Gửi Tới Nỗi Kinh Hoàng Yêu Dấu Của Tôi - Chương 31

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Wan trả lời  cộc lốc rồi mới nhận ra mình đã lỡ lời. Jung-hoo có vẻ khó chịu khi nghe những lời cậu vừa nói. Cậu muốn quay ngược thời gian trở lại một giây trước, nhưng Jung-hoo đã thô bạo đặt ly rượu đang cầm trên tay xuống bàn rồi. Nếu có một bài học mà cậu đã tự mình lĩnh hội được khi ở bên anh, thì đó là phải gật đầu trước mọi chuyện và đối xử với Jung-hoo như một nô lệ. Con người có xu hướng mất hứng thú với những điều dễ dàng. Wan bối rối đến mức tay đặt ly thủy tinh lên bàn cũng trượt đi.

"Ý tôi không phải vậy mà..."

"Lông mọc nhiều rồi chứ?"

"Hả?"

Khi hơi men biến mất và tỉnh táo lại một chút, cậu đang ở dưới ánh đèn nóng sáng chói. Đó là một tư thế quen thuộc. Wan ngồi trên thành bồn tắm và khó khăn lắm mới dạng chân ra. Jung-hoo đang cầm một chiếc dao cạo như ở khách sạn. Nhưng không phải là dao cạo cần phải tự mình cạo mà là dao cạo điện có lưỡi xoay tròn. Anh ta dùng ngón tay cái đẩy nút. Vù. Lưỡi dao quay không ngừng. Jung-hoo đứng tại chỗ và dùng đầu gối của mình banh rộng hai đầu gối đang khép lại của Wan.

"Không mọc nhiều lắm nhỉ."

Lông không mọc nhiều lắm, nhưng vẫn cần phải tỉa tót lại. Anh lục lọi ngăn kéo dưới bồn rửa mặt để lấy kem cạo râu. Sau khi tìm thấy kem cạo râu, anh ta vung tay và lắc vài lần. Sau đó, anh ta bóp một lượng lớn kem cạo râu lên bộ phận sinh dục của Wan. Khi lưỡi dao ba lớp xoay tròn trên lớp bọt dày, Wan rụt người lại.

"Đừng cử động."

"..."

"Sơ sẩy là đứt thịt đấy."

Jung-hoo xoa kem cạo râu lên xung quanh háng và huýt sáo. Wan nhắm mắt lại. Nơi tay Jung-hoo lướt qua trở nên trơn trượt rồi nhanh chóng trở nên lạnh lẽo. Jung-hoo quỳ xuống, cạo lông  tỉ mỉ xung quanh bộ phận sinh dục của Wan rồi lẩm bẩm.

"Cạo vài đường là thành chim trắng luôn."

Jung-hoo đang ngồi nhìn Park Wan nhắm mắt rồi thản nhiên đi vào chủ đề chính.

"Cậu không có gì muốn nhờ tôi sao?"

"..."

Jung-hoo sớm đã nhận ra lý do tại sao Wan thỉnh thoảng lại nhấp nhổm và nhìn xung quanh khi uống rượu. Hành động kỳ lạ của Park Wan vẫn đang diễn ra. Không khó để biết thời điểm hành động của cậu ta trở nên kỳ lạ. Park Gwangcheol đánh người, rồi bỏ trốn. Người bị đánh đã vượt qua cơn nguy kịch trong phòng chăm sóc đặc biệt. Gia đình nạn nhân đang yêu cầu một khoản tiền bồi thường lớn. Do đó, điểm mấu chốt là Park Gwangcheol cần một bàn tay cứu giúp.

"Cho tôi vay ít tiền..."

Wan đã thổ lộ những lời mà cậu rất muốn nói trong một tình huống khủng khiếp như vậy. Không có gì tệ hơn hình ảnh đang bị ép buộc cạo lông vùng kín trong khi dang chân trước Jung-hoo. Wan tiếc nuối cả quãng thời gian đã qua và cả quãng thời gian sắp tới nếu đưa hết số tiền đã tích cóp được cho Park Gwangcheol. Số tiền đó là số tiền cậu đã tiết kiệm để phòng trường hợp không được nhận học bổng để vào đại học. Cậu cảm thấy có lỗi với Park Gwangcheol, nhưng dù sao thì số tiền đó cũng còn thiếu rất nhiều so với số tiền mà gia đình nạn nhân yêu cầu.

"Có mỗi câu đó mà cậu cũng khó nói vậy à."

"..."

"Cậu đã nhận từ tôi đến giờ là bao nhiêu rồi?"

Vù. Dao cạo điện vẫn quay không ngừng. Anh vừa vuốt ve làn da mà khi bọt tan đi, lộ ra lớp da trắng ngần vừa nói.

"Hay là tại da cậu mỏng? Cậu luôn hành động như một kẻ ngốc vậy."

"..."

"tôi để làm gì chứ. Thử vơ vét tôi một mẻ lớn xem."

"...cảm ơn anh."

Wan chấm dứt lời nói của Jung-hoo. Sẽ rất rõ ràng rằng nếu không kết thúc cuộc trò chuyện, Jung-hoo sẽ tiếp tục lặp đi lặp lại những lời tục tĩu. Wan cúi gằm mặt. Nhiệt độ cơ thể cậu tăng lên vì xấu hổ đến mức nếu nhét nhiệt kế vào tai đo, kính sẽ vỡ tan. Jung-hoo nhìn Wan như vậy rồi cười khẩy. Sau khi cạo râu xong, anh ta cầm lấy chiếc khăn khô, lau qua loa khu vực xung quanh bộ phận sinh dục dính đầy bọt trắng.

Tít - tít -. Âm báo hiệu nửa đêm phát ra từ chiếc đồng hồ bấm giờ bị hỏng. Cùng với âm thanh điện tử mờ nhạt, đùi của Wan run lên. Cậu cảm thấy ớn lạnh từ đầu ngón chân. Bàn chân cố gắng chống đỡ trên những viên gạch không ẩm ướt đông cứng như tảng băng. Khi cậu co các ngón chân vào bên trong, âm thanh rùng rợn cào vào gạch chỉ mình Wan mới nghe thấy. Jung-hoo nhếch mép khi nghe thấy tiếng máy móc phát ra từ bên trong bức tường nơi những người thuê nhà sống. Khóe miệng nhếch lên của anh ta chói lọi như đèn  sáng.

"Wan à."

"..."

Hôm nay là ngày 24 tháng 12. Nói cách khác, là đêm Giáng sinh. Park Wan lần đầu tiên trong đời được nghe những lời chúc mừng mà cậu chưa từng quan tâm đến.

"Chúc Giáng sinh vui vẻ."

Những sợi lông mu mỏng dính vào nhau khiến người ta liên tưởng đến những ngọn nến mỏng cắm trên bánh kem Giáng sinh. Jung-hoo thổi vào những sợi lông mỏng dính vào háng của Wan. Những sợi lông dính trên làn da trơn trượt tắt ngúm như ngọn nến!

Đôi môi của Jung-hoo giống như một cây đũa thần. Nếu anh ta lẩm bẩm những câu thần chú, những thứ anh ta muốn sẽ được tạo ra từ chiếc gậy mỏng manh. Khi Jung-hoo gọi điện thoại qua Trưởng phòng Kim, một khoản tiền lớn đã được chuyển vào tài khoản lương của Park Gwangcheol. Vấn đề mà Park Gwangcheol đã gây ra đã được giải quyết dễ dàng đến mức cậu đã phải vô ích suy nghĩ rất nhiều về nó. Park Gwangcheol dùng số tiền đó để chạy thẳng đến bệnh viện nơi nạn nhân đang nằm, gặp gia đình bệnh nhân. Họ liếc nhìn dáng vẻ tồi tàn của Park Gwangcheol từ trên xuống dưới rồi giật lấy bó tiền mặt mà anh ta đã chuẩn bị. Vụ việc đã được kết thúc  đơn giản như vậy.

Có được cái gì thì cũng sẽ mất đi cái gì đó. Wan đã cố gắng không nhìn vào gương khi tắm. Những vùng thịt giữa hai chân mà Jung-hoo đã cạo đi cạo lại nhiều lần lộ ra không chút ngần ngại mỗi khi cậu tắm. Rõ ràng anh ta bị chứng ái kỷ. Bên trong buồng tắm không có tường mà thay vào đó là một tấm gương toàn thân.

"Không lẽ anh ta muốn ngắm cơ thể mình ngay cả khi đang tắm?"

Dù sao thì, tấm gương toàn thân trong nhà vệ sinh không phải là sở thích của Wan. Cậu muốn đập vỡ chiếc gương bằng một chai dầu gội hơn. Wan quấn khăn lên đầu và bước ra khỏi phòng tắm đầy hơi nước. Jung-hoo vừa đi tập thể dục. Wan vô tình hướng về phía bức tường, nhìn vào lịch treo trên tường.

"Hôm nay là ngày bao nhiêu?"

Wan đếm ngày bằng tay, khuôn mặt thay đổi  thất thần. Cơ thể cậu tan chảy như sắp bị hút vào cống mỗi khi tắm nước nóng. Cơn đau cơ nặng nề y như sau một buổi tập luyện vất vả. Cơn khát khiến cậu chỉ nghĩ đến nước lạnh. Các triệu chứng báo trước của chu kỳ heat chỉ đến sáu tháng một lần đang dần xuất hiện. Wan không có thuốc ức chế riêng. Nếu cứ trì hoãn việc này và không uống thuốc ức chế, cậu sẽ không biết anh ta sẽ nhìn thấy cậu ở hình dáng nào trong căn phòng phía sau bức tường vào sáng mai. Cậu phải ngăn chặn điều đó. Đó chẳng khác nào dâng miếng bánh lên cho Jung-hoo cả.

Thời hạn là 24 giờ. Cậu phải tìm và uống thuốc ức chế trong vòng 24 giờ. Nhưng vấn đề lớn nhất là việc tìm thuốc ức chế. Vấn đề là cậu sẽ tìm thuốc ức chế ở đâu. Nói với Trưởng phòng Kim và nhờ anh ta tìm giúp? Điều đó thật vô lý. Trưởng phòng Kim sẽ chạy đến Jung-hoo trước cả khi đến một hiệu thuốc lớn bán thuốc ức chế, khai báo mọi thứ. Wan lau tóc bằng khăn và xoay chuyển bộ não của mình.

"Trước đây mình đã tìm bằng cách nào nhỉ..."

Vì đây là chu kỳ heat đã lâu rồi mới xảy ra nên cậu đã quên cả những cách đã tìm trước đây. Ở trường Oham, thuốc Omega được chuẩn bị với số lượng tối thiểu trong phòng y tế như một phần của phúc lợi cho học sinh. Giáo viên y tế mà cậu đã thân thiết khi đi lại trước đây đã lén lút đưa cho Wan vài viên. Nhờ sự giúp đỡ của những người xung quanh, cậu không hề sợ hãi ngay cả khi chu kỳ heat đột ngột đến. Nhưng đến nước phải chuyển trường, cậu không thể đến phòng y tế của trường Oham để lấy thuốc ức chế được. cậu đã bị ép buộc phải chuyển đến một trường khác mà không thể nói lời tạm biệt với người giáo viên đã giúp đỡ mình vì lợi ích của cậu.

Wan treo khăn lên giường, mở nắp lọ kem dưỡng da. Cậu vỗ nhẹ vào lọ kem hình trụ , đổ kem ra lòng bàn tay. Cậu xoa kem vào lòng bàn tay , thoa lên mặt. Nhiệt độ lòng bàn tay chạm vào da khác với bình thường. Cậu dùng lòng bàn tay còn sót lại hơi ấm chạm vào khắp cơ thể. Nhiệt độ cơ thể cậu cũng cao. Hơi nóng vẫn còn lưu lại trên da lâu sau khi tắm.

Wan vội vàng nhìn đồng hồ. Sắp đến giờ Jung-hoo đi tập thể dục về. Wan luôn tắm một mình vào thời điểm đó, cậu quên cởi tất và bước vào phòng tắm. Cậu lục lọi ngăn kéo, tìm thấy bình xịt thơm. Đồ dùng tắm luôn được bổ sung giống như hàng mới mà không bao giờ cạn kiệt. Wan xịt nước hoa toàn thân có mùi trái cây lên đồng phục học sinh, thứ mà không ai dùng nhưng được lấp đầy theo hình thức. Vừa xịt xong thì cậu đã nghe thấy tiếng bước chân của Jung-hoo. Mùi cồn cũng lan tỏa dữ dội vì cậu đã xịt quá nhiều nước hoa toàn thân. Cậu vội vàng nhét bình xịt vào ngăn kéo rồi bước ra khỏi phòng tắm. Tất của cậu ướt đẫm vì bị ướt.

"Mùi gì thế này?"

Jung-hoo nhăn mặt, bịt mũi ngay khi bước vào phòng.

"Tôi xin lỗi."

"..."

"Tôi quên giặt đồng phục nên đã xịt một ít chất khử mùi."

Jung-hoo nhìn vào phòng tắm mà Wan vừa bước ra. Bên trong vẫn còn đầy mùi hương của nước hoa toàn thân. Anh cởi chiếc áo khoác chống gió ướt đẫm mồ hôi. Chiếc điện thoại di động trong túi tuột ra,lăn lông lốc trên giường. Anh ta định bước vào phòng tắm khi cởi áo, nhưng khi nghĩ ra điều gì đó, anh ta nói với Wan.

"Hôm nay cậu tự đi đi."

"Đến trường á?"

"Ừ."

"Tôi biết rồi."

Thật may mắn. Gần đây cậu đã cảm nhận được, ngôi trường mà không có Jung-hoo là một thiên đường. Cậu có thể hiểu được lý do tại sao Choi Gilhyun lại kiêu ngạo đến vậy mỗi khi Jung-hoo không có mặt.

"Nhưng sau khi tan học còn có chỗ để đi đấy."

"Ở đâu cơ?"

"Đi theo tôi thì biết."

Jung-hoo cởi áo phông, đi vào phòng tắm còn sót lại mùi hương nồng nặc rồi lại đi ra. Nhìn cái vẻ ra khỏi phòng, có vẻ như anh ta định sử dụng một phòng tắm khác ở hành lang. Wan thở phào nhẹ nhõm , bước vào phía trong bức tường. Cậu lặng lẽ thu dọn đồ đạc,suy nghĩ. Nếu Jung-hoo không đến trường, việc lấy thuốc ức chế sẽ dễ dàng hơn một chút. Wan mang túi, nhớ đến phòng y tế của trường nơi Jung-hoo đã nhận quan hệ bằng miệng. Phòng y tế đó là một nơi tốt hơn gấp trăm lần so với phòng y tế ở trường Oham. Không đời nào một ngôi trường mà Omega giàu có theo học lại không có một viên thuốc ức chế nào. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn cậu nghĩ.


Số lượng học sinh trong lớp ít hơn hôm qua. Hôm nay, một bộ phim nhàm chán tiếp tục được phát sóng trên toàn trường. Bộ phim đã đoạt giải Oscar vào năm ngoái bao gồm những cảnh gây xúc động ngay từ cảnh mở đầu, nhưng Wan không có thời gian để quan tâm đến từng cảnh gây xúc động. Thuốc ức chế là một loại thuốc đắt tiền để mua bằng tiền tiêu vặt tiết kiệm được. Thật trớ trêu thay việc con người có bản chất đó, nhưng phải dựa vào thuốc để ức chế. thực tế là thuốc ức chế đó cũng phải được mua bằng tiền riêng.

Số tiền trong tài khoản của Wan bây giờ đủ để mua thuốc ức chế với số lượng lớn. Nhưng số tiền tiết kiệm trong tài khoản là phương sách cuối cùng. Số tiền cậu đã tiết kiệm để đề phòng trường hợp tình hình trở nên tồi tệ hơn bây giờ. Ngoài ra, có rất nhiều lý do để ưu tiên tiết kiệm số tiền đó. Kết quả thi đại học vẫn chưa được công bố . Park Gwangcheol có thể lại gây ra tai nạn ở đâu đó và yêu cầu tiền. Cậu phải có tiền dự phòng để đề phòng những tai nạn bất ngờ ập đến và không được tiêu xài hoang phí. Giờ cậu chỉ cần cố gắng thêm vài tuần nữa thôi. Sau đó, cậu sẽ trốn khỏi khu dinh thự hoành tráng để phù hợp với kỳ thi tuyển sinh đại học..

Cậu đã lên kế hoạch ăn trộm lần đầu tiên trong đời. Hai ba viên thuốc thì đủ, nhưng nếu có thể, cậu ấy sẽ lấy tất cả số thuốc ức chế trong phòng y tế. Chỉ cần bỏ một lượng lớn thuốc vào, cậu có thể tiết kiệm được chi phí mua thuốc ức chế trong vài năm. Wan liếc nhìn người thầy đang ngủ gật phía trước, rồi lặng lẽ đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Đây là lần đầu tiên cậu làm điều trái với những quan niệm đạo đức, nên chân cậu run rẩy. Mỗi khi cậu đi qua hành lang trống trải, mùi hương xịt toàn thân mà cậu đã xịt trong phòng tắm lại đọng lại nồng nặc.

Mùa đông ở khu nhà phụ còn hiu quạnh hơn các tòa nhà khác. Đặc biệt là vào khoảng thời gian bắt đầu kỳ nghỉ đông, số người đến khu nhà phụ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Wan rụt người lại vì lạnh và dừng lại trước phòng y tế. Lúc nãy, cậu đã nhìn thấy cô y tá cầm giấy vệ sinh đi về phía nhà vệ sinh. Vì áp lực nước trong nhà vệ sinh ở khu nhà phụ yếu, nên chắc chắn cô ấy sẽ đến nhà vệ sinh ở khu nhà chính. Chỉ tính riêng khoảng cách giữa khu nhà chính và khu nhà phụ thì cũng phải mất 5 phút đi bộ. Cô y tá đã quá mất cảnh giác. Cô ấy không treo tấm biển "Vắng mặt" và cũng không khóa cửa.

Cọt kẹt. Wan bước vào phòng y tế trống không. Mùi thuốc khử trùng đặc trưng xộc vào mũi cậu. Ngay khi ngửi thấy mùi phòng y tế, cậu cảm thấy an tâm rằng chu kỳ động dục sắp tới của mình sẽ biến mất hoàn toàn. Cậu mở ngăn kéo bàn của cô y tá. Chùm chìa khóa trong ngăn kéo đầu tiên bật ra phía trước do quán tính. Cậu thầm vui sướng.

Có tổng cộng 10 chiếc chìa khóa. Wan cầm chìa khóa trên tay và đi về phía tủ kính. Bên trong chứa đầy các loại thuốc khác nhau. Thuốc giảm đau đầu, thuốc tiêu hóa, thuốc chống viêm, thuốc kháng sinh, v.v. Chỉ cần nhìn tên là có thể biết đại khái khi nào bị đau ở đâu thì có thể uống loại thuốc nào. Cậu thử từng chìa khóa một trong chùm chìa khóa vào ổ khóa nhỏ. Chắc chắn thuốc ức chế sẽ có trong này. So với những tội ác mà những tên tội phạm xuất hiện trên tin tức gây ra thì đây chẳng là gì cả, nhưng mỗi khi cậu đẩy chiếc chìa khóa tiếp theo vào ổ khóa, tim cậu lại đập thình thịch , mồ hôi lạnh chảy dọc theo khe ngực.

"A..."

Chiếc chìa khóa này cũng không khớp. Khi cậu đang cố gắng nhét chiếc chìa khóa tiếp theo vào lỗ khóa thì đùng! Một tia sét dường như giáng thẳng xuống đỉnh đầu cậu. Lỡ như cô y tá đã giải quyết xong việc riêng của mình sẽ mở toang cửa với cảnh sát hai bên thì..... Wan kiểm tra đồng hồ trong phòng y tế. Chỉ mới 5 phút kể từ khi cậu bước vào, nhưng cảm giác như đã một giờ trôi qua vậy. Wan rũ vai và lắp chiếc chìa khóa tiếp theo vào ổ khóa.

"Được rồi."

Cuối cùng thì khóa cũng được mở ra. Wan mở cửa kính ra hai bên. Tầng một, tầng hai, tầng ba, tầng bốn. Tổng cộng có bốn kệ. Wan đẩy những loại thuốc phổ biến được đặt phía trước sang một bên. Những loại thuốc được đặt ngăn nắp rơi xuống. Không đời nào thuốc ức chế chỉ được bán ở các hiệu thuốc được chứng nhận và được phép của nhà nước lại được trưng bày công khai như thế này. Vì quá vội vàng nên cậu đã lỡ tay. Wan nhón chân và kiểm tra kệ lưu trữ cuối cùng. Cậu kiểm tra tên của thuốc và những ngón tay mò mẫm sốt ruột.

"Sao mình không thấy gì thế này."

Cậu có một linh cảm chẳng lành. Có lẽ nếu cậu không uống thuốc ức chế trong hôm nay, cậu sẽ bị Jung-hoo nuốt chửng vào ngày mai mất. Những ngón tay của Wan tìm kiếm thuốc ức chế càng nhanh hơn. Nó ở phía tường góc trong cùng. Một lọ thuốc nhỏ hơn nhiều so với các lọ thuốc khác được giấu trong góc. Nó nhỏ đến mức suýt bị bỏ qua. Khoảnh khắc Wan phát hiện ra lọ thuốc màu tím, da đầu cậu trở nên ớn lạnh. cậu có linh cảm rằng lọ thuốc đó chính là thuốc ức chế.

"Mình tìm thấy rồi."

Bên ngoài lọ thuốc nhỏ có nhãn màu tím có ghi 30 viên. Nó không chứa nhiều như cậu tưởng tượng, nhưng chỉ cần uống hai viên mỗi lần, thì đây cũng không phải là một vụ thu hoạch tồi. Wan cẩn thận đọc dòng chữ tiếng Anh được viết trên nhãn màu tím. Tên công ty dược phẩm được viết trên lọ thuốc là một cái tên quen thuộc với Wan vì nó thường xuyên xuất hiện trên các biển quảng cáo, tạp chí và truyền hình. Đó là thuốc ức chế nhập khẩu từ một công ty dược phẩm nổi tiếng ở nước ngoài. Lý do thuốc ức chế này trở nên nổi tiếng là vì có kết quả nghiên cứu cho thấy nó có tác dụng mạnh hơn các loại thuốc ức chế khác. Vì vậy, giá của nó cũng đắt hơn và những người bình thường thực tế không thể dễ dàng mua được loại thuốc này.

Wan nhét lọ thuốc nhỏ vào túi đồng phục. Sau đó, cậu nhặt những lọ thuốc rơi trên sàn và bỏ chúng vào tủ như ban đầu. Mỗi khi cậu di chuyển, lọ thuốc trong túi lại kêu lạch cạch. Với Wan, đó là âm thanh như những thiên thần đang thì thầm. Wan trả lại chùm chìa khóa vào ngăn kéo và đi đến trước máy lọc nước.

"Trước tiên mình cứ uống vài viên đã..."

Cậu mở nắp lọ thuốc và nghiêng nó. Hơn mười viên thuốc đã lăn ra. Đó là một cục may mắn trong tay cậu. Ban đầu cậu định chỉ uống vài viên rồi ra ngoài để đề phòng, nhưng khi nhìn thấy nhiều viên thuốc hơn cậu nghĩ, cậu lại trở nên tham lam. Cậu đã thấy nó rất nhiều trên tin tức và các bài báo. Những Alpha có pheromone mạnh cố tình gây ra chu kỳ động dục của Omega. Có lẽ Jung-hoo cũng vậy. Không có gì đảm bảo rằng hai ba viên thuốc sẽ có thể chống lại pheromone của Jung-hoo. Hơn nữa, việc Omega sắp đến chu kỳ động dục tiếp xúc với Alpha sẽ làm tăng sức mạnh của chu kỳ, là một quy tắc an toàn mà ngay cả những Omega non nớt mới bắt đầu bộc lộ đặc điểm giới tính lặn cũng biết.

Đó là một hành động bốc đồng. Wan nuốt chửng hơn 10 viên thuốc đã lăn ra tay. Những viên thuốc hình bầu dục dài trở nên nhão nhoét trên lưỡi trong thời gian ngắn ngủi cậu rót nước vào cốc. Wan dùng sức nuốt những viên thuốc lớn đang dính trên lưỡi. Cậu nhai những viên không trôi xuống đến mức phát ra tiếng răng rắc. Sau khi kiểm tra xem có mảnh vụn nào còn sót lại trong miệng không, cậu uống một ngụm nước và súc miệng. Giống như hiệu ứng giả dược, cơ thể vốn đang tràn ngập lo lắng của cậu đã trở nên tốt hơn ngay sau khi uống thuốc. Cậu nhìn đồng hồ một cách ám ảnh. Cậu đã làm rất nhiều việc, nhưng chỉ mới 10 phút trôi qua.

"Khó khăn quá."

Cậu mệt mỏi. Cậu tặc lưỡi, đi về phía giường trong phòng y tế. Sau khi giải quyết xong vụ việc, sự mệt mỏi ập đến như thủy triều. Cậu phải nhanh chóng rời khỏi hiện trường vụ án, nhưng đôi mắt nặng trĩu đã trói Wan vào giường.

Cô y tá đã đến khu nhà chính để giải quyết việc riêng và đang trên đường trở về, vừa trò chuyện vui vẻ với một đồng nghiệp thân thiết ngoài hành lang.

"Em đang làm gì ở đây vậy?"

Cô phát hiện ra một học sinh đang ngủ trong phòng y tế. Cô lay người học sinh đang ngủ say và lên tiếng. Wan mở mắt trước bàn tay của ai đó đang thô bạo đánh thức cậu. Giọng nói the thé là giọng của cô y tá.

"A..."

Wan muốn biện minh, nhưng thứ phát ra trước lời nói lại là chất nôn mửa mờ đục. Khuôn mặt cậu ửng đỏ tưởng như đang sốt. cậu không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô y tá đang tiến lại gần giường.

"Ôi trời, em có sao không?"

Wan lau miệng đầy chất nôn. Cậu cảm thấy những mảnh vụn sần sùi trên mu bàn tay. Những mảnh vụn thuốc chưa xuống được ruột đang dính trên mu bàn tay cậu.

"Sao em lại ở đây? Em đã uống thuốc à?"

Cô y tá nháy mắt , hỏi Wan đang loạng choạng bằng giọng lo lắng. Khoảnh khắc Wan muốn nói rằng cậu ổn, dạ dày cậu lại trào ngược một lần nữa. Một nửa số thứ đổ ra sàn là nước mà cậu đã nuốt no nê. một nửa là những mảnh vụn sắc nhọn vỡ vụn mắc kẹt trong cổ họng cậu.

"Em...!"

Bịch. Cơ thể cậu ngã xuống. Tầm nhìn đảo lộn. Ngọn đèn sáng trên trần nhà rung lắc. Má cậu đau. Cô y tá đang tát má cậu. Cô ấy dường như đang nói điều gì đó, nhưng cậu không nghe thấy gì cả. Đôi môi thoa son hồng đang mấp máy như cá vàng. Cô y tá tát mạnh vào má Wan. Cô ấy lo lắng rằng mình có thể phải viết tường trình hơn là lo lắng cho học sinh đang ngất xỉu không có sắc mặt.

Chân của Wan vùng vẫy như một người bị co giật. Nhờ đó, lọ thuốc nhỏ giấu trong túi đã rơi xuống dưới giường. Tục, lộc cộc.

"..."

Cô y tá đang tát má Wan phát hiện ra lọ thuốc đang lăn xuống gầm giường......


"Vì thuốc quá liều nên dạ dày đã bị tổn thương nhiều. So với trước đây, lượng thức ăn có thể chấp nhận được sẽ không bằng trước đây."

Bác sĩ nói trong khi nhìn Wan đang ngủ. Không thể tìm thấy một chút thương xót nào dành cho Wan trong thái độ cơ học và mang tính công việc của anh ta. Đó là một điều quen thuộc đối với bác sĩ. Bệnh nhân nhập viện vì không tuân thủ liều lượng. Càng ngày anh càng trở nên trơ lỳ trước sự tiếc nuối dành cho những bệnh nhân dùng thuốc quá liều. Với tư cách là người bảo hộ, anh ta có thể là một tên bác sĩ không có máu và nước mắt, nhưng bên cạnh Wan không có người bảo hộ nào như vậy. Park Gwang-cheol chắc chắn đang tận hưởng sở thích của mình ở đâu đó. Tình hình của Wan chắc chắn sẽ không đến tai ông ta ngay cả khi ông ta đã bỏ việc làm vườn.

Trưởng phòng Kim cúi đầu chào Jung-hoo đang bước vào phòng bệnh. Bác sĩ cũng chào theo sau trưởng phòng Kim, rồi tiếp tục giải thích những điều anh đã nói với trưởng phòng Kim. Jung-hoo nhấc cao cổ tay của Wan đang cắm ống truyền dịch rồi thả tay ra ngay tại chỗ. Cổ tay của Wan rơi xuống và đập vào thành giường. Wan bất tỉnh chắc chắn sẽ không tỉnh dậy và đứng dậy vì cảm thấy đau đớn, nhưng bác sĩ có phần ngạc nhiên trước cách Jung-hoo đối xử với bệnh nhân.

"Thành dạ dày bị loét nên chúng tôi đã cắt bỏ một phần không thể phục hồi. Thực quản cũng bị sưng lên một chút khi nôn mửa. Nhưng vấn đề là..."

Bác sĩ ngậm miệng lại, không nói nữa. Người đã khiến bác sĩ đang chần chừ phải nói ra chính là Jung-hoo, vì anh cực kỳ ghét sự bực bội chậm trễ. Bác sĩ nhìn Wan đang nằm một mình trong phòng VIP lớn , đành ép mình mở đôi môi để đưa ra lời giải thích cuối cùng. Jung-hoo lại bắt đầu nghe lời giải thích của bác sĩ. Anh đang lắng nghe lời nói của bác sĩ bằng tai, nhưng anh không hiểu saoWan đang cắm ống truyền dịch với khuôn mặt trắng bệch. Chính xác hơn, anh không hiểu tại sao cơ thể của Wan bị tổn thương nghiêm trọng chỉ vì đã uống một nắm thuốc chết tiệt đó.

"Lời tôi đến đây là hết ."

Bác sĩ cầm bệnh án , rời khỏi phòng bệnh. Jung-hoo đi đến chiếc ghế đặt gần cửa sổ và ngồi xuống. Khuôn mặt nhắm nghiền mắt cho thấy anh đang suy nghĩ điều gì đó sâu sắc. Jung-hoo mở mắt ra, lên tiếng với trưởng phòng Kim đang đứng cạnh cửa.

"Về nhà lục lọi đồ đạc của nó xem."

"Tôi hiểu rồi."

Trưởng phòng Kim hiểu ngay những gì anh nói, lập tức rời khỏi phòng bệnh. Có một lý do chính đáng để Jung-hoo yêu cầu trưởng phòng Kim lục lọi đồ đạc của Wan đang bất tỉnh. Cậu đã nhặt một nắm thuốc và nhét vào miệng. Hơn nữa, đó còn là thuốc ức chế. Thuốc ức chế độc hại hơn các loại thuốc thông thường. Hành động của Wan là nuốt nhiều thuốc đến mức nôn mửa chỉ có thể được hiểu là cậu đã cố gắng tự tử để thoát khỏi anh. Tuy nhiên, Jung-hoo đã cho Park Wan một khoảng thời gian ân điển’ đến mức khiến những người đã chứng kiến anh từ lâu phải ngạc nhiên.

Park Wan lẽ ra phải đưa ra một lựa chọn sáng suốt. Tuy nhiên, anh không ngờ rằng một điều tầm thường như vậy lại có thể khiến tâm trạng của anh xuống dốc. Loại thuốc mà Park Wan được cho là đã uống là một loại thuốc mới được phát triển bởi một công ty dược phẩm hàng đầu thế giới. Bất kể nó chỉ mới ra mắt gần đây, nhờ vào việc quảng cáo từ rất lâu trước đây, trong nhận thức của mọi người đã ăn sâu vào một nhận thức rằng 'thuốc ổn định, thuốc có giá trị, thuốc đã được kiểm chứng'. Nhưng kể từ một thời gian trước, các tác dụng phụ đã liên tiếp lộ ra bây giờ đó là một sản phẩm đã bị cấm bán trên thị trường.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo