Một tiếng thở dài mệt mỏi khẽ thoát ra từ đôi môi người đàn ông. Ở độ cao 35.000 feet chiếc máy bay đang bay ổn định ở độ cao lý tưởng nhưng trên gương mặt của Hae Jin người chủ nhân của chiếc chuyên cơ này lại lộ rõ vẻ lo âu không thể che giấu nổi.
“Giám đốc điều hành.”
Nghe tiếng gọi, Hae Jin rời mắt khỏi khung cảnh đám mây rộng lớn trải dài ngoài cửa sổ. Thư ký Jung với tư thế lịch sự hơi cúi người và hỏi:
“Anh muốn dùng bữa bây giờ không ạ?”
“Không cần đâu.”
Hae Jin từ chối một cách nhẹ nhàng cùng một nụ cười nhạt. Tuy nhiên, thư ký Jung người mà không chỉ lo liệu công việc mà còn cả sức khỏe cho anh vẫn không chịu bỏ cuộc và tiếp tục khuyên nhủ:
“Từ trước khi lên đường anh chưa ăn gì mà.”
“Tôi không sao thật mà.”
“Giám đốc điều hành, nhưng dù sao thì…”
“Tôi phải lặp lại đến ba lần sao? Tôi nói là không sao rồi cơ mà.”
Giọng Hae Jin đột ngột trở nên gay gắt như thể đã mất kiên nhẫn với sự dai dẳng kia. Nhưng ngay sau đó anh lại thở dài “A…” rồi nhanh chóng nở nụ cười gượng gạo lắc đầu với vẻ mặt áy náy.
“Tôi thật sự không thấy đói. Thư ký Jung chắc hẳn cũng mệt vì chuyến bay dài rồi hãy nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Làn da vốn đã trắng nay lại càng nhợt nhạt như mất sắc, nhưng thư ký Jung vẫn cố nặn ra một nụ cười. Biết rõ Hae Jin đang nhạy cảm đến mức nào nên thư ký Jung đành rút lui.
Hae Jin vốn là một người cực kỳ kỷ luật và gọn gàng. Thực tế thì dù đã hơn 12 tiếng chỉ uống nước anh vẫn giữ tư thế thẳng lưng đầy kiêu hãnh trong chiếc chuyên cơ riêng nơi mà chẳng có ai để phán xét. Tư thế bắt chéo chân thon dài của anh toát lên vẻ thanh lịch.
Tuy nhiên trên gương mặt tinh tế và đẹp đẽ ấy lại phảng phất nét đượm buồn không thể che giấu nổi. Hae Jin khẽ đưa tay lên che miệng rồi thở ra một hơi dài sau đó thả chân xuống, cởi một nút áo khoác vest và quay sang nói với thư ký Jung:
“Thư ký Jung. Hãy đưa, cho tôi xem lại hồ sơ một lần nữa.”
“Vâng.”
Thư ký Jung lập tức đưa tập tài liệu cho anh như thể đã chờ sẵn. Những ngón tay thon dài của Hae Jin nhanh chóng đón lấy tập hồ sơ. Sau đó cứ như muốn ghi nhớ từng chi tiết, anh nhìn chăm chú vào hồ sơ của một người mà từ hôm qua đã xem đi xem lại hơn chục lần.
Ở đầu trang, dòng chữ khô khan bằng phông Mincho ghi rõ:
[Liam Cloyd (@xóa) Belloni (31)]
Chính người này là lý do khiến Hae Jin phải ngồi trên chuyên cơ bay tới Đức ngay lúc này. Chỉ duy nhất người này mà thôi.
Woo Hae Jin. Anh là con trai cả của tập đoàn bách hóa Wookyung một trong những tập đoàn hàng đầu chi phối ngành bán lẻ Hàn Quốc và cũng là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí chủ tịch tương lai.
Bách hóa Wookyung hiện sở hữu 22 chi nhánh và đạt doanh thu hàng năm trong nước lên tới 40 nghìn tỷ won. Tuy nhiên ngay cả Wookyung thì cũng không thể thoát khỏi cơn sóng suy thoái kinh tế toàn cầu. Khi doanh thu ngày càng sụt giảm đã đến lúc cần những biện pháp quyết liệt.
Gần đây Wookyung tập trung mạnh mẽ vào việc đưa các thương hiệu nước ngoài hiếm có ở Hàn Quốc vào hệ thống của mình. Các đối thủ cạnh tranh cũng không hề chậm trễ mà đua nhau mang về những thương hiệu cao cấp ít được biết đến để thu hút khách hàng. Chuyện những “ông lớn” phải đích thân lăn xả vào cuộc chiến này là điều không cần bàn cãi.
Trong bối cảnh cuộc chiến “thương hiệu cao cấp” đang bùng nổ bất kể độ tuổi thì thương hiệu luôn được xếp hạng hàng đầu chính là “Belloni” một nhãn hiệu trang sức cao cấp với lịch sử và truyền thống lâu đời tại châu Âu.
Khởi nguồn từ Đức trong hơn hai trăm năm “Belloni” đã duy trì dòng chảy độc đáo của mình thương hiệu chuyên cung cấp các món trang sức tùy chỉnh được chế tác riêng cho giới quý tộc. Lý do thương hiệu này ít được biết đến rộng rãi chính là vì nó mang tính chất văn hóa chỉ dành riêng cho một tầng lớp nhất định. Tuy nhiên hai năm trước sau khi chủ tịch của “Belloni” qua đời con trai ông thế hệ thứ hai lên nắm quyền CEO kiêm chủ tịch. Cùng với sự thay đổi thế hệ thương hiệu cũng bắt đầu có dấu hiệu mở rộng hướng đến công chúng.
Đây là cơ hội cần phải nắm bắt. Vì thế Woo Hae Jin giám đốc điều hành của Wookyung đã đích thân lên chuyên cơ đến Đức để gặp CEO mới này và đưa ra đề xuất việc hợp tác.
Tất nhiên là các gã khổng lồ trong ngành bán lẻ trên toàn thế giới sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Họ đã gửi hàng trăm email đến trụ sở của “Belloni” và thử mọi cách để liên lạc với CEO trẻ tuổi. Nhưng tất cả đều vô ích. Và tất nhiên là muốn một cuộc gặp gỡ thì còn khó hơn việc liên lạc với anh ta.
Với tình hình đó thì Hae Jin cũng không ngoại lệ. Trước khi khởi hành anh đã chính thức gửi email yêu cầu gặp mặt nhưng sau ba tháng chờ đợi vẫn không có hồi âm. Tuy nhiên anh không thể cứ ngồi chờ mãi được.
Tương lai của bách hóa Wookyung nằm ở sự thay đổi này. Với tính liều lĩnh Hae Jin quyết định bay đến Đức để gặp CEO mà không có hẹn trước. Đó là một phương pháp liều lĩnh nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Bởi vì Hae Jin…
“…Thật sự không còn thông tin nào nữa sao?”
Hae Jin hỏi thư ký Jung với giọng lạnh lùng. Thư ký Jung gật đầu với vẻ mặt khó xử.
“Vâng, đúng vậy ạ.”
“Vậy à.”
Dù đã lặp lại cuộc trò chuyện này nhiều lần nhưng Hae Jin vẫn hy vọng có thêm thông tin. Và lý do cũng dễ hiểu.
“.............”
Tập tài liệu về CEO của “Belloni” mà Hae Jin đang cầm trên tay thiếu quá nhiều thông tin. Không, đúng hơn là gần như mọi mục đều trống trừ tên và tuổi. Không có thông tin về tính cách, sở thích, tình trạng hôn nhân, hay thậm chí là đặc điểm ngoại hình. Thậm chí không có nổi một bức ảnh được công bố trên truyền thông. Anh hoàn toàn không biết gì về ngoại hình của người này.
“Ha.”
Hae Jin với đôi mắt đen láy đầy sắc sảo nhìn chằm chằm vào tập tài liệu rồi thở dài và đóng nó lại. Anh chống cằm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảm giác như đang lạc lối giữa đại dương mịt mù sương mù. Mọi thứ thật mịt mờ. Nhưng đó là nhiệm vụ mà Hae Jin phải làm. Anh không thể trốn chạy khỏi trách nhiệm nặng nề đang đè lên vai mình.
“A.” Mi tâm của Hae Jin đang chìm trong suy tư bất chợt nhăn lại. Dạ dày anh đột nhiên thắt chặt một cảm giác nhói ran như bị điện giật chạy dọc xuống vùng thắt lưng. Thư ký Jung quan sát thấy Hae Jin nhíu mày rồi lên tiếng với giọng đầy lo lắng:
“Giám đốc điều hành. Anh có chỗ nào không khỏe sao?”
“…Không có gì.”
Hae Jin đáp lại mà không buồn ngoảnh đầu. Hôm nay anh đặc biệt nhạy cảm giọng điệu sắc lạnh. Nhận thấy điều đó thư ký Jung không cố nài nỉ thêm mà chỉ khẽ nuốt một tiếng thở dài.
Hae Jin vốn luôn điềm tĩnh và chuẩn mực thế nhưng hôm nay giọng nói thường ngày vốn nhẹ nhàng và tinh tế của anh lại trầm xuống. Thư ký Jung hiểu rõ tâm trạng phức tạp của anh lúc này.
Với ngoại hình nổi bật và dáng người thanh mảnh giám đốc Woo Hae Jin từ lâu đã thu hút mọi ánh nhìn của công chúng. Có lẽ vì thế mà đôi khi anh nhạy cảm với sự chú ý nhưng thư ký Jung biết rằng bản chất của anh thực ra rất ấm áp và tử tế.
Dưới ánh hào quang của ngoại hình xuất chúng Hae Jin hẳn đã quen với việc là tâm điểm của sự chú ý. Nhưng áp lực từ việc tương lai của công ty nằm trong tay mình là điều mà một người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi.
“Giám đốc điều hành. Anh có muốn dùng chút đồ ăn nhẹ không? Là rượu vang đỏ và socola trắng mà anh thích.”
“……”
Hae Jin khẽ nghiêng đầu để lộ đường nét sắc sảo nhưng mềm mại trên gương mặt. Đúng như lời thư ký đó là sự kết hợp mà anh thường yêu thích. Hơi mím môi anh nở một nụ cười nhẹ và nói:
“Không. Tôi không thể uống rượu trước một công việc quan trọng được. Nhưng có lẽ dù tôi có đến Đức trong tình trạng này thì thư ký Jung vẫn sẽ hỏi lại tôi như vậy đúng chứ.”
Lời nói đùa nhẹ nhàng của anh khiến thư ký Jung mỉm cười đáp lại.
“…Thôi thì, tôi sẽ dùng chút trà hoa cúc và socola.”
Thư ký Jung gật đầu như thể cảm thấy nhẹ nhõm.
“Khẩu vị của giám đốc từ nhỏ đến giờ vẫn không thay đổi.”
“Đúng vậy nhỉ.”
Hae Jin cầm một miếng socola trắng bật cười. Không có liều thuốc nào hiệu quả hơn vị ngọt tan chảy trong miệng để xua tan căng thẳng. Khi còn nhỏ anh thường ăn socola trắng với sữa còn khi trưởng thành anh lại dùng nó như món nhấm nháp cùng rượu vang.
“…”
Miếng socola trắng tan chảy trong miệng tỏa ra hương vị ngọt ngào và sảng khoái. Thưởng thức vị ngọt đậm đà không chút đắng chát Hae Jin khẽ thở ra một hơi ngọt ngào qua đôi môi hé mở. Hơi thở anh nóng hổi như thể mang theo nhiệt độ của cơ thể đang dâng cao. Má anh dần ửng hồng và cảm giác kỳ lạ khi phần cơ thể căng thẳng từ nãy giờ bỗng chốc thả lỏng khiến thắt lưng anh run lên.
Hae Jin cố tỏ ra bình thản đưa tách trà hoa cúc còn nghi ngút khói lên môi.
“…Chết tiệt.”
Một tiếng rên khe khẽ mắc kẹt trong cổ họng.
Từ nãy đến giờ cảm giác uể oải bất thường cứ dâng lên không thể xem nhẹ. Cơ thể anh đang biểu hiện những dấu hiệu không thể bỏ qua.
Tại sao chứ. Lại đúng vào lúc này. Anh nắm chặt tay cầm của tách trà bằng những ngón tay thanh mảnh. Dấu hiệu nhanh chóng trở thành hiện thực. Ngay khi nhận thức được thì triệu chứng đã bùng phát mạnh mẽ. Thắt lưng run rẩy giữa hai chân căng cứng trướng lên. Cảm giác nội tạng thắt chặt này là một tín hiệu không thể phớt lờ. Chính là chu kỳ nhiệt.
Hae Jin nghiến chặt răng. Điều này không thể xảy ra. Bởi vì anh là một omega đã luôn cẩn thận dùng liều cao thuốc ức chế chu kỳ nhiệt để đảm bảo bí mật này không bao giờ bị lộ.
Đúng vậy. Đối với công chúng anh được biết đến như một beta nhưng thực chất anh là một omega. Hơn nữa anh lại là một omega lặn. Bí mật về đặc tính này của anh không một ai kể cả gia đình được biết.
“Nếu con là alpha thay vì beta thì tốt biết bao.” Đó là câu nói mà mẹ anh thường lẩm bẩm như thói quen. Để sinh ra một alpha ưu tú thường thì một alpha vượt trội từ gia tộc danh giá sẽ kết hôn với một omega ưu tú từ gia đình có địa vị thấp hơn. Các cuộc hôn nhân chiến lược trong giới tài phiệt không chỉ nhằm củng cố liên kết kinh tế mà còn tối ưu hóa tỷ lệ sinh alpha ưu tú. Vì thế, hầu hết con cái của các gia tộc tài phiệt đều là alpha ưu tú.
Tuy nhiên Hae Jin được xác định là beta. Đó là một trường hợp hiếm nhưng ít nhất anh tránh được tình huống tệ nhất là bị lộ là omega lặn nên cha mẹ anh thở phào nhẹ nhõm cũng xem như là giữ lại được thể diện. Nhưng nếu thiên hạ biết rằng Hae Jin không phải beta mà là omega lặn thì danh tiếng của bách hóa Wookyung có thể sụp đổ chỉ trong một ngày. Bởi trong giới tài phiệt thì một omega lặn được coi là vô dụng.
Liếc mắt. Hae Jin lén nhìn thư ký Jung. May mắn thay dù pheromone của anh đang dao động thì thư ký Jung một alpha lặn dường như không nhận ra gì. Không rõ là do anh hay do anh ấy là lặn nhưng Hae Jin thầm thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ pheromone của anh chưa lộ ra rõ rệt. Nhưng còn quá sớm để yên tâm.
“Trong túi có thuốc ức chế không nhỉ?”
Anh cố nhớ lại nhưng cảm giác nóng ran và hừng hực trong người khiến đầu óc quay cuồng. Bộp, ngay khi hơi thở hổn hển sắp bật ra anh vội đưa tay che miệng. Nếu thư ký Jung lại hỏi han liệu anh có ổn không anh chắc chắn sẽ nổi cáu. May mắn thay anh ấy chỉ đang bình thản nhìn vào màn hình laptop.
Hae Jin kìm nén tiếng rên nắm chặt tay vịn ghế đến mức mồ hôi lấm tấm trên trán. Anh đã dùng thuốc ức chế với liều lượng dư dả nên không thể thiếu thuốc. Tuy nhiên có một điều khiến anh lo lắng. Vài ngày trước bác sĩ chuyên về đặc tính đã nói với anh:
“Tình trạng hiện tại của anh giống như một quả bóng căng phồng có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Anh nên tạm ngừng dùng thuốc ức chế một thời gian.”
Hae Jin vẫn đều đặn dùng thuốc ức chế mỗi ngày để đảm bảo không một chút pheromone nào lọt ra ngoài.
“Nếu ngừng thuốc chu kỳ nhiệt sẽ đến đúng không?”
“Đúng vậy. Đó là hiện tượng tự nhiên. Nhưng đó là điều tốt nhất cho anh. Đừng phụ thuộc vào thuốc nữa hãy để một alpha giúp anh trải qua chu kỳ một cách bình thường…”
“Không. Hãy kê thêm thuốc ức chế. Loại mạnh hơn.” Hae Jin kiên quyết. Lời cảnh báo của bác sĩ rằng việc một omega lặn dùng thuốc ức chế ngoài chu kỳ nhiệt chỉ gây hại bị anh bỏ ngoài tai. Đó là lựa chọn bắt buộc.
Cảm giác như có dòng nham thạch sôi sục khuấy đảo trong nội tạng khiến Hae Jin không thể giữ được sự bình tĩnh. Gương mặt vốn luôn điềm đạm của anh bắt đầu xuất hiện những vết rạn.
Làm ơn, làm ơn… ít nhất hãy để tôi hoàn thành chuyến công tác này.
Với tâm trạng cầu khẩn anh vội vàng cho một nắm socola còn lại vào miệng như thể đó là thuốc. Anh tập trung vào vị ngọt ngào lan tỏa. Một lúc sau điều kỳ diệu đã xảy ra luồng pheromone đang cuộn trào dần lắng xuống.
…Haa. Hae Jin thở phào lau vội mồ hôi lạnh. Anh chậm rãi vuốt tóc tìm chiếc bịt mắt và đeo lên. Khi đến nơi anh sẽ phải hoạt động không ngừng nghỉ. Trong khoảng thời gian bay còn lại Hae Jin tranh thủ chợp mắt để bù lại giấc ngủ bị thiếu.
***
“……”
Đứng trước cánh cổng lớn Hae Jin nuốt khan. Làm sao lại ra nông nỗi này? Anh ngẩng đầu nhìn tòa biệt thự tráng lệ. Không, liệu có thể gọi nơi này là biệt thự không? Nó chẳng khác gì một lâu đài dành cho hoàng tộc.
Kiến trúc vừa lộng lẫy vừa cổ kính khiến người ta có cảm giác như bước vào thời Trung cổ và khu vườn rộng lớn trải dài vô tận trong khuôn viên khiến người ta nghĩ nếu lạc lối, có lẽ sẽ bị mắc kẹt mãi mãi.
Thật đấy à, làm sao lại thành ra nông nỗi này.
Hae Jin nhớ lại khoảnh khắc vài giờ trước khi vừa đặt chân đến Frankfurt, Đức. Anh đã gửi lại email liên lạc với trụ sở nhưng vẫn không nhận được phản hồi. Cuối cùng anh buộc phải dùng đến biện pháp cuối cùng. Anh thuê thám tử tư tại châu Âu để có được số điện thoại trực tiếp của văn phòng thư ký. Trên đường di chuyển bằng taxi với chút liều lĩnh Hae Jin gọi điện đến văn phòng. Sau vài lần cố gắng cuối cùng anh cũng kết nối được.
“Xin chào. Đây có phải văn phòng thư ký của chủ tịch Liam Belloni không? Tôi là Hae Jin Woo. Tôi muốn nói chuyện hôm nay…”
Hae Jin? À, Hae Jin. Tôi đã nghe về anh. Tôi được thông báo rằng anh sẽ trực tiếp đến thăm biệt thự.
“Gì cơ?”
Đừng lo lắng. Mọi lịch trình của chủ tịch đều được chia sẻ với văn phòng thư ký. Dù là cuộc gặp loại nào đi nữa. Nhân tiện tôi nghĩ công ty đã chia sẻ hướng dẫn về việc đến thăm.
Chuyện này là sao. Lẽ nào email phản hồi bị bỏ sót đâu đó à. Nhưng nếu đúng vậy… liệu có phải họ đồng ý gặp anh?
“…Có vẻ như thông tin chưa được gửi đến tay tôi.”