Gửi Tới Nỗi Kinh Hoàng Yêu Dấu Của Tôi - Chương 32

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Không giống như các loại thuốc khác hấp thụ chậm, đặc tính tan nhanh trong cơ thể đã để lại những tác dụng phụ không tốt cho những người đã uống nó. Nếu chỉ dừng lại ở việc nôn mửa thì còn may, nhưng trong trường hợp xấu nhất, các cơ quan nội tạng cũng có thể bị tổn thương vì nó tan nhanh trong cơ thể. Không phải cứ hiệu suất tốt là tốt. Càng nhanh thì càng có nhiều chuyện để nói. Sự thật này đã được đưa tin trên vô số bản tin truyền hình. Nhưng Park Wan vốn  xa lạ với truyền hình, không thể biết sự thật này. Cậu cũng không thể tiếp cận những tin tức xui xẻo của công ty dược phẩm được đăng trên các trang web cổng thông tin bằng điện thoại thông minh, nơi dễ dàng truy cập internet.

Park Wan là một kẻ ngốc nghếch. Thuốc ức chế Omega thật sự được cất giữ cẩn thận trong ngăn kéo thứ hai nơi đầu gối của cô y tá chạm vào. Nếu Omega ghi tên và yêu cầu thuốc ức chế, cô ấy sẽ đưa nó cho họ mà không cần bất kỳ yêu cầu nào. Nhưng Wan đã bỏ lọ thuốc vào túi và nuốt một nắm rồi bị bắt.

Jung-hoo nghiền ngẫm những lời bác sĩ đã nói.

'Không giống như các Omega thông thường có gen lặn, khoảng thời gian giữa các chu kỳ động dục của Omega cũng rất dài, nên khả năng mang thai rất thấp. Vì vậy, họ được tiêm thuốc kích thích tố, nhưng có những người không muốn điều đó, những người cái gọi là muốn phủ nhận sự tồn tại của mình, uống thuốc quá liều rồi phải nhập viện như thế này.'

Bác sĩ đã giải thích tình trạng của Wan theo cách dễ hiểu. Đó là một lời giải thích được điều chỉnh theo trình độ của trưởng phòng Kim và Jung-hoo, những người không hề có kiến thức về y học, để họ dễ nghe.

'Hơn nữa, trường hợp của bệnh nhân này lại uống phải loại thuốc đang bị cấm bán nên khái niệm chu kỳ động dục trở nên rất yếu. Nếu anh lên phòng tôi, tôi có thể cho anh xem bảng, nhưng... Có thể nói rằng hormone vốn đã tiết ra rất yếu. Nếu phải diễn đạt, anh có thể nghĩ rằng về mặt sinh học, cậu ta đang nằm trên ranh giới giữa Omega lặn và Beta.'

Park Wan thuộc loại không may mắn. Mặc dù đã nôn mửa, nhưng cậu không thể làm gì với loại thuốc đã dính vào thành dạ dày, và sự bài tiết hormone của cậu thậm chí còn ít hơn. Jung-hoo nhìn Wan đang nằm yên trên giường và nới lỏng cúc áo sơ mi.

'Tất nhiên là Omega, nhưng anh nên nghĩ cậu ấy chỉ là Omega kiêm Beta... Ý tôi là nếu hai cậu có kế hoạch cho tương lai...'

Đến đây, anh ta nhanh chóng nhìn sắc mặt của Jung-hoo và trưởng phòng Kim, rồi nói thêm.

'Không phải là hoàn toàn không thể, nhưng dù sao thì xác suất là...'

Đúng lúc điện thoại đổ chuông. Anh từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Cuộc gọi đến sớm hơn anh nghĩ. Xét theo tốc độ cuộc gọi đến, chắc chắn đã có điều gì đó khuất tất được phát hiện ra từ Park Wan. Jung-hoo đóng cánh cửa yên tĩnh của phòng bệnh và bước ra ngoài. Bây giờ là lúc kiểm tra những thứ đã lấy ra từ đồ đạc của Park Wan.

Đến biệt thự, Jung-hoo đi về phía thư phòng. Thư phòng không sang trọng như Jung-hoo hay các phòng khác trong hành lang, mà tràn ngập vẻ đẹp cổ kính. Tầng trên thông thoáng nên có thể đi lên tầng 3 bằng cầu thang, và toàn bộ diện tích đó chật kín sách. Trong thư phòng không chỉ có những cuốn sách mà Jung-hoo đọc. Thư phòng còn chứa đầy những cuốn sách mà ông nội của ông nội của Jung-hoo đã đọc. Vào những ngày mưa, mùi gỗ đặc trưng của tủ sách thường lan tỏa. Jung-hoo thích cái mùi đó, cứ ngỡ như anh đang mở một cuốn sách quý.

Cầu thang dẫn lên tầng trên trong thư phòng là cầu thang được mở rộng từ rất lâu trước đây, nên khi bước lên sẽ có tiếng gỗ kêu cọt kẹt. Đó là một cầu thang hẹp và cao, nhưng vì có trải thảm xanh nên không có nguy cơ bị trượt ngã. Tất cả đồ đạc trong thư phòng đều là những đồ được sử dụng từ thế hệ trước. Bố của Jung-hoo là một người chất sách thành đống, nên từ khi còn nhỏ thư phòng là của Jung-hoo. Anh ngả người ra chiếc ghế sofa da cũ kỹ đặt ngay chính giữa. Cốc cốc. Trưởng phòng Kim gõ cửa từ bên ngoài.

"Vào đi."

Trưởng phòng Kim cầm một tay chai rượu vang cổ dài mà Jung-hoo sẽ uống, và một tay tờ giấy trắng. Jung-hoo đang nằm thoải mái trên дhế nhịp chân. Trên bàn phía sau đầu Jung-hoo có một chiếc hộp điện thoại di động trông còn mới. Hôm nay, nếu Park Wan liên lạc sau khi tan học, anh định sẽ cho cậu một chiếc điện thoại di động mới, đặt may đồng phục học sinh và ăn tối tại nhà hàng mà họ đã ăn sau đó. Kế hoạch của Jung-hoo đã thành một ngày không có gì thành hiện thực.

Trưởng phòng Kim đặt rượu xuống bàn. Sau đó, anh đi đến tủ trưng bày được chuẩn bị ở một góc của thư phòng và lấy ra một chiếc ly. Những chiếc ly được chuẩn bị trong thư phòng là những chiếc ly được khử trùng mỗi ngày, dù Jung-hoo có sử dụng hay không. Jung-hoo xoay xoay chiếc ly mà trưởng phòng Kim đã rót rượu vào vài lần rồi ngậm vào miệng. Trưởng phòng Kim đợi cho đến khi Jung-hoo uống một ngụm, rồi nhẹ nhàng đặt tờ giấy kẹp giữa nách xuống. Jung-hoo nghiêng người nằm trên дhế  hời hợt lật tờ giấy. Nét mặt anh ta lộ rõ vẻ chế giễu khi nhìn những chữ được viết trên giấy.

"Chỉ có thế thôi à?"

"Hiện tại thì chỉ có thế thôi ."

Mình biết mà. Thì ra là đang lén lút làm chuyện sau lưng mình. Jung-hoo tiếc nuối sự hy sinh của mình, những điều mà anh đã bỏ qua trong thời gian qua. Những gì mà Park Wan đang cố gắng làm cũng là một hành động hoàn toàn coi thường anh. Ban đầu, ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy khó hiểu. Tại sao mình lại quan tâm đến sự tiện lợi của Park Wan nhỉ? Tại sao mình lại bỏ công sức cho một đứa trẻ như vậy? Đó là một loại tinh thần khám phá. Giống như khi bắt được người ngoài hành tinh thì mở nắp sọ và giải phẫu não.

Jung-hoo không muốn bị ghét, không muốn vô ích lãng phí sức lực. Vì vậy, anh muốn khiến Park Wan vâng lời trước. Anh muốn cậu tự mở cơ thể ra và dang chân. Đôi khi anh đã tạo ra nhiều tình huống khác nhau. Nhưng hiệu quả chỉ kéo dài trong thời gian ngắn. Park Wan đeo dây xích, lại lớn tiếng đến một mức độ nào đó mà không gây đau đớn. Cậu cũng im lặng sau khi đi du lịch tốt nghiệp, nhưng đây cũng chỉ là một hiện tượng tạm thời. Park Wan có hai bộ mặt, giả vờ cúi đầu, nhưng lại bày ra những trò gian xảo dễ thương trong bức tường của mình. Jung-hoo lấy bật lửa ra khỏi túi. Anh đưa mép tờ giấy trắng lại gần ngọn lửa. Soàn soạt. Tờ giấy cháy xém. Một dòng chữ lớn được viết trên tờ giấy A4 trắng trên trần nhà.

<Đơn xin đổi tên>

"Thiếu gia."

Trưởng phòng Kim lên tiếng sau khi kiểm tra tin nhắn.

"Cậu Park Wan đã tỉnh rồi ạ."

Anh không có ý định nói với Wan vừa mới tỉnh dậy trong phòng bệnh, về những gì anh đã biết ngày hôm nay. Anh chỉ mong chờ khuôn mặt của Park Wan sẽ hoảng loạn khi cậu tìm kiếm tờ giấy đã bốc hơi thành tro mà cậu đang cần.

Thời hạn có hiệu lực đã kết thúc. Giờ đây, những gì còn lại với Park Wan là thời hạn vô hiệu.


Lễ tốt nghiệp đã kết thúc. Wan lấy điện thoại di động ra khỏi túi. Đó là một chiếc máy móc hiện đại đến mức không thể so sánh với chiếc điện thoại cũ kỹ trước đây của cậu. Cậu liên lạc với Park Gwang-cheol bằng chiếc điện thoại mà Jung-hoo đã ném cho như bố thí. Cậu đã gửi tin nhắn cho Park Gwang-cheol về thời gian và địa điểm của lễ tốt nghiệp, nhưng cuối cùng ông ta vẫn không xuất hiện.

Đã hơn một tháng kể từ ngày 31 tháng 12. Sự tự tin vô căn cứ rằng mình có thể làm bất cứ điều gì và đạt được mọi thứ khi trở thành người lớn đã chạm đáy. Park Wan đã trưởng thành vẫn là Park Wan với túi tiền trống rỗng, vẫn là chính cậu.

Nhưng Jung-hoo thì khác. Ngay sau khi ngày 31 tháng 12 qua đi, anh bận rộn đi đến nhiều nơi khác nhau để tạo ấn tượng. Có lẽ số thời gian anh dành ở những nơi do người khác gọi đến nhiều hơn số thời gian anh dành ở biệt thự.

Trong khi anh dành thời gian ở hiện trường giao du, Wan chủ yếu nhốt mình trong biệt thự để ngủ hoặc đến thư viện thành phố để dành thời gian vô nghĩa với máy tính của thư viện. Kể từ hôm qua, cậu đã ngừng ăn cháo cho mỗi bữa ăn. Wan nhận ra tầm quan trọng của việc ăn những món mình muốn ăn trong cuộc đời. Sau khi cậu dùng thuốc quá liều, cô y tá đã lặng lẽ phải chuyển công tác, an ninh của phòng y tế đã trở nên nghiêm ngặt. Wan nhớ lại rằng cậu đã thức dậy trong phòng bệnh vào sáng sớm , cổ họng cậu đau đến mức không thể nói được. Hơn nữa, những gì bác sĩ nói còn gây sốc hơn. Tuy nhiên, sau khi ăn sáng và suy nghĩ cẩn thận, đó không phải là một điều tồi tệ đến mức sấm sét giữa trời quang. Tình trạng cơ thể của Wan mà bác sĩ đã nói là tình trạng mà Wan đã mơ ước bấy lâu nay. Bác sĩ đã cho Wan biết những điều cần lưu ý. Anh ta tin chắc rằng Wan đã có một sự thay đổi không thể nói ra vì đã dùng thuốc quá liều. Nhưng vào thời điểm cậu uống thuốc, cậu không hề có sự thay đổi nào cả.

Cậu chỉ uống nó vì bốc đồng thôi.

'Cậu nên đến bệnh viện định kỳ để kiểm tra hormone.'

'...'

'Khi quan hệ tình dục...'

Cậu không nghe kỹ những lời nói sau đó. Vì cậu nghĩ đó không phải là chuyện của mình.

Tút - Tút -. Wan đứng giữa sân vận động lộng gió và buồn chán lắng nghe âm thanh kết nối cuộc gọi. Bố không nhấc máy.

"Không biết đang lang thang ở đâu nữa."

Park Wan nhét chiếc điện thoại lớn cầm vừa tay vào túi rồi hướng về trạm xe buýt. Bước chân hướng về dinh thự không có mặt Moo Jung-hoo nhẹ bẫng như lông hồng. Nếu bình thường cảm giác như có bao cát ở mắt cá chân thì bây giờ cảm giác như có gắn động cơ vào mắt cá chân.

Một tiếng trước khi lễ tốt nghiệp kết thúc, Moo Jung-hoo mặc áo khoác và rời trường để tham dự một bữa tiệc. Trong suốt kỳ nghỉ đông ngắn ngủi, Moo Jung-hoo thường đối xử với cậu như người vô hình, giống như một đứa trẻ hờn dỗi ông già Noel vì không thực hiện điều ước. Cậu không cảm thấy Jung-hoo đáng ghét vì đã bỏ đi mà không nói một lời nào. Không nói chuyện với anh ta thì cậu thấy thoải mái hơn.

Khi lễ tốt nghiệp gần kết thúc, chủ tịch hội đồng quản trị đã gọi tên Moo Jung-hoo và chờ anh ta lên sân khấu, nhưng vị trí của Jung-hoo vẫn trống. Cậu nghe lỏm được rằng anh ta phải di chuyển bằng máy bay nên phải rời đi từ sáng sớm.

Vì trời lạnh nên cậu thèm nước dùng chả  nóng hổi. Cậu cũng nghĩ đến việc đến quán ăn vặt mà cậu thường đến trước trường trung học Oham để kỷ niệm lễ tốt nghiệp, nhưng cậu thấy phiền phức. Tốt hơn là về dinh thự tắm nước nóng, ngủ một giấc rồi dậy. Sau đó, vào buổi chiều, cậu dự định tự mình ra ngoài để đăng ký vào trường đại học.

Wan đã nhận được thư trúng tuyển từ trường đại học mà cậu chọn đầu tiên. Mặc dù đó không phải là một trong những trường đại học hàng đầu trong nước, nhưng cậu đã rất may mắn vì có thể vào được ngôi trường đó. Nếu cậu phải tiêu hết số tiền mà cậu đã gom góp được từ tiền bồi thường của Park Gwangcheol, thì cậu sẽ phải chịu một gánh nặng tâm lý rất lớn. Tuy nhiên, thông báo trúng tuyển cũng có một đề nghị tuyệt vời là được hưởng học bổng toàn phần trong 4 năm. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như cuộn giấy vệ sinh được kéo ra.

Khi cậu thức dậy sau giấc ngủ trưa, gần ba giờ đã đến. Từ lúc đó, Wan bắt đầu vội vã chuẩn bị. Từ dinh thự đến trạm xe buýt mất 15 phút đi bộ, từ đó đến trường đại học mất 40 phút. Wan muốn trực tiếp nhận hóa đơn học phí đại học, đồng thời khám phá trước ngôi trường mà cậu sẽ theo học trong 4 năm tới. Vào buổi chiều, nhiệt độ giảm hơn so với buổi sáng. Wan kéo cổ chiếc áo len dày lên tận cằm và kéo khóa áo phao. Vì cậu còn mặc cả áo giữ nhiệt bên trong nên khi bắt đầu đi nhanh, cậu cảm thấy nóng ran.

Cậu phải chuyển xe buýt một lần ở giữa chừng. Cậu chơi đùa và làm trò hề với một đứa bé đang ngồi cạnh trong khi chờ chiếc xe buýt sẽ đến sau 10 phút nữa. Sau khi đứa bé vẫy tay chào mẹ và lên một chiếc xe buýt khác, Wan đột nhiên cảm thấy rất buồn chán. Wan đang buồn chán gọi lại cho Park Gwangcheol. Vài tiếng chuông reo lên.

-Alo.

Park Gwangcheol nhấc máy.

"Bố à!"

-Wan hả?

"Bố đang ở đâu vậy? Ở nhà chú đó hả?"

-Ừm. Mà hôm nay là lễ tốt nghiệp của con phải không?

"..."

-Bố xin lỗi vì không đến được. Bố đã chuyển một ít tiền tiêu vặt vào tài khoản của con rồi đó. Mua đồ ngon ăn và mua quần áo mặc đi.

Giọng của Park Gwangcheol nghe có vẻ mệt mỏi.

"Có chuyện gì hả bố?"

-Có chuyện gì đâu.

"Dạo này bố đang sống ở đâu và làm gì vậy?"

-Ừm. Bố đang tìm việc làm khác nữa đây. Nhưng mà con nói lần trước là thật hả? Đổi tên luôn hả?

"Ừm... Chắc chắn rồi. Sao vậy?"

-Không... Bố chỉ nghĩ không biết làm việc cùng với Trưởng phòng Kim khi ở bên cạnh thiếu gia thì có tốt hơn không thôi.

"Không thích. Không hợp với con."

-Vậy hả. Vậy thì cũng chịu thôi.

"Con đang đi tham quan trường đại học mà con sẽ theo học đây."

-Thật hả? Là cái trường mà con đã nói với bố khi gọi điện lần trước đó hả?

Giọng của Park Gwangcheol trở nên tươi sáng hơn.

"Ừm."

-Bố đã nghe tin con đậu đại học rồi . bố mời những người xung quanh uống rượu gạo hết rồi đó. Thằng con trai ngoan của bố.

"Vậy thì hãy đối xử tốt với con vào. Rồi khi nào con ổn định cuộc sống thì con sẽ liên lạc với bố."

-Ừm. Đến lúc đó thì nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.

"Vâng. Bố cũng giữ gìn sức khỏe ạ."

Dù cậu không hài lòng với bố mình đến đâu, nhưng khi phải xa bố, cậu lại thấy nhớ bố. Cậu cúp máy và nhìn sang vỉa hè đối diện. Chỉ cần bắt chiếc xe buýt sẽ đến sau 1 phút nữa và đi thêm vài phút nữa, cậu sẽ xuống xe trước cổng trường đại học. Tên trường được viết bằng chữ trắng trên biển báo giao thông ở phía trước. Wan dùng tay ấn vào trái tim đang rung động của mình.

Trường đại học được chia thành tổng cộng năm tòa nhà. Từ tòa nhà thiết kế ở phía bên phải đến tòa nhà trường luật ở phía bên trái phải đi xe buýt đưa đón trong 15 phút. Wan muốn đi xe buýt có dán logo lớn của trường đại học để đi khảo sát, nhưng cậu không có đủ thời gian. Sau khi tham quan các tòa nhà gần cổng chính, đã hơn 5 giờ. Nếu cậu tham quan thêm nữa, cậu sẽ đến văn phòng đăng ký nhập học vào thời điểm nhân viên trong trường tan làm. Wan lấy các giấy tờ trong túi ra rồi hướng đến văn phòng đăng ký nhập học ở tòa nhà chính.

Cậu đi qua cửa kính của tòa nhà chính, nhìn vào bảng đồ tòa nhà ghi số 3 ở tầng 3 rồi đi lên cầu thang. Khi cậu mở cửa văn phòng, cậu nghe thấy tiếng gõ bàn phím lách tách. Gần cửa, những sinh viên đến đăng ký như Wan đang rút số thứ tự và chờ đợi. Wan cũng rút số từ máy xếp hàng như họ. Ngồi trên ghế chờ, Wan bình tĩnh chờ đến lượt mình. Chỉ vài phút nữa thôi, cậu sẽ chính thức trở thành một thành viên của ngôi trường mà cậu rất muốn theo học. Cậu nhắm mắt lại. Cậu bắt đầu mơ về cuộc đời thứ hai mà cậu sẽ mở ra ở đây.

[229]

Số của Wan được in bằng chữ đỏ trên bảng máy.

"Xin hãy đưa giấy tờ cho tôi."

Nhân viên ngồi đối diện nhận giấy tờ của Wan. Nhân viên nhanh chóng gõ bàn phím bằng ngón tay. Trên giấy tờ mà Wan đưa ra có mười lăm chữ số số báo danh. Nhân viên liên tục gõ bàn phím số rồi nghiêng đầu, xóa số trên màn hình và nhập lại. Wan cảm thấy một cảm giác quen thuộc khi nhìn hành động của nhân viên. Nhưng khi cậu nghĩ kỹ lại, hành động của nhân viên không phải là deja vu. Nó giống hệt hành động của nhân viên cửa hàng khi cậu lần đầu tiên đến cửa hàng đồng phục để may đồng phục và quẹt thẻ của mình. Lúc đó, vấn đề là số dư trong thẻ ghi nợ không đủ. Nhưng bây giờ thì có vấn đề gì?

Wan tháo chiếc khăn quàng cổ đang quàng trên cổ. Không khí mà cậu chỉ cảm thấy ấm áp ban nãy lại trở nên nóng bức và ngột ngạt. Wan cho chiếc khăn len vào túi. Wan không thể chịu đựng được khi chưa kéo khóa hẳn nên cậu đã hỏi nhân viên.

"Có vấn đề gì ạ?"

"Lạ thật."

"Sao ạ?"

"Đúng là bạn đã trúng tuyển..."

Sẽ là may mắn nếu một âm thanh tích cực phát ra từ miệng nhân viên. Nhưng khi anh ta ấp úng và im lặng, tim Wan đập rộn ràng theo một nghĩa khác với khi cậu đến trường.

"Sao, sao ạ?"

"Đã được đánh dấu là hủy nhập học rồi."

"Vâng?"

"Có nghĩa là bạn đã nói rằng bạn sẽ không đăng ký vào trường này, và vị trí của bạn đã được chuyển cho người tiếp theo ngay lập tức."

"Không. Tôi không làm chuyện đó."

"..."

"Này, tôi được chọn là học sinh được hưởng học bổng 4 năm, làm sao tôi có thể hủy được chứ."

Những người đang ngồi trong văn phòng liếc nhìn về phía Wan. Wan không thấy một tia hy vọng nào trên khuôn mặt của nhân viên. Anh ta nói với Wan với một thái độ không còn cách nào khác.

"Ngoài bạn ra thì không ai có thể làm được..."

Nhân viên nghĩ rằng Wan đã tự mình làm. Sức lực ở đầu gối cậu cạn kiệt. Cậu tưởng như đất sụt xuống. Nhìn Wan đột ngột lún xuống, nhân viên bật dậy khỏi ghế văn phòng.

"Bạn có sao không?"

Sự ồn ào của nhân viên thu hút sự chú ý của mọi người, những người đang liếc nhìn cậu, một cách công khai. Wan biết nguyên nhân của những khó khăn mà cậu đang gặp phải là gì. Moo Jung-hoo đã đối xử với cậu như một người vô hình là vì chuyện này. Anh ta biết cậu sẽ lại bám lấy anh ta nên đã coi cậu như không có. Chỉ có Moo Jung-hoo mới có thể làm điều này. Việc biến những điều không thể thành có thể chắc chắn là do Moo Jung-hoo làm. Moo Jung-hoo là một con quạ. Anh ta gọi vận rủi đến.

Chỉ trong 1 phút, Wan đã có khuôn mặt của một người trải qua vô vàn khó khăn và gian khổ. Rồi cậu giật lấy những giấy tờ mà nhân viên đang cầm.

Nhân viên nhìn Wan như sắp khóc và không biết phải làm gì. Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của học sinh đó là biết cậu ta đang rất oan ức. Có vẻ như người đó không phải là người thông báo hủy nhập học... Tuy nhiên, nếu họ hủy bỏ một việc đã được phê duyệt sau khi đã xác minh danh tính, thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp. Họ cảm thấy tiếc cho học sinh, nhưng một nhân viên cấp thấp không có gì để giúp đỡ trong phạm vi của mình.

Đôi mắt của Wan khi trở về dinh thự hoàn toàn đỏ hoe. Đôi mắt trừng trừng đang run rẩy để không rơi nước mắt. Tay cậu vẫn cầm giấy tờ. Các ngón tay đang nắm chặt giấy tờ bị ướt vì lạnh cóng và đỏ rực. Khi Wan đặt chân vào khu vườn và bật khóc hệt như gặp được người mà cậu hằng mong nhớ, đó là kể từ khi cậu phát hiện ra chiếc xe của Moo Jung-hoo đang ở dinh thự từ xa.

Có một lý do duy nhất khiến Moo Jung-hoo nổi cơn thịnh nộ. Wan cũng biết rõ lý do đó. Đó là việc cậu đã ăn một nắm thuốc. Vì vậy, bản chất Omega của cậu đã bị làm loãng đi. Moo Jung-hoo cảm thấy khó chịu như thể ai đó đã nhanh chóng ăn mất phần mứt quan trọng có trong món tráng miệng mà anh ta phải xử lý rồi vứt đi. Tuy nhiên, Wan không có sức mạnh để lấy lại việc trúng tuyển đại học từ Moo Jung-hoo. Cậu không có một gia đình giàu có như Moo Jung-hoo, cậu không có nhiều bạn bè và sức mạnh để đánh gục Moo Jung-hoo, và cậu cũng không tích lũy đủ tiền để có thể sống sung túc ngay cả khi cậu từ bỏ một trường đại học.

Cậu băng qua khu vườn và đi vào dinh thự nơi Moo Jung-hoo đang đợi. Cậu đi ngang qua những nhân viên đang chào mình như bình thường. Wan loạng choạng bám vào lan can cầu thang và đi lên. Các nhân viên nhìn theo bóng lưng của Park Wan đang đi lên tầng hai. Túi xách mở hé. Chiếc khăn quàng cổ màu đỏ tuột ra khỏi đáy ba lô như một con rắn. Wan đã đi gần một tiếng đồng hồ trong tình trạng đó mà không hề nhận ra rằng túi xách của mình đang mở.

Tất cả các đèn trên tường hành lang đều tắt. Ánh sáng u ám lờ mờ hắt ra từ cánh cửa hé mở. Moo Jung-hoo đang ngồi nghỉ ngơi trên дhế gần ban công. Mái tóc hất ngược lên trán của anh ta bóng mượt. Vầng trán lộ ra và sống mũi của anh ta rắn chắc như một bức tượng được tạc bằng xương bằng những đầu ngón tay khéo léo. Anh ta giống như một diễn viên đã trang điểm lộng lẫy để tham dự lễ trao giải phim truyền hình. Moo Jung-hoo đang trong tình trạng mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần vì lịch trình dự tiệc mà anh ta phải tham dự liên tục. Hơn nữa, tại bữa tiệc mà anh ta phải ở lại ít nhất năm tiếng, có rất nhiều Alpha và Omega muốn ngồi cạnh anh ta, vì vậy anh ta đã kiệt sức vì phải tránh họ.

Anh ta đang dựa người vào chiếc ghế sofa hình tròn, và một bản opera đầy cảm xúc đang phát ra từ chiếc loa dài mà cậu chỉ nghĩ là đồ trang trí nội thất. Anh ta đặt tay lên tay vịn của ghế sofa, nhưng anh ta không mở mắt dù nghe thấy tiếng ai đó bước vào. Anh ta có thể đoán được ai sẽ vào phòng vào giờ này ngay cả khi không mở mắt ra. Anh ta không hỏi Wan đã đi đâu. Anh ta đã nghe trước được từ các nhân viên rằng cậu đã đến thăm trường đại học mà cậu sẽ theo học.

Moo Jung-hoo từ từ mở mắt đang nhắm nghiền lại. Hai ánh mắt chạm nhau. Vẻ ngoài của Wan thật tồi tàn. Lượng nước mắt cậu đã rơi ngay sau khi đến dinh thự là khá lớn. Khuôn mặt cậu tiếp xúc với gió đã trở nên tồi tệ từ lâu. Moo Jung-hoo nhìn con cừu non đáng thương và tội nghiệp, đưa cho cậu vài tờ giấy ăn trên bàn. Tuy nhiên, Wan không thèm nhìn đến giấy ăn . Không báo trước quỳ xuống trước chiếc ghế sofa hình tròn nơi Jung-hoo đang ngồi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo