với nhau rồi. Càng nghĩ ông càng thấy đắng miệng, dập tắt điếu thuốc còn chưa hút hết nửa đi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo