Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Wan im lặng nhìn xuống Jung-hoo đang nằm trên giường. Đôi mắt anh ta đang lang thang đây đó như một đứa trẻ lạc lối. Hôm nay đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Cậu bị lạc đường khi đi tham quan theo người hướng dẫn, và suýt bị một người vô gia cư cưỡng hiếp trên con phố đấy. Nhưng may mắn thay, cậu đã trốn thoát khỏi con hẻm nguy hiểm nhờ sự giúp đỡ của một Omega làm việc ở đó. Khủng hoảng vẫn không dừng lại. Cậu còn tận mắt chứng kiến một chương trình tàn bạo mà các Alpha thích xem. Wan oán hận Jung-hoo đã cho cậu xem chương trình đó. Nhưng lý do cậu nhìn người đang ngủ không phải để trùm gối lên mặt anh ta cho đến khi ngạt thở, hay cầm dao cắt đứt gân cổ.
Jung-hoo trở mình trong giấc ngủ, cảm thấy một dấu hiệu yếu ớt. Đó là một làn sóng dịu dàng như sự chuyển động mềm mại của chiếc rèm mỏng rủ xuống cửa sổ. Khi anh ta mở mắt, dáng vẻ của Wan đứng trước mặt khác với mọi ngày. Jung-hoo chống khuỷu tay, hơi nâng người lên. Vết nhăn hằn trên giữa hai hàng lông mày của anh ta khi mới ngủ dậy. Jung-hoo hỏi Wan đang đứng im như thể đã thuê cả căn phòng trước mặt mình.
"Cậu làm gì ở đó vậy?"
"...t..."
"Cậu nói gì cơ?"
Jung-hoo cáu kỉnh hỏi lại. Wan đang cố gắng bày tỏ ý kiến của mình, nhưng ý nghĩa không được truyền đạt đúng cách cho đối phương. Ngữ cảnh bị ngắt quãng, giọng nói bị nuốt vào cổ họng. Đôi môi dưới đầy đặn của Wan khẽ giật giật rồi sau đó không còn động đậy nữa.
"Nói rõ ràng đi."
Jung-hoo dùng lòng bàn tay xoa lên mắt. Anh ta mệt mỏi. Do tính khí nhạy cảm, anh ta bị đau đầu khi ra nước ngoài hoặc không ngủ đủ giấc như ở nhà. Ở nhà, ngay cả khi anh ta làm việc quá sức vào đêm hôm trước, anh ta cũng có thể thức dậy sau năm giờ ngủ và đi tập thể dục. Nhưng khi ở nước ngoài, anh ta không thể ngủ sâu giấc dù chăn ga gối đệm có tốt đến đâu, giống như một người bị ngộ độc. Hơn nữa, nếu đất nước anh ta đến là một đất nước lạnh giá, anh ta sẽ trở nên uể oải như một con mèo ngồi trên một tấm đệm trước lò sưởi.
"Làm ơn, hãy đưa tôi đi cùng."
Một giọng nói mỏng manh như sợi chỉ thoát ra khỏi miệng Wan. Jung-hoo nhổm dậy. Chiếc chăn đang đắp trên người anh ta từ từ trượt xuống, để lộ ra phần thân trên không mặc gì. Chiếc chăn trắng dày phản chiếu, chiếu sáng phần thân trên tuyệt đẹp như một bức tượng. Khi anh ta đứng dậy, khoảng cách giữa anh ta và Wan đang đứng trở nên gần hơn. Wan tỏa ra mùi thuốc khử trùng nồng nặc.
"Cậu uống rượu à?"
Jung-hoo đứng dậy khỏi giường, gạt chiếc chăn đang cù vào eo sang một bên. Wan đứng như bị đóng đinh, ngước nhìn Jung-hoo đang tiến đến trước mặt mình và lẩm bẩm.
"Đừng bỏ tôi ở đây, đừng đi."
Jung-hoo nhớ đến nhân vật mèo trong một bộ phim hoạt hình mà anh đã xem khi còn nhỏ. Nếu đôi mắt tròn xoe đen láy của nó lấp lánh như những vì sao, những kẻ xấu có ý định làm hại nó sẽ hạ vũ khí và bị mê hoặc. Jung-hoo vẫy tay qua lại trước mặt Park Wan. Cậu ta đã uống không ít. Mùi rượu lan tỏa ngay cả khi cậu ta thở. Wan nghĩ ngợi điều gì đó, không hề quan tâm đến lòng bàn tay to lớn đang di chuyển trước mặt mình.
Jung-hoo nhận ra lý do tại sao Park Wan thậm chí còn mất trí và van xin. Sau khi xem buổi biểu diễn săn bắn trực tiếp tại sân vận động và bị sốc, Wan ngồi vật vã trên sàn nhà vệ sinh khô khốc cho đến khi những người hướng dẫn tập hợp mọi người lại. Dù thời tiết lạnh giá, khuôn mặt cậu ta khi bước ra khỏi buồng vệ sinh ướt đẫm mồ hôi. Giống như một người không ăn uống gì, cậu ta khó khăn lắm mới ra khỏi nhà vệ sinh, đã trừng mắt nhìn tờ rơi trên tay mọi người như thể đó là kẻ thù không đội trời chung của cuộc đời mình.
"Wan à. Tỉnh lại đi."
Wan nắm lấy cánh tay đang cử động của Jung-hoo. Những ngón tay siết chặt cánh tay rắn chắc lạnh lẽo và tuyệt vọng. Wan lặp đi lặp lại những lời mà cậu ta đã nói trước đó. Khuôn mặt cậu ta sợ hãi như khuôn mặt của những Omega đã chạy trốn khỏi màn hình. Jung-hoo đoán rằng có lẽ vào sáng mai khi tỉnh dậy, thằng nhóc sẽ không thể tưởng tượng ra những gì mình đã nói đêm qua.
"Hôm nay là ngày tự do, chúng ta nên vui chơi thỏa thích."
Chỉ vài giờ nữa là trời sáng. Khi Jung-hoo thốt ra từ "thời gian tự do", đồng tử của Wan dao động dữ dội.
'Đánh giá'
'Thời gian'
Hình dạng miệng của Jung-hoo khi hứa sẽ dễ dàng giúp cậu vượt qua 'cuộc đánh giá' cần thiết để tham gia vào trò chơi săn bắn trong nhà vệ sinh giống với hình dạng miệng bây giờ. Tình trạng hiện tại của Wan là thị giác. Hiệu ứng nhìn thấy lớn hơn nhiều so với âm thanh nghe được chính xác.
"Không, tôi không thích! Không..."
"..."
"Jung-hoo à, tôi không thích."
Cuối cùng cậu cũng bắt đầu rơi nước mắt. Có lẽ những giọt nước mắt đó là những giọt nước mắt cậu đã kìm nén từ trước khi nôn mửa trong nhà vệ sinh, từ khi bước lên cầu thang của hang ổ nơi các Alpha đang ngồi. Wan chớp mắt nhiều lần mỗi khi đôi mắt cậu nhòe đi. Một, hai sợi lông mi vón cục lại và ướt đẫm. Jung-hoo nhìn Wan đẫm nước mắt như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật trong phòng trưng bày. Anh dùng ngón tay cái cù vào cằm mềm mại của cậu. Cậu giống như một con chó nhỏ sẽ rên rỉ và để lộ bụng nếu anh chạm vào sườn nó.
"Cậu không thích cái gì? Việc trở về nhà à?"
Con người có những góc khuất không thể sửa chữa. Có lẽ đó là một vấn đề bẩm sinh. Khi bạn nhìn thấy một sinh vật dễ thương, bạn muốn véo má nó để khiến nó khóc, và khi nó khóc, bạn muốn ôm nó trở lại. Rồi ngay khi bạn vỗ về nó, nó sẽ ôm bạn vào lòng như thể bạn chưa từng làm nó khóc. Đó là một vòng luẩn quẩn tàn khốc. Một loại tâm lý đen tối rằng tôi là người duy nhất gây đau đớn cho bạn
Wan tuôn ra nước mắt nhiều như Jung-hoo tuôn ra lời. Nước mắt của Wan được cảm nhận trên ngón tay đang giữ cằm cậu. Jung-hoo xoa nhẹ nước mắt của Wan trên ngón tay cái. Nó là một giọt nước trong suốt, không màu, không mùi, nhưng nếu nếm thử, nó sẽ có vị ngọt như khuôn mặt trước mắt.
"Không, huhuhu, những gì chúng ta đã, nhìn thấy hôm nay..."
Có lẽ anh đã đi quá xa rồi. Jung-hoo bĩu môi và nhìn Wan. Park Wan chỉ giữ im lặng, nhưng chỉ cần nhìn vào biểu cảm của cậu ta, cậu ta gần như đang khóc nấc lên. Đôi mắt đẫm lệ bắt đầu sưng đỏ. Đó là một khuôn mặt kỳ lạ, càng nhìn càng muốn khiến cậu ta khóc nhiều hơn. Jung-hoo di chuyển. Anh tò mò không biết một người phải uống bao nhiêu rượu thì mới thay đổi như thế này. Park Wan sẽ là một thằng nhóc sẽ mở cửa sổ và trốn thoát khi tỉnh dậy vì xấu hổ, vì đã khóc lóc và bám lấy anh.
Jung-hoo ra ngoài, Wan dùng cánh tay lau mặt và đi theo anh. Cửa tủ lạnh âm tường của khách sạn vẫn mở. Những chai rượu mini nhỏ bên trong nằm la liệt trong tình trạng trống rỗng, rượu trong chai whisky chỉ còn lại một nửa. Bên cạnh đó, những mẩu bánh quy vụn và rác thải bị bỏ dở nằm rải rác khắp nơi. Jung-hoo gập đầu gối, đá nhẹ vào chai whisky đang nằm trên sàn.
"Cậu đã uống hết chỗ này rồi à?"
Rượu còn lại một nửa lắc lư. Ngay cả khi chỉ tính những chai rượu mini đã uống hết, nồng độ cồn cũng đủ để say. Wan gật đầu nói, nhưng cậu ta nói lắp bắp nên khá khó để tiếp tục lắng nghe.
"Tôi, đã uống, hic, nhưng... tôi, khặc, đã làm, huuu, sai à?"
Nhìn khuôn mặt Wan đang bĩu môi nói, Jung-hoo quay mặt đi và nhịn cười. Anh muốn chậm rãi tận hưởng dáng vẻ của Wan đã trở nên hiền lành. Jung-hoo cầm lấy cổ chai whisky đang nằm trên sàn, đứng dậy, thả mình vào chiếc ghế sofa thoải mái ở trung tâm phòng khách. Wan đuổi theo Jung-hoo và đứng sau chiếc ghế sofa nơi anh ta đang ngồi. Một ngọn đèn yếu ớt được bật gần cửa sổ kính, ánh sáng đó cho thấy hình ảnh Park Wan đang đứng bồn chồn phía sau anh trên cửa sổ kính lớn. Cậu ta trông giống như một con chó con đang lo lắng rằng chủ của nó sẽ bán nó ở chợ.
"..."
Jung-hoo uống một ngụm. Wan nhìn vào gáy Jung-hoo chỉ uống rượu và mím môi. Cậu ta có vẻ như muốn nói điều gì đó. Wan cúi đầu rồi lại nhìn vào gáy Jung-hoo và tiếp tục suy nghĩ. Những ngón tay đang đan vào nhau siết chặt đến mức máu bị chặn lại ở giữa. Các ngón tay của Wan ngày càng tê.
"Nếu đó là điều anh muốn, tôi sẽ làm bất cứ điều gì."
Bộ não đang say sưa trở nên hoàn toàn nhão nhoét, cuối cùng cậu ta đã cầu xin Jung-hoo. Sau khi rời khỏi sân vận động, Jung-hoo không nói một lời nào với Park Wan đang ngơ ngác. Sự im lặng của anh ta còn đáng sợ hơn gấp bội. Cậu sợ rằng anh ta thực sự sẽ bán mình trong buổi biểu diễn đó. Hoặc, cậu sợ rằng anh ta sẽ thực hiện những dòng quảng cáo kỳ lạ được viết trong tờ rơi. Chỉ cần một lời của Jung-hoo, không gì là không thể. Anh ta có sức mạnh để biến những điều không thể thành có thể.
Jung-hoo khẽ cười trước lời nói của Wan và quay đầu lại. Nhưng khuôn mặt anh ta khi nhìn Wan đã hoàn toàn biến mất nụ cười như thể anh ta chưa từng cười vậy. Jung-hoo cau mày với vẻ mặt chán nản, lắc nhẹ đầu.
"Làm thế thì không thú vị."
"..."
"Chỉ cần cậu đáp ứng một điều duy nhất mà tôi muốn ngay bây giờ."
"Tôi biết..."
Wan gật đầu mạnh đến mức đầu đau nhức. Jung-hoo là một người khó đoán. Không thể biết được bên trong anh ta đang nghĩ gì. Có rất nhiều bí mật. Thật khó để biết anh ta sẽ đi theo hướng nào. Anh ta giả vờ muốn một thứ, nhưng nếu bạn cho anh ta hai thứ, anh ta sẽ từ chối. Rồi anh ta sẽ khiến người ta phải cho anh ta ba thứ.
Anh ta đứng dậy khỏi chiếc ghế sofa nơi anh ta đang ngồi. Dáng người đứng lên từ từ của anh ta ung dung như một con rắn đang cởi bỏ lớp da. Jung-hoo khoác chiếc áo choàng ngủ mềm mại vứt bừa bãi trên lưng ghế sofa lên người. Thân hình trần trụi chỉ mặc một chiếc quần thoải mái được bao bọc trong chiếc áo choàng chất liệu lụa. Jung-hoo dùng cằm chỉ vào quần áo mà Wan đang mặc và nói.
"Cởi ra."
"Dạ?"
"Cởi ra đi."
"Vâng."
Wan chỉ hỏi lại một lần. Cậu không hỏi lại nữa. Cậu cởi quần áo đang mặc mà không do dự. Jung-hoo nói với Wan đang cố gắng nhét cánh tay vào áo phông để cởi áo trên.
"Không, cứ mặc cái đó vào."
"...chỉ quần thôi ạ?"
"Ừ."
Jung-hoo đã từng nhìn thấy cơ thể trần truồng của Park Wan rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên Park Wan để lộ cơ thể mình trước mặt Jung-hoo. Wan run rẩy cởi quần. Rồi cậu ta từ từ kéo cạp quần lót xuống với vẻ mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ về một câu đố trước tượng nhân sư. Phòng khách sạn nơi Jung-hoo và Wan ở lại trong ba ngày có toàn bộ mặt tiền phía nhìn ra cảnh quan đều làm bằng kính. Hiện tại, những tấm rèm dày tồn tại để ngăn gió lùa đang mở ra hai bên. Mặt trăng tròn lớn treo lơ lửng trên vách đá đang chiếu ánh trăng rực rỡ đến mức có thể chiếu sáng phòng khách sạn. Khi phần thân dưới đã cởi bỏ cả đồ lót lộ ra dưới ánh trăng, làn da trắng mịn như tắm trong nước vo gạo lộ ra.
Jung-hoo đưa miệng lên chai whisky, nuốt một ngụm trong khi nhìn chằm chằm vào phần thân dưới trần truồng của Park Wan. Những ngày hè nóng nực đã lùi xa. Làn da trắng khêu gợi đó vẫn luôn được giấu kín dưới lớp quần áo. Đó là một chiếc áo ngắn. Mỗi khi Wan hít thở sâu để điều chỉnh nhịp thở, chiếc áo ngắn lại nâng lên rồi hạ xuống. Mỗi khi đó, phần thân dưới lộ ra dưới chiếc áo hơi nhấc lên lại rất đáng xem. Park Wan có vẻ như đã bị tình huống này làm cho mất tinh thần, phần trung tâm của cậu ta co rúm lại. Jung-hoo trèo qua ghế sofa và ngồi vắt vẻo trên lưng ghế để nhìn rõ hơn phần thân dưới của Wan.
"Quay lại đi."
Wan quay lưng lại theo chỉ thị của Jung-hoo. Cậu ta có thể nhìn thấy sàn nhà đầy những mẩu bánh vụn mà mình đã ăn dở.
"Cậu có muốn vén áo lên không?"
Jung-hoo thở dài đến mức Wan có thể nghe thấy khi Wan do dự. Ngay lập tức, Wan giật mình và vội vàng vén áo lên. Mông nhô cao dưới eo. Ánh sáng rực rỡ lóe lên trong con ngươi của Jung-hoo đang nhìn thẳng vào nó. Jung-hoo cầm lấy cổ chai whisky lạnh lẽo mà anh ta đang cầm và xoay nó. Rồi anh ta dùng đáy chai hình bầu dục dài chạm vào giữa hai quả mông của Wan.
"Hít!"
BẢN DỊCH THUỘC VỀ TEAM EKATERINA. NẾU CÓ SAI SÓT, VUI LÒNG LIÊN HỆ QUA FACEBOOK TEAM EKATERINA. Đọc tại Navyteamm để ủng hộ nhóm
Wan căng cứng phần thân dưới vì cảm giác lạnh lẽo. Sau đó, hai lúm đồng tiền nằm ở phần trên của mông ôm nhau thân thiện. Khuôn mặt của Jung-hoo đang nhìn cảnh tượng lúm đồng tiền xuất hiện trong thời gian thực rạng rỡ như ánh trăng. Jung-hoo dùng đáy chai whisky lạnh ấn nhẹ vào toàn bộ mông của Wan và di chuyển. Wan cảm thấy đầu óc quay cuồng vì cái chai lạnh đang xoa vào mông mình.
"Trông giống như một quả táo chín mọng nhỉ."
"..."
"Tôi muốn hái nó."
"Không, ư ư, tôi không thích..."
Ngay khi những lời đó kết thúc, Wan lắc đầu sang hai bên. Ngay cả một người có vẻ như không có một giọt máu nào trong người cũng sẽ trở nên ấm áp nếu nghe thấy giọng nói đáng thương của Wan lúc này. Wan đưa tay lên lau mắt, vì vậy chiếc áo mà cậu ta đã vén lên lại rủ xuống. Gấu áo phông che đi chai whisky đang chạm vào lúm đồng tiền trên mông. Jung-hoo đứng dậy khỏi vị trí vắt vẻo của mình và ném chai whisky đang cầm trên tay lên chiếc sofa êm ái. Chai rượu nằm bẹp xuống, và chất lỏng bên trong có vẻ như sắp tràn ra khỏi miệng chai. Jung-hoo áp sát vào phía sau Wan. Bàn tay anh ta nhẹ nhàng xoa bóp xương chậu của Wan như thể đang châm cứu, và từ từ an ủi Wan đang khiếp sợ.
"Suỵt... Suỵt, đừng sợ."
"Ư... Tôi không thích, tôi không thích mà..."
"Tôi sẽ không hái nó đâu."
Chưa phải bây giờ. Jung-hoo bỏ qua những lời tiếp theo.
"..."
"Ổn rồi chứ?"
Ngực của Wan đang rung chuyển vì bối rối từ từ dịu lại trước lời nói của Jung-hoo. Jung-hoo di chuyển trong khi vẫn nắm lấy xương chậu của Wan từ phía sau. Wan di chuyển theo Jung-hoo, như một người học nhảy múa đang đứng trên mu bàn chân. Nơi anh ta đang hướng tới là phòng tắm rộng rãi. Phòng tắm vẫn sáng đèn vì Wan đã rửa mặt lần cuối và không tắt đèn.
Jung-hoo xoay người lại khi nhìn thấy phần thân dưới của Wan lộ rõ dưới ánh đèn sáng. Trước khi Wan kịp thở một hơi, anh ta nhấc bổng eo của cậu ta lên và đặt cậu ta ngồi trên bồn rửa mặt rộng rãi. Hàng mi của Wan đang rủ xuống gần như dính vào dưới mắt. Jung-hoo nắm lấy bắp chân đong đưa của Wan, dựng đầu gối lên tạo thành hình chữ M. Cơ thể bị đẩy về phía sau, tấm gương chạm vào lưng cậu ta. Wan lo lắng về việc hai chân mình bị dang ra, nhưng cậu ta không thể khép chân lại vì Jung-hoo đang đứng vững trước mặt mình. Wan khó khăn lắm mới đưa tay xuống , đưa lên giữa hai chân. Cơ quan sinh dục đang co rúm lại của cậu ta vừa vặn nằm gọn trong lòng bàn tay. Nhìn cảnh tượng đó, Jung-hoo chế nhạo, dùng ngón tay chọc vào phía dưới cơ quan sinh dục.
"Cậu phải cẩn thận ở chỗ này đấy."
"Ư."
Đó là đáy chậu không có bất kỳ lỗ nào. Wan xòe rộng các ngón tay và chắp hai tay lại. Cậu che khu vực giữa hai chân bằng một diện tích rộng hơn cho đến tận phía hậu môn. Bất kể Wan có làm gì, Jung-hoo vẫn bận làm việc của mình. Anh ta mở tủ đựng đồ trong phòng tắm. Ở đó có nhiều dụng cụ khác nhau như bàn chải đánh răng và kem đánh răng mới, kem cạo râu, v.v. dành cho khách hàng ở trong phòng. Jung-hoo chọn một chiếc dao cạo râu dùng một lần và xé lớp ni lông bọc lưỡi dao.
"anh ...anh định làm gì vậy?"
"Cậu có muốn xem của tôi không?"
Jung-hoo cởi chiếc thắt lưng mềm mại. Sau đó, phần thân trên mượt mà lại lộ ra. Jung-hoo kéo quần và đồ lót của mình xuống cùng một lúc. Trong hành động của anh ta, thậm chí không có một chút cảm giác xấu hổ nào khi để lộ phần kín của mình trước mặt người khác. Khi anh ta kéo đồ lót xuống, cơ quan sinh dục nặng trĩu của anh ta hiện ra, đung đưa như vòi voi.
"Cậu đã nhìn thấy bao nhiêu lần rồi?"
Wan chỉ chớp mắt, nhìn chằm chằm vào trung tâm của Jung-hoo. Cậu đã biết từ lâu rồi. Vùng sinh dục của anh ta mềm mại hơn mức cần thiết. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nó trần trụi dưới ánh đèn huỳnh quang sáng như vậy. Làn da của anh ta, bao gồm cả khu vực háng, đều sạch sẽ không một sợi lông.
"Tôi cũng sẽ làm cho cậu giống hệt như vậy."
Jung-hoo lấy kem cạo râu ra và lắc lên xuống.
"Bỏ tay ra."
Wan bỏ tay đang che giữa hai chân xuống, chống tay lên bồn rửa mặt. Cậu phải giữ lời hứa. Chỉ như vậy Jung-hoo mới giữ lời hứa. Wan cắn môi như một người đang bị tra tấn. Jung-hoo bóp kem cạo râu trắng xung quanh cơ quan sinh dục đang chết lặng hệt như đang cho kem tươi lên bánh mì. Xịt. Bọt trắng dâng lên trên cơ quan sinh dục. Một phần của lớp kem nặng trĩu nhỏ giọt xuống sàn phòng tắm. Jung-hoo ngậm cán dao cạo mỏng manh trong miệng và nhổ lưỡi dao ra khỏi miệng khi thoa kem.
"Cậu có biết lý do tại sao tôi triệt lông không?"
"..."
"Nhìn sẽ rõ hơn khi cho vào bên trong. Để làm được điều đó, đối phương cũng phải cạo sạch lông."
"Hức, ư..."
Jung-hoo đưa cơ quan sinh dục đang lủng lẳng của mình đến gần giữa hai chân đang mở rộng của Wan. Anh ta nháy mắt với Wan, giả vờ lắc hông qua lại. Hình ảnh đó giống với hình ảnh quan hệ tình dục. Mỗi khi cơ quan sinh dục đung đưa do phản lực, kem trắng lại dính vào cơ quan sinh dục của Jung-hoo.
"Sẽ không đau đâu."
Jung-hoo vỗ nhẹ vào bên cạnh mông của Wan. Anh ta thoa lớp kem phong phú lên xung quanh cơ quan sinh dục của Wan cần mẫn hơn bao giờ hết. Wan ngước nhìn lên trần nhà, nhắm chặt mắt. Xoẹt xoẹt. Mỗi khi lưỡi dao lạnh chạm vào da, đùi của Wan lại giật giật. Jung-hoo nắm chặt bên ngoài đùi của Wan để ngăn cậu ta di chuyển. Xoẹt xoẹt. Âm thanh cạo lông mu phát ra từ bên dưới. Nó sống động như hiệu ứng âm thanh trong phim hoạt hình. Jung-hoo chà xát bàn tay đầy kem vào da của Wan và cạo sạch lông mu mà không để lại gì.
"Muốn xem không?"
Anh ta lấy một chiếc khăn và lau sơ sài giữa hai chân đang rối bời. Nó sạch sẽ, không có một chút lông tơ nào. Đó là một công việc dễ dàng vì cậu ta vốn dĩ đã có ít lông. Sau ba hoặc bốn ngày nữa, nó sẽ mọc lại xanh tươi, và sau đó anh ta sẽ chăm sóc nó một lần nữa. Jung-hoo đưa chiếc gương cầm tay tròn trịa đang cắm trong phòng tắm ra giữa hai chân đang mở rộng của Wan. Wan giật mình ngạc nhiên khi nhìn thấy giữa hai chân mình không có một sợi lông nào. Nó xa lạ như đang nhìn một người ngoài hành tinh đầu trọc. Jung-hoo áp sát cơ thể mình vào cơ thể Wan đang ngồi dang hai chân. Wan bị dán chặt vào tường và không thể động đậy. Anh ta áp môi lên má cứng đờ của Wan và thì thầm.
"Cố gắng hết sức để tôi không chán cậu đi."
Những lời thốt ra từ miệng anh ta đủ để khuếch đại nỗi sợ hãi mà Wan đang có. Wan không mong gì hơn ngoài việc được trở về an toàn. Cậu muốn rời khỏi đất nước này, nơi phẫu thuật cắt bỏ cơ quan sinh dục không cần thiết là hợp pháp, nơi có trò chơi vượt quá sức tưởng tượng là đuổi theo Omega như những con mồi và ném họ cho những con chó mà họ nuôi nếu họ không thích. Vì vậy, để nói hơi tục tĩu, cậu có đủ thiết tha để mút cu Jung-hoo cả tuần. Sự thiết tha có thể chịu đựng được mọi thứ.
Những đứa trẻ đã kết thúc chuyến đi tốt nghiệp đã hình thành một tinh thần đoàn kết bền chặt. Chúng đang nhớ lại những kỷ niệm từ chuyến đi tốt nghiệp và chờ đợi kỳ nghỉ đông ngắn ngủi trước lễ tốt nghiệp. Wan vẫn đang rên rỉ với đôi tai đỏ ửng như thể đang đứng trên một dãy núi nơi có một cơn gió cắt da cắt thịt thổi qua.
Bàn tay của Jung-hoo đang vùi sâu trong giữa hai chân của Wan trên bàn làm việc. Hầu hết học sinh ngồi thưa thớt trong căn phòng mờ tối đều đang nằm gục xuống ngủ hoặc xem một bộ phim đang được phát trên toàn trường. Nếu Park Wan không đến trường, Jung-hoo sẽ không dành thời gian quý báu của mình ở trường. Nhưng Park Wan cứ đều đặn đi học, như thể có hạt cơm thừa dính trên mặt cậu ta.
Bàn làm việc nơi Wan đang ngồi rung lên và rung lắc dữ dội. Một vài học sinh ở phía trước quay lại nhìn nhưng ngay lập tức quay đi. Jung-hoo nới lỏng khóa quần mà anh ta đã mở cho Wan. Wan cố gắng hết sức để tránh tay của Jung-hoo nhưng không thể hoàn toàn đẩy nó ra. Hơi thở của Wan gấp gáp như vừa chạy một trăm mét. Lưng của một vài học sinh đang ngủ giật giật trước những xáo trộn nhỏ mà Wan đang gây ra.
"Bây giờ đang là giờ học mà. Làm ơn..."
"Sao cũng được. Không ai nhìn vào đây đâu."
Jung-hoo mặc kệ và nhét sâu tay vào quần của Wan. Anh ta cảm nhận được làn da mềm mại như bề mặt của chiếc bánh mì mới nướng. Jung-hoo tựa cánh tay và nghiêng đầu sang một bên, vuốt ve làn da mềm mại như đang chơi đàn piano. Hình ảnh Jung-hoo sờ soạng cơ thể Wan đang cố gắng tuyệt vọng trốn thoát là vô liêm sỉ tột độ. Wan buộc phải bất lực chịu đựng việc tay anh ta xâm nhập vào bên trong đùi vì cậu đang để ý đến những người xung quanh. Jung-hoo nắm chặt phần trước của chiếc quần lót mà Wan đang mặc.
"Ư..."
Wan dùng tay bịt miệng và gục mặt xuống bàn.
"Làm ơn... Tôi xin anh đấy."
Wan chắp hai tay trước mặt Jung-hoo với vẻ mặt kinh hoàng. Cậu xoa tay nhanh như một con ruồi đang xoa chân. Jung-hoo rút tay ra khỏi quần khi nhìn thấy Wan đang van xin và cầu khẩn. Nhưng bàn tay tưởng chừng như sẽ dừng lại đó bắt đầu luồn vào bên dưới áo sơ mi của Wan. May mắn thay, chiếc áo sơ mi vừa vặn với cơ thể đã giúp Wan. Bàn tay thô ráp của Jung-hoo không dễ gì luồn vào bên trong chiếc áo sơ mi vừa vặn với thân trên. Wan chỉ thở hổn hển khi úp má lên bàn. Jung-hoo xoa ngực Wan bằng cách sờ soạng áo sơ mi với vẻ mặt tiếc nuối. Anh ta cảm nhận được đường viền của núm vú nhô ra.
"Cậu có biết điều đó không?"
"..."
"Người ta nói rằng các Omega tiết sữa ở đây khi họ mang thai đấy."
"..."
"Tôi chưa từng thấy nó ngoài đời nên tôi hơi tò mò."
Wan quay đầu sang hướng ngược lại. Cậu cố gắng phớt lờ ngón tay cái của Jung-hoo đang chạm vào núm vú như đang giẫm đạp lên nó. Cậu cố tình chuyển hướng sự chú ý sang một nơi khác, nhưng không thể phớt lờ sự đụng chạm của người khác đang ấn nhẹ vào làn da mỏng manh.
Wan đã giao phó cơ thể mình cho Jung-hoo trong một tư thế khiêm nhường kể từ khi cậu trở về sau chuyến đi tốt nghiệp. Đêm thứ hai của chuyến đi tốt nghiệp. Thật không may, chính cậu là người đã say khướt gây rối. Wan tỉnh táo và minh mẫn lại. Khi cậu tỉnh dậy vào ngày hôm sau, khoảng thời gian tự do mơ ước đã trôi qua. Ngay cả khi cậu ra ngoài vào thời gian đó, may mắn lắm thì cậu sẽ ăn tối ở một nhà hàng địa phương. Lý do Wan không ra khỏi phòng vào ngày hôm sau cho đến khi trời sáng là vì cơ thể cậu không có quần áo dưới chăn. Lông dưới eo của cậu đã bị triệt hết như thể đã được wax vậy.
'Đây là...'
Wan ôm lấy vùng dưới của mình, nơi giống như một ngọn núi trọc không có cây cối. Lén lau nước mắt, cậu vội vàng mặc quần áo. Cậu mặc nhiều lớp quần áo một cách bệnh hoạn. Sau khi mặc quần áo xong, cậu lại chìm vào giấc ngủ như một người đang cố gắng trốn tránh thực tế. Khi cậu thức dậy, cậu phải trả phòng và nói chuyện với Jung-hoo. Cậu không nhớ gì về những gì Jung-hoo đã nói. Wan hướng về sân bay trong trạng thái mơ hồ như một người đã uống thuốc ngủ. Thời điểm cậu phải đối mặt với thực tế một lần nữa đang đến gần. Dù có vào hang cọp thì cũng phải giữ vững tinh thần, Wan đã bừng tỉnh khi ở trên máy bay trở về biệt thự rộng lớn sau khi hoàn thành thủ tục lên máy bay.
Các học sinh khác có vẻ hài lòng với chuyến đi tốt nghiệp. Tất cả đều mệt mỏi và ngủ hoặc trò chuyện về chuyến tham quan thú vị. Nhưng Wan thì không. Số phận của cậu sẽ bị đảo lộn ngay khi về đến nhà rõ ràng như đám mây gần cửa sổ. Cậu nhận ra rằng mình không còn đủ khả năng để chống lại hay bỏ trốn khỏi Jung-hoo. Jung-hoo đã cho cậu thấy một tấm gương về những gì anh có thể làm nếu một Omega nếu Wan làm trái ý anh ta. Sự thật bẩn thỉu của xã hội đã in sâu trong tâm trí Wan.
Trên máy bay đang bay trên những đám mây trắng xóa, Wan nhớ đến người Omega đã giúp đỡ cậu. Anh ta nhìn quần áo mà Wan đang mặc với ánh mắt ghen tị. Wan cảm thấy xấu hổ trước ánh mắt đó nên đã lảng tránh sang chỗ khác. Lý do cậu phớt lờ ánh mắt của anh ta chỉ là vì cậu biết mình không ở vị trí xứng đáng để nhận ánh mắt đó. Ánh mắt anh ta dành cho Wan giống như ánh mắt Wan dành cho Jung-hoo, môi trường của anh ta, và những đứa trẻ bình thường trong thế giới đó đang học cùng trường. Omega đang bán thân trong khu đèn đỏ có khuôn mặt giống hệt khuôn mặt thường ngày của Park Wan. Anh ta là tấm gương phản chiếu Park Wan, là bức chân dung tự họa chỉ khác về hình dáng.
'Tỉnh dậy đi, đến giờ xuống rồi.'
Đường về nhà không mệt mỏi và nhàm chán như đường đi. Chuyến bay kết thúc nhanh chóng. Wan nghe thấy giọng nói của Jung-hoo vang vọng trong tai và đứng dậy.
'Về nhà thôi.'
Đã đến lúc quay trở lại một nơi khủng khiếp. Nơi khủng khiếp đó là một nơi sẽ không ngừng quay trở lại như một băng cassette không ngừng quay nếu bạn không nhấn nút dừng.
Trưởng phòng Kim đã nhìn vào hàng ghế sau nhiều lần trên đường đến dinh thự. Jung-hoo đang nhắm mắt. Park Wan đang ngồi cạnh anh ta tựa trán vào cửa sổ. Trưởng phòng Kim nhìn Jung-hoo, xác nhận tâm trạng của anh ta. Trưởng phòng Kim có điều muốn nói, cất giọng nhỏ nhẹ.
"Cậu chủ. Tôi có một điều muốn nói."