Gửi Tới Nỗi Kinh Hoàng Yêu Dấu Của Tôi - Chương 30

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

"Chuyện gì?"

Jung-hoo trả lời khi vẫn nhắm mắt.

"Cha ngài đã đến dinh thự vào buổi sáng ."

"Lâu rồi không gặp nhỉ."

Trưởng phòng Kim cố gắng không thêm vào những lời phụ họa có thể làm hỏng tâm trạng của anh – rằng không phải là người yêu cũ mà là một người yêu mới đã đến. Dù sao thì anh ta cũng không muốn làm hỏng tâm trạng của thiếu gia, nó vốn đã trở nên tồi tệ hơn khi nhìn thấy một người đàn ông trung niên có khuôn mặt giống hệt mình rồi.... Anh ta muốn để cậu chủ ở trong một trạng thái tốt hơn một chút.

Cánh cổng cao của bức tường thành mở ra hai bên. Chiếc xe đang đi lên đó dừng lại ở một điểm nào đó trên con đường bên cạnh nơi có đài phun nước. Trưởng phòng Kim vội vàng mở cửa bước ra và mở cửa sau nơi Jung-hoo đang ngồi. Tiếng cười khúc khích vang vọng từ xa. Jung-hoo cũng nghe thấy tiếng cười. Khuôn mặt anh ta nhăn nhó ngay lập tức khi nghe thấy tiếng cười đó. Tiếng cười phù phiếm phát ra từ phía nhà kính.

Các nhân viên thường thấy trong dinh thự mặc quần áo dày đang chờ bên ngoài nhà kính. Nhà kính là một thứ giống như cuốn sách tô màu mà Jung-hoo tự do trang trí và tạo ra theo ý muốn. Jung-hoo bước về phía những kẻ phá bĩnh đã xâm phạm lãnh thổ của mình. Các nhân viên đứng bên ngoài nhà kính nhìn Jung-hoo, trao đổi ánh mắt với nhau. Theo cái nháy mắt của Trưởng phòng Kim, họ vội vàng băng qua khu vườn,  hướng về một nơi khác.

Jung-hoo mở toang cửa nhà kính, bước vào trong. Một Alpha trung niên và một Omega trẻ tuổi cài hoa hồng đỏ trên đầu đang ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế trắng mà anh vẫn thường ngồi. Hơi nước bốc lên nghi ngút từ chiếc ấm trên bàn, họ vừa mới pha trà xong. Họ đã cảm nhận được có người đến và nhìn chằm chằm vào lối vào nhà kính. Wan cảm nhận được bầu không khí bất thường diễn ra giữa ba người và trốn sau lưng Trưởng phòng Kim.

Omega cài hoa hồng trên tai tiến về phía Jung-hoo. Omega liên tục nhìn người Alpha đang nhấm nháp trà và Jung-hoo. Wan cũng nhìn người đàn ông trung niên có vẻ là người yêu của Omega. Tư thế ngồi khoanh chân tao nhã uống trà của ông ta khiến ai đó phải chồng lên. Đó là cha của Jung-hoo, người có thể nhận ra ngay cả khi lướt qua. ông ta thậm chí còn không chào hỏi đứa con trai duy nhất mà lâu rồi mới gặp. Đó là một khuôn mặt có gì đó lỏng lẻo. Ông ta có thái độ thờ ơ rằng điều quan trọng với ông ta bây giờ chỉ là uống trà thôi. Omega đưa tay lên má Jung-hoo.

"Đây là con trai anh à?"

Jung-hoo hất tay Omega đi.

"Đừng chạm vào tôi."

"..."

"Thật bẩn thỉu."

Người ta cảm thấy sát khí trong giọng nói của anh ta. Trưởng phòng Kim đứng sau lưng lấy ra một chiếc khăn tay trắng từ trong túi áo. Sau đó, anh ta đưa chiếc khăn tay cho Wan đang đứng im. muốn tôi làm gì đây hả? Wan dùng ánh mắt hỏi Trưởng phòng Kim. Trưởng phòng Kim mím môi và chỉ vào lưng Jung-hoo. Nhưng vì Wan nhất quyết không nhận chiếc khăn tay, nên anh ta đã ép chiếc khăn tay trắng vào tay cậu.

Wan cầm chiếc khăn tay bị ép buộc nhận lấy và tiến đến bên Jung-hoo. Moo Jung-hoo nhận lấy chiếc khăn tay mà Wan đưa cho và chà xát mạnh lên má, nơi mà người tình của bố anh ta định chạm vào. Sau khi lau má xong, anh ta cũng chà xát mạnh và đau đớn lên tay và giữa các ngón tay đã nắm lấy cổ tay của Omega. Trước hành động của Moo Jung-hoo, khuôn mặt của Omega đang đứng trước mặt trở nên đỏ bừng.

"Con trai tôi rất nhạy cảm nên nó hơi ghét những thứ như cậu đấy."

Hai cha con coi thường người bên cạnh là chuyện thường ngày. Wan lén lút lùi lại phía sau Trưởng phòng Kim. Moo Jung-hoo rút bông hồng cắm trên tai Omega bằng một cử chỉ bất cẩn. Cho đến giờ, mái tóc dày đã đóng vai trò như một lớp đệm nên gai không chạm vào da, nhưng tình hình đã khác khi cuống hoa chạm trực diện vào mặt. Khuôn mặt Omega nhăn nhó trước cử chỉ bất cẩn của Moo Jung-hoo. Hoa hồng làm trầy xước làn da đẹp và rơi xuống đất. Omega ôm má bị trầy xước bởi gai hoa hồng và ngồi bệt xuống.Anhta chỉ nhìn người tình của mình ở phía sau, cũng là bố của người đàn ông đã ném hoa hồng vào anh ta.

"Tất cả đi ra ngoài đi."

Moo Jung-hoo không hề sợ hãi khi có những hành động vô lễ với người tình của bố mình.

"Không được đối xử thô lỗ với người tình của bố như vậy chứ."

Bố của Moo Jung-hoo đứng dậy khỏi chỗ ngồi và khiển trách.

"Người đó được mấy ngày? Một tuần à?"

Moo Jung-hoo chế nhạo người bố đang tiến đến. Thái độ của người Alpha trung niên thật kỳ lạ. Như thể người đó không hề thật lòng yêu thương, ngay cả khi người tình của mình đang ngồi bệt xuống đất, lòng tự trọng bị tổn thương và lau nước mắt, ông ta cũng không hề trách mắng đứa con trai hư hỗn không biết kính trọng người lớn.

"Bố là một con chim tự do mà. Chim muốn bay đi lúc nào thì bay thôi."

"..."

"Vậy thì em bé kia được mấy ngày thế?"

Bố của Moo Jung-hoo chỉ vào Wan đang trốn sau lưng Trưởng phòng Kim. Nhưng dường như không phải để nghe câu trả lời, ông ta bắt đầu bước đi lững thững về phía lối vào. Park Wan đứng ở lối vào lùi lại sâu hơn. Wan cảm nhận được một luồng khí chất mạnh mẽ của Alpha trội từ người đàn ông trung niên đi ngang qua mình. Chút nữa thì cậu đã không còn chút sức lực nào.

"Đi,... tôi đi cùng với !"

Người tình của bố bật dậy khỏi sàn và đi theo ông ta. bố của Moo Jung-hoo và người tình của ông ta chỉ tổ làm bực những người ở lại , họ thong thả rời khỏi nhà kính. Ngày mai, ông ta sẽ lại lên đường dưới danh nghĩa du lịch vòng quanh thế giới, rồi đặt chân vào biệt thự như ngày hôm nay. Ông ta đã như vậy từ khi Moo Jung-hoo còn rất nhỏ. Ông ta là một người có tâm hồn tự do không hề gắn bó với gia đình. Moo Jung-hoo cao quý lớn lên một mình trong đó giờ không còn quan tâm đến việc người đó nói gì hay mang ai đến vẫy lông gà trước mặt mình nữa. Nhưng anh ta lại bốc hỏa khi thấy ai đó làm bừa bộn bên trong nhà kính do anh ta thiết kế.

"Dọn dẹp hết chỗ này đi và mang cái mới đến."

Moo Jung-hoo chỉ vào những chiếc ghế và bàn nơi bố anh ta và người tình của ông ta đã ngồi. Park Wan đứng gần cửa đang mở nên bị gió thổi trực tiếp vào. Moo Jung-hoo nói với Wan có má ửng đỏ.

"Cậu vào trong đi."

Wan giữ khoảng cách với Moo Jung-hoo, tiến lại gần. Ngay khi Trưởng phòng Kim ra lệnh, các nhân viên của biệt thự đã bước vào nhà kính và bắt đầu dọn dẹp bàn ghế. Số lượng bàn ghế đã thay đổi vì lý do này đã lên đến vài xe tải. Sau đó, những chiếc bàn và ghế chưa từng thấy trước đây được đặt theo trật tự. Moo Jung-hoo ngồi xuống chiếc ghế mà các nhân viên vừa mang đến, gục đầu lên bàn. Má anh dính chặt vào chiếc bàn kính lạnh lẽo.

Anh ta gối khuỷu tay xuống dưới má, nhắm mắt lại. Khi Wan đứng như một con rối, chỉ đảo mắt, thì một tiếng động xây dựng ồn ào vang lên từ bên ngoài. Đó là một âm thanh hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí thanh bình và nhàn nhã của khu vườn sau khi kẻ phá đám rời đi. Wan vươn cổ ra và nhìn xung quanh bên ngoài nhà kính, nhưng tất cả những gì cậu nhìn thấy chỉ là cỏ lay động trong gió. Tiếng động xây dựng vọng đến từ rất xa. Moo Jung-hoo nói trong khi nhắm mắt.

"Họ đang xây một ngôi nhà ở đó."

"Nhà ạ?"

Anh ta ngẩng đầu lên. Bộ dạng của Park Wan mặc áo phao dày cộm thật lộn xộn. Đó là dấu vết mà anh đã đè và xoa bóp cơ thể cậu đến phát điên trong giờ học. Khi anh ta nhìn thấy chiếc áo sơ mi của Wan nhăn nhúm trong chiếc áo khoác, một nụ cười vô nghĩa bật ra từ miệng anh ta.

"Có vẻ như bây giờ cũng có rất nhiều nơi không được sử dụng…."

"Cái đó là cái đó."

Biệt thự cao 5 tầng, nhưng thực tế chỉ có tầng 2 là Moo Jung-hoo và Park Wan sử dụng. Ngoài ra, ngoại trừ ký túc xá của nhân viên, dường như không cần thiết phải xây dựng các tòa nhà khác.

"Ai sẽ đến ở ạ?"

Wan thầm nghĩ về bố của Moo Jung-hoo và người tình của ông ta mà cậu vừa nhìn thấy.

"Tôi không biết…. Ai sẽ vào ở nhỉ."

"..."

"Cậu muốn xem không?"

Moo Jung-hoo đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Giọng anh ta pha chút tinh nghịch. Cơn khó chịu mà anh ta cảm thấy từ bố mình lúc trước đã biến mất. Anh ta nắm lấy cổ tay Wan đang đứng ngơ ngác và bước ra khỏi nhà kính.

"Mang xe đến đây. Cho cậu ta đi xem một chút."

"Tôi hiểu rồi."

Một nhân viên đứng bên ngoài quay lưng đi và lẩm bẩm gì đó qua bộ đàm. Sau đó, vài phút sau, một chiếc xe nhỏ chỉ có thể chở hai hoặc ba người xuất hiện từ nhà để xe ở xa. Chiếc xe hình tròn trông giống như một cỗ xe bí ngô. Người lái xe xuống xe hình tròn đưa chìa khóa cho Moo Jung-hoo.

"Lên xe đi."

Park Wan chen vào ghế bên cạnh nơi Moo Jung-hoo đang ngồi. Không gian chật hẹp đến mức nếu hai hoặc ba người ngồi thì sẽ rất chật chội, nhưng không đến mức gây bất tiện khi lái xe. Cỗ xe bí ngô di chuyển trơn tru ngay khi Wan ngồi vào và hướng ra ngoại ô khu vườn. Cỗ xe bí ngô rẽ sang một bên và hướng về phía sau biệt thự. Hai bên của cỗ xe bí ngô đều mở toang. Ngọn gió mạnh đến buốt tai tát vào má họ.

Ầm!

Âm thanh đào đất và phá hủy bộ khung xương rắn chắc vang lên bên tai. Gió rít gào thổi qua vun vút. Bất chấp tiếng ồn từ công trường đang phá đất mà không hề nao núng, Moo Jung-hoo chen ngang vào.

"Dù sao thì do mùa đông nên công trình sẽ tạm dừng trong một thời gian, nhưng chúng ta sẽ tiếp tục từ từ mỗi khi không có tuyết rơi!"

Wan không nghe rõ tiếng của Moo Jung-hoo. Điều thu hút ánh nhìn của cậu là sân sau của biệt thự. Càng tăng tốc, một không gian khác với khu vườn trang trí trung tâm biệt thự đang chờ đợi họ. Một bãi đất trống phủ đầy tuyết trải rộng mênh mông. Ở phía sau có nhiều khu đất khác nhau dường như là nhiều địa điểm khác nhau. Có một ngọn đồi cắm cờ, và xa hơn nữa có một hồ bơi lớn đến mức có thể dùng làm công viên giải trí. Bãi đất hoang phủ đầy tuyết không hề có dấu chân người. Cậu cảm thấy như mình đã đến được một thế giới tự nhiên chỉ có động thực vật có thể đến được. Wan thò mặt ra bên cạnh cỗ xe bí ngô mà không biết rằng khuôn mặt cậu đang đỏ lên vì lạnh. Moo Jung-hoo cảm nhận được ngọn gió đông mát lạnh tát vào tai và tăng tốc. Khi anh ta ấn vào một nút trên vô lăng, một tiếng bíp vang lên, chiếc nắp che trên đầu họ bị lật ngược ra phía sau.

"Có vui không?"

"Hơi hơi ạ!"

Moo Jung-hoo hỏi. Park Wan gạt bỏ nụ cười, trả lời. Tuy nhiên, cậu không thể che giấu được vẻ mặt sảng khoái dễ chịu. Wan lại thò đầu ra ngoài ngắm nhìn cánh đồng tuyết, nơi chỉ có dấu bánh xe là duy nhất. Moo Jung-hoo nắm lấy vô lăng của chiếc xe bí ngô, lướt qua bãi đất trống trắng xóa của biệt thự vô tận như một tay đua xe để giải tỏa căng thẳng. Wan nắm lấy thanh an toàn, quay người lại nhìn về phía sau. Mặt sau của biệt thự tráng lệ đồ sộ đứng vững chắc. Đó là mặt sau mà cậu không thể nhìn thấy ở phía trước. Vẻ ngoài phía sau của biệt thự chỉ còn lại vẻ ảm đạm không có sự hào nhoáng trong thời gian nhá nhem tối.


Bụi đất bay mù mịt như bụi bẩn. Một cuộc ẩu đả nổ ra giữa những người có khuôn mặt đầy khó chịu. Đôi mắt của những người không ngủ được thì thâm quầng, và đôi môi thiếu ẩm thì đầy vảy. Nói tóm lại, đó không phải là dáng vẻ của con người. Đó là một đám xác sống khô héo đang vung tay. Trong số đó có một gương mặt quen thuộc. Park Gwangcheol đứng như một con lật đật trong hiện trường ẩu đả đang diễn ra.

Ông ghét đánh nhau. Đối với ông , tình huống hiện tại là một căng thẳng tột độ. Park Gwangcheol đứng ở giữa cơn lốc xoáy là để ngăn cản cuộc ẩu đả của bạn mình. Nhưng cuộc tranh cãi về cảm xúc đã leo thang thành cuộc ẩu đả bằng cơ thể và thậm chí cả những người vô tội cũng bắt đầu vướng vào nhau.

"Dừng lại!"

Một gã đàn ông to lớn hét lên bằng giọng nói xé tan tim gan. Một khoảng thời gian nghỉ ngơi vụng về đã diễn ra. Chia thành trái và phải như màu đen và trắng, màu đỏ và màu xanh. Họ nhìn nhau chằm chằm, thở hổn hển. Khi ai đó hét lên chẳng khác gì đã bắn một phát súng hiệu, họ lại tụ tập lại thành một vòng tròn. Tiếng la hét qua lại, đá chân qua lại và đấm đá qua lại. Những cơ thể vướng víu không chịu tách rời, và Park Gwangcheol lo lắng và không thể thoát ra khỏi trung tâm của hiện trường bạo lực.

Những người đang đánh nhau bây giờ không phải là kẻ thù từ đầu. Lý do khiến họ đánh nhau như thế này đều bắt nguồn từ những thứ vật chất. Tiền bạc, vấn đề lớn nhất, bị vướng vào, và lợi ích theo sau tiền bạc cũng bị vướng vào nhau, khiến mọi chuyện trở nên như thế này. Park Gwangcheol lùi lại, tránh hai người đang lăn lộn trước mắt mình. Hai người đó là những người ngồi cạnh nhau, chia nhau ăn một cuộn kimbap hoặc một lon soda khi chơi đua ngựa. Nhưng giống như khi chơi cổ phiếu, nếu bạn tung ra thông tin sai lệch và khiến người ta chộp lấy thông tin đó, bạn sẽ biến thành người làm thối rữa một hạt đậu và ép người ta ăn nó.

Park Gwangcheol cũng là một trong những nạn nhân đã ăn phải hạt đậu thối. Khi sống sẽ có những chuyện này, những chuyện kia. Thật không may, nhưng ông tin rằng cơ hội tốt sẽ đến vào lần sau. không phải ai cũng có cách suy nghĩ của Park Gwangcheol. Người có quan điểm trái ngược với Park Gwangcheol là bạn học cũ mấy chục năm của ông. Ông ta tuyên bố rằng phải trừng trị nhóm người đã tung ra thông tin sai lệch và không cho họ bén mảng đến trường đua ngựa, đồng thời triệu tập các nạn nhân.

Người bạn học cũ của Park Gwangcheol đã châm ngòi cho cuộc chiến. Tòa nhà sòng bạc nằm ở một bên bãi đất trống hẻo lánh, nơi người ta ít đến. Có những dụng cụ tập thể dục rỉ sét. Dụng cụ tập thể dục đó cũng là dụng cụ mà những người đã ngồi lâu năm leo lên để xoay eo. Bên cạnh bãi đất hoang có một cây cầu vượt, và các vật liệu xây dựng rải rác ở góc đó.

"Gwangcheol à! Thằng khốn này!"

Giọng nói khó khăn lắm mới thốt ra đã lọt vào tai Park Gwangcheol ở gần đó. Người bạn học cũ của Park Gwangcheol đang bị một người khác đè lên, kêu ré lên. Người ở trên đang bóp cổ người bạn của Park Gwangcheol. Park Gwangcheol đối mặt với khuôn mặt đỏ bừng của bạn mình vì khó thở. Park Gwangcheol cả đời chỉ đánh nhau có một lần là đá gà, không biết phải làm gì. Nhưng người bạn đang bị đè dưới người đàn ông đang chết dần vì thiếu oxy. Ông phải cứu người bạn duy nhất của mình. Ông nhặt một thanh gỗ ở xung quanh cầu vượt, trong đầu lóe lên một ý nghĩ như chớp. Những cái gai nhô ra tua tủa xung quanh thanh gỗ được chia thành những mảnh vuông. Những cái gai mảnh đâm vào lòng bàn tay, nhưng ông không cảm thấy đau nhức vì ý nghĩ phải cứu bạn mình.

Bộp-!

Có một âm thanh đầu nổ tung. Thanh gỗ vung từ trên xuống dưới đã đánh vào gáy một gã đàn ông bình thường. Nghe thấy tiếng hít vào, gã đàn ông đang bóp cổ bạn mình đổ gục xuống. Bụi đất bốc lên khi người đó ngã xuống đã làm thông thoáng không khí ồn ào xung quanh. Bãi đất hoang ồn ào bỗng chốc lắng xuống. Một người ngã xuống mà không hề nhúc nhích. Mọi người đều nhìn người mà Park Gwangcheol đã đánh bằng thanh gỗ. Người bạn bò ra và đẩy người đàn ông ngã xuống sang một bên và lè lưỡi ra rồi đứng dậy.

"Chút, chút nữa thì chết rồi."

Ông ta vẫn chưa nhận ra chuyện gì đã xảy ra với người đã bóp cổ mình.

"Cảm ơn nhé, Gwangcheol à."

Người bạn định nói tiếp câu sau thì ngập ngừng và phát hiện ra người đàn ông nằm rạp dưới chân mình. Bóp cổ cũng là cố ý giết người. Đó là bạo lực quá mức. Tuy nhiên, kể từ khi Park Gwangcheol đánh vào đầu người đàn ông bằng thanh gỗ và người đó ngã xuống bất động, tình hình đã thay đổi. Những người đang nắm tay đồng loạt hạ tay xuống. Dường như chưa từng đánh nhau, mọi người đều phủi vai. Người bạn lóng ngóng đứng dậy và biện hộ cho Park Gwangcheol với mọi người.

"Đó là tự vệ chính đáng, tự vệ chính đáng!"

"..."

"Thằng khốn này định giết tao!"

Nhưng không ai tin vào những lời đó. Camera CCTV đặt ở công viên đã hỏng từ lâu. Hành động của Park Gwangcheol đã được tất cả những người ở cùng không gian chứng kiến, và không có gì chứng minh được hành vi đó là tự vệ chính đáng.

"Chạy đi, Gwangcheol à!"

Biu biu. Tiếng còi báo động xé tai vang lên từ xa và tiến đến.


Cành hoa trà đỏ từ từ rung rinh. Nếu mở cửa sổ bên ngoài, một làn gió cũng không lọt vào trong nhà ngay cả khi mở cửa ban công. Khu vườn đêm lung linh trong đôi mắt của Moo Jung-hoo, anh  ngồi trên ban công ấm áp trong nhà. Khu vườn được trang trí đầy những đồ trang sức lộng lẫy như khu phố trung tâm thành phố đang tận hưởng Giáng sinh mùa đông. Khi trời tối, ánh sáng rực rỡ từ bóng đèn nhấp nháy và tiếng chuông leng keng vang lên từ những đồ trang trí được treo trên cây cối rậm rạp.

Bên trong ban công có hai chiếc дhế tròn rộng lớn. Kích thước của дhế đủ lớn để người lớn nằm xuống ngủ, bên trên có một đống gối với nhiều kích cỡ khác nhau. Moo Jung-hoo tựa lưng vào gối, ngồi thoải mái duỗi chân ra đặt lên lan can ban công. Bên cạnh chỗ Wan đang ngồi có một chiếc chăn mỏng nhỏ, nhưng không đủ lạnh để đắp nó.

"Uống đi."

Moo Jung-hoo đưa cho một ly rượu. Những mảnh đá vụn nhỏ nổi lên trên. Sau khi rót rượu vào ly của Wan, anh ta cũng rót rượu vào ly của mình. Tiếng chuông reo khe khẽ trong gió lạnh. Họ uống rượu mà không có một lời chúc mừng nào. Wan nhấp một ngụm rượu và đếm từng cái một bóng đèn nhấp nháy trên những cái cây lớn được trồng trong vườn.

Rượu đầu tiên mà cậu uống trong đời là loại bia rẻ tiền mà Park Gwangcheol uống trông có vẻ ngon, nên cậu đã uống một ngụm rồi nhổ ra. Tiếp theo là rượu mini mà cậu đã lấy ra uống khi đi du lịch tốt nghiệp. Đó là một loại rượu rất mạnh đến mức cổ họng như bốc cháy. Kể từ đó, cậu chưa từng thử rượu lần nào nữa. Wan cảm thấy một cảm giác rất mơ hồ rằng cậu sẽ trở thành người lớn chỉ trong vài ngày nữa. Có vẻ như một biến động lớn sẽ xảy ra, nhưng thực tế cậu nghĩ rằng cuộc sống sẽ giống như cuộc sống mà cậu đã sống cho đến bây giờ.

Sau khi ăn tối, Moo Jung-hoo đã gọi Wan đang dọn dẹp những cuốn sách mà cậu đã học bấy lâu nay và đưa cậu ra ban công. Wan vẫn không quên những lời mà Moo Jung-hoo đã nói trong nhà vệ sinh tại sân vận động kể từ khi cậu trở lại biệt thự. Tất nhiên, một phần của buổi biểu diễn mà anh ta đã cho xem nữa. Vì vậy, mỗi khi anh ta thư giãn và tỏ ra lười biếng như bây giờ, thì cậu như ngồi trên đống lửa đốt. Tuy nhiên, chỉ có hôm nay mới có một lý do quan trọng để cậu phải đối mặt với Moo Jung-hoo một mình.

-Wan à!

'Sao giọng bố lại như vậy ?'

-Bố có thể phải vào tù!

'Gì cơ? Đừng khóc và nói từ từ xem nào.'

Wan nghe rõ mồn một tiếng của bố đang hoảng hốt tựa hồ ông đang nói ngay bên cạnh mình. Những lời thốt ra từ miệng Park Gwangcheol là những điều mà Wan không thể giải quyết được. Thật may mắn nếu việc ông không giết một người bình thường là may mắn rồi. Nhưng thực tế Park Gwangcheol đã hành hung thì không thay đổi.

"Hôm qua cậu đã nhìn thấy bố tôi rồi nhỉ?"

"..."

Moo Jung-hoo cho đá lạnh vào miệng và đảo qua đảo lại. Wan đến lúc đó vẫn còn đang đắm chìm trong ký ức về việc Park Gwangcheol gọi điện cho mình và khóc lóc, đã trở lại thực tại nhờ giọng nói của Moo Jung-hoo. Moo Jung-hoo nhìn vào khuôn mặt trong suốt của Wan phản chiếu trong bức tường kính. Wan đang xoay tròn chiếc ly thủy tinh.  khi ánh sáng phản chiếu từ ly hắt lên cửa sổ kính, khuôn mặt của Wan ở gần đó trông thật huyền bí.

"Nếu là Omega thì phát điên lên đấy."

"..."

Wan không trả lời những gì Jung-hoo nói. Đầu óc cậu tràn ngập những lo lắng về việc làm thế nào để nói ra câu chuyện về Park Gwangcheol.

"Bây giờ công ty cũng do luật sư đảm nhiệm. Chắc chắn sau một thời gian tôi sẽ đảm nhận công việc của công ty."

"Ra là vậy."

Đó là một giọng nói không hề có chút tâm hồn nào. Jung-hoo nhạy bén, không thể không nhận ra sự khác biệt tinh tế đó. Jung-hoo ấn môi vào viền ly rồi nghiêng đầu hỏi Wan.

"Ước mơ của cậu là gì?"

"Tôi á?"

"..."

"Tôi..."

Liệu có cái gì gọi là ước mơ không nhỉ? Ước mơ là một thứ gì đó lý tưởng, nhưng lý tưởng không phù hợp với cuộc sống của Park Wan. Cậu bận kiếm sống từng ngày, vậy nên nếu hiện thực ổn thì như thế là đủ rồi. Nhưng Wan cũng là một con người, nên đôi khi cậu cũng có những giấc mơ viển vông. Những giấc mơ như Park Gwangcheol trúng xổ số hoặc một người cha giàu có ẩn danh xuất hiện và thú nhận rằng tôi là cha ruột của con đây. Nếu một giấc mơ hão huyền như vậy trở thành hiện thực, Wan sẽ có một điều muốn làm.

"Tôi muốn xây một ngôi nhà nhỏ gần biển, nuôi chó hoặc mèo và sống cuộc sống như vậy."

Jung-hoo nghe lời của Wan, vô tình bật cười chế nhạo. Wan nhận ra sự chế nhạo của anh ta, mặt cậu trở nên đỏ bừng. Vì ước mơ mà cậu vừa nói là một ước mơ hoàn toàn có thể thực hiện được đối với Jung-hoo. Wan uống một ngụm rượu vì xấu hổ rồi giải thích dài dòng như để bào chữa cho lý do tại sao cậu lại có một giấc mơ như vậy.

"Tại vì tôi chưa từng được đi biển bao giờ!"

"Chưa từng bao giờ á?"

Jung-hoo hỏi, đôi mắt anh mở to. Wan hối hận ngay sau khi nói ra.

"Bố cậu đã làm gì mà đến giờ vẫn chưa đưa con trai mình đi biển lấy một lần vậy?"

Jung-hoo lẩm bẩm bằng một giọng không thể hiểu được. Giọng nói phát ra sau đó trống rỗng như đồng tử của anh khi nhìn ra vườn.

"Cả hai chúng ta đều gặp phải những người bố tồi tệ."

Wan im lặng chỉ uống rượu. Những mảnh băng tan chảy nhỏ bị hút vào.

"Khi đó cậu cũng sẽ ở bên cạnh tôi chứ?"

"Khi nào?"

"Khi sống ở bờ biển."

"Tại sao tôi phải ở bên cạnh anh chứ?"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo