Gửi Tới Nỗi Kinh Hoàng Yêu Dấu Của Tôi - Chương 33

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

"Tôi sai rồi."

"Sai cái gì?"

Jung-hoo đặt hộp khăn giấy mà Wan không nhận xuống chỗ đó. Hộp khăn giấy nhẹ nhàng rơi xuống sàn. Khăn giấy trắng hạ cánh an toàn trên mu bàn tay Wan đang chống xuống sàn.

"Tại sao anh lại làm vậy? Tại sao?"

Wan thực sự tò mò. Chưa đủ khi cố gắng phá hủy ngôi nhà, tại sao anh lại cố gắng xóa bỏ trường học khỏi cuộc đời cậu?

Jung-hoo đã biết trước Wan về việc Wan được đề nghị học bổng 4 năm. Anh muốn trải qua thời gian ở trường đại học với Wan giống như cách họ đã trải qua những năm tháng trung học ngắn ngủi. Nhưng thật không may, có một khoảng cách quá lớn giữa trường mà Wan đã đăng ký và trường đại học trong nước mà Jung-hoo sẽ theo học. Trường đại học mà Jung-hoo dự kiến sẽ theo học là một trong những trường đại học hàng đầu trên thế giới. Với điểm số của Park Wan, chưa kể đến những thứ khác mà cậu ấy có, cậu ấy sẽ không thể vào cùng trường với Jung-hoo ngay cả khi cậu ấy thế chấp các cơ quan nội tạng của mình.

"Cậu giống như đang nhận bố thí từ ai đó vậy."

"Cái gì?"

"Tôi muốn là người duy nhất bố thí cho cậu."

Wan bị sốc khi biết rằng lý do duy nhất mà Jung-hoo hủy bỏ việc nhập học đại học của cậu chỉ là vì lý do đó. Wan đã khẩn khoản cầu xin.

"Tôi không thể đi đâu khác ngoài đó..."

"..."

"Tôi không có đủ tiền để đi bất cứ nơi nào khác, Jung-hoo à..."

Wan thậm chí còn bỏ cả họ khi gọi tên Jung-hoo, điều mà cậu không thường làm.

"Đó là nơi duy nhất tôi có thể đi."

"Cậu muốn vào đại học đến vậy sao?"

"Hức, huhu, vâng..."

Wan gật đầu mạnh mẽ với những giọt nước mắt treo trên cằm.

"Vậy thì cầu xin đi."

Wan bối rối. Chẳng phải cậu đang cầu xin rồi sao?

"Tôi không nói đến việc cầu xin như bây giờ, bằng tay và chân. Hãy cầu xin tôi xem cậu phải làm gì để thay đổi ý định của tôi."

Một căn phòng được thắp sáng bằng ánh sáng u ám. Linh hồn của Wan uốn cong dài như khói bốc lên trong gió. Cái bóng của hai người được khắc trên bức tường rộng như một kiệt tác.

Park Wan đang quỳ gối băn khoăn không biết phải làm gì trước. Để Jung-hoo cảm thấy tốt hơn. Mỗi khi tâm trạng anh ta không tốt, anh ta sẽ bắt cậu cởi quần , cạo lông giữa hai chân hoặc mút dương vật cho anh ta. Vì cậu không thể khiến anh ta cởi quần và cạo lông trong khi đang quỳ gối, nên cách duy nhất để Jung-hoo cảm thấy tốt hơn là mút dương vật của anh ta. Wan nhanh chóng bò từ vị trí quỳ gối đến trước chiếc ghế sofa nơi Jung-hoo đang rung đùi. Jung-hoo thờ ơ nhìn xuống Wan đang sụt sịt khóc và cởi khóa quần anh. Cơ thể của Wan vừa vặn vào giữa hai bắp đùi của Jung-hoo đang dang rộng vì anh đang nằm nửa người trên ghế sofa. Jung-hoo đưa tay lên lau má Wan. Đôi má đã bị tê cóng và đỏ bừng vì đã lang thang bên ngoài trong một thời gian dài.

"Nhìn này."

"..."

"Nếu cậu ra khỏi nhà, cậu sẽ phải chịu đựng nhiều đấy."

Khi đi cùng Jung-hoo, cậu sẽ di chuyển bằng ô tô bất kể là mùa hè nóng bức hay mùa đông lạnh giá, vì vậy làn da của cậu không phản ứng nhạy cảm với thời tiết bên ngoài. Nhưng cuộc sống của cậu khi Jung-hoo vắng mặt đòi hỏi cậu phải đi lại bằng phương tiện giao thông công cộng, và làn da tiếp xúc với cái lạnh ngay lập tức lộ rõ.

Jung-hoo nhổm dậy một chút, dùng chân đẩy vào vai Wan. Wan cởi khóa quần của Jung-hoo, loạng choạng ngã về phía sau. Jung-hoo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang khóc với đôi đồng tử đen láy. Khuôn mặt khóc lóc không còn lay động anh nữa như trước đây. Anh nghĩ lý do là do cảm giác phản bội khó quên rằng cậu đã cố gắng chơi xấu anh. Anh hơi kéo khóa áo phao của Wan xuống đến cổ.

"Trông có vẻ nóng đấy."

Trên thực tế, nhiệt độ trong phòng ấm đến mức có thể mặc áo cộc tay. Wan vội vàng kéo khóa áo phao xuống khi nghe Jung-hoo nói.

"Phần còn lại nữa."

Khi Jung-hoo nói đến chiếc áo cổ lọ đang kéo lên đến tận cằm, cậu cũng cởi nó ra. Điều đó cũng khiến cậu cởi luôn cả bộ đồ lót trẻ con mà cậu đang mặc bên trong. Wan nghĩ khi cậu đang cởi quần. Lần này anh ta định loại bỏ lông tơ trên toàn bộ cơ thể mình à?

"Wan à."

"..."

"Cậu định làm gì?"

Jung-hoo vặn núm vú của Wan và thì thầm. Một viên nhỏ nhô lên như đang nảy mầm. Cơ thể Wan lạnh cóng. Jung-hoo xòe rộng lòng bàn tay, xoa bóp ngực cậu. Ngay khi Jung-hoo nói xong, Wan lại cúi vai, quỳ gối giữa hai đùi anh. Wan khó khăn lắm mới kéo quần và đồ lót của Jung-hoo xuống. Rồi cậu vùi mặt vào háng Jung-hoo.

Hơi thở ấm áp tương phản với má lạnh. Jung-hoo cảm nhận đồng thời hai cảm giác, nắm lấy gáy Wan. Khi chiếc cổ dài và mảnh dẻ như hươu nằm gọn trong lòng bàn tay anh, anh dao động trước ham muốn bóp cổ cậu trong giây lát. Wan vùi mặt vào háng Jung-hoo , hít một hơi thật sâu. Đó là một hành động cầncan đảm , là hít một hơi thật sâu trước khi uống một loại thuốc Đông y đắng nghét. Nhưng Wan không hề biết rằng hành động đó đang kích thích ham muốn nhục dục của Jung-hoo. Mỗi khi Wan từ từ hít thở, dương vật lủng lẳng của anh chạm vào môi cậu và phồng lên căng cứng. Đôi môi do dự hơi hé mở.

"Aah..."

Wan mở miệng, nhận lấy dương vật của anh. Jung-hoo ngửa đầu ra sau và thở dài uể oải khi dương vật của anh đi vào miệng cậu, một nơi chật hẹp và ẩm ướt. Jung-hoo siết chặt những ngón tay đang nắm lấy cổ cậu. Những dấu tay còn lại trên chiếc cổ nhợt nhạt.

"Ư ư, khục..."

Wan ngày càng cảm thấy buồn nôn. Mỗi khi cậu phát ra âm thanh "kuk" gãi cổ họng, Jung-hoo cảm thấy sự rung động khiến dương vật anh run rẩy.

"Mở rộng ra nữa."

"Khục, ư ư ư..."

Jung-hoo kẹp chặt đùi, ôm lấy cơ thể Wan đang liếm dương vật với khuôn mặt đỏ bừng. Một chiếc thòng lọng siết chặt Wan. Jung-hoo nới lỏng những ngón tay đang nắm lấy gáy, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc gọn gàng phía sau cậu. Da gà nổi lên trên gáy Wan.

"Sử dụng lưỡi đi."

"Bư bưb..."

"Tôi phải dạy cậu đến khi nào nữa đây?"

Jung-hoo cáu kỉnh nói. Wan phản ứng với sự cáu kỉnh của anh, tỉnh táo lại và mút dương vật của anh liên tục. Mục tiêu của cậu là khiến anh đạt cực khoái nhanh chóng và nhổ nó ra. Cậu khó thở. Wan muốn hé miệng ra một chút để thở qua khoảng trống, nhưng cái miệng đầy dương vật không có chỗ cho một cái lỗ hổng dù là nhỏ nhất. Khi Park Wan chỉ lè lưỡi ra và không tiến xa hơn, Jung-hoo đã tàn nhẫn nắm lấy gáy và kéo cậu lại. Các tĩnh mạch nổi lên trên mu bàn tay Wan.

"Ah..."

Wan siết chặt cổ họng vì căng thẳng. Jung-hoo rên rỉ khẽ trong khi cảm nhận áp lực trong miệng cậu đang siết chặt như một sợi dây cao su.

"Cậu đang siết chặt cổ họng để được yêu thương à?"

"Ư hức, ức..."

Jung-hoo hít một hơi thật sâu. Eo anh hơi nhấc lên , dương vật đi sâu đến mức quy đầu chạm vào yết hầu. Nước bọt không nuốt được chảy dài xuống cằm. Nhiệt độ tăng lên ở khóe mắt Wan. Jung-hoo mân mê phía dưới đôi mắt đỏ ngầu của Wan. Cậu có vẻ mặt như bị ép ngậm thứ gì đó ngon miệng vậy.

"Ngay cả khi nó không ngon, cậu vẫn phải giả vờ là nó ngon nhé."

"Khục, bụp, hức..."

"Như vậy tôi mới muốn nghe cậu nói chứ?"

Trong ánh sáng u ám, chỉ có đôi mắt của Jung-hoo tỏa sáng như những viên bi. Anh cảm thấy ham muốn chinh phục dâng trào khi nhìn thấy cậu quỳ gối giữa hai chân anh, âu yếm dương vật của anh bằng miệng. Alpha sẽ luôn tự nhiên nghĩ đến quan hệ tình dục khi nhìn thấy Omega. Đó là bản năng ,  là một nhu cầu nguyên thủy. Jung-hoo liếm môi. Anh tự hào vì đã kìm nén lâu như vậy. Thay vì vuốt ve đầu cậu, anh nhẹ nhàng vuốt ngược mái tóc từ đỉnh đầu đến gáy. Bàn tay nóng bỏng chạm vào dái tai đầy đặn của Wan. Vai Wan run rẩy.

"Kỹ năng của cậu đã được cải thiện một chút rồi đấy. Cậu không luyện tập với dương vật khác đấy chứ?"

Wan ngay lập tức lắc đầu. Ngay cả việc di chuyển đầu cũng không dễ dàng với cái miệng đầy dương vật. Jung-hoo cau mày khi nhìn nước bọt Wan không nuốt được và chảy xuống sàn. Anh lau cằm Wan bằng mu bàn tay thay vì khăn giấy trắng sạch bên cạnh.

"Wan à. Cậu muốn đi học không?"

"Ư hức, huhu... Ư, ư..."

Wan rớt nước mắt và gật đầu.

"Ừừ, ai cho phép cậu bỏ nó ra?"

Wan nấc nghẹn và ngậm lại dương vật mà cậu đang cố nhả ra. Một âm thanh sền sệt thoát ra khi nước bọt và dương vật trộn lẫn với nhau khi nước mắt lại tuôn ra. Anh hơi mềm lòng khi thấy Wan ngậm dương vật và cầu xin anh. Nhưng hình phạt quá nhẹ để tha thứ ngay lập tức. Hình phạt về cơ bản phải gây sốc cho bạn như thể bạn bị ong đốt để bạn không mắc lại sai lầm tương tự.

"Ư!"

Jung-hoo dùng hai tay nắm lấy gáy Wan và kéo mạnh vào háng anh. Anh rung eo nhẹ nhàng khi đẩy sâu dương vật vào hang động ấm áp.

"Huuu, ah, thật tuyệt..."

Trước khi anh kịp rút dương vật ra, một thứ gì đó tanh tưởi nổ tung. Sự khó chịu mà cậu cảm thấy khi cắn phải một con hà, không biết nó là gì. Jung-hoo lại ôm chặt Wan khi cậu cố gắng vùng vẫy đầu. Khuôn mặt của Wan bị chà xát vào háng Jung-hoo trong khi cổ cậu vẹo kỳ lạ.

"Ư bộc, khục, khặc..."

"Đúng rồi, nuốt hết đi."

Wan cắn lòng bàn tay bằng móng tay và chịu đựng. Jung-hoo không thả lỏng lực tay cho đến khi tinh dịch đi hết vào cổ họng Wan. Khi những tĩnh mạch xanh nổi lên trên cổ Wan. Đồng tử của cậu mờ đi vì nghẹt thở, anh nới lỏng bàn tay đang nắm lấy gáy cậu. Một âm thanh thoát khí phát ra, dương vật khổng lồ từ từ rút ra. Hàm dưới của cậu tê dại đến mức hàm cậu cứng đờ.

"Ư ậc, ọe, khặc..."

Wan nôn khan và lau miệng.

"Đủ rồi chứ?"

"..."

Phần thân trên của Wan không còn chút sức lực nào. Cậu ngã xuống sàn. Cứ thế nằm sấp, cậu chờ đợi lời nói của Jung-hoo. Nhưng dù có chờ đợi bao lâu, lời nói mà cậu mong muốn từ Jung-hoo cũng không hề vang lên. Wan khẽ nâng mắt lên, dè dặt nhìn sắc mặt của Jung-hoo, giống như một vị quan yếu thế đang chờ đợi sự cho phép của nhà vua. Nhưng những lời thốt ra từ miệng anh ta lại hoàn toàn trái ngược với những gì Wan nghĩ.

"Giờ thì ngồi lên dương vật của tôi đi."

"Hả, cái gì cơ?"

"Đến lúc chúng ta làm tình rồi chứ nhỉ."

Đó là một giọng điệu nhẹ nhàng như "Bật nhạc lên đi." Wan từ từ nâng phần thân trên đã cúi xuống. Jung-hoo nhìn Wan vẫn bất động, gác đôi chân dài lên nhau với dương vật đang cương cứng.

"Sao?"

"..."

"Không thích à?"

"..."

Wan nhăn mặt và đứng dậy. Đúng như dự đoán. Jung-hoo nhăn nhó cầm điện thoại lên bấm số của Trưởng phòng Kim. Nhưng nút gọi đó nhanh chóng bị dừng lại bởi thái độ của Wan đang cởi bỏ chiếc quần lót anh ta đang mặc.

"Thế là được chứ?"

"Ừ."

Jung-hoo cong mắt cười. Wan quỳ lên ghế sofa nơi Jung-hoo đang ngồi với cơ thể trần truồng không một mảnh vải che thân. Một bàn tay to lớn ôm lấy eo cậu. Không biết bằng cách nào mà cậu lại ngồi dạng chân trên đầu gối anh ta, nhưng Wan thậm chí còn chưa từng xem một bộ phim khiêu dâm nào, chứ đừng nói đến một bộ phim có dán nhãn đỏ với những cảnh tình ái 19+, không biết làm thế nào để cắm cái dương vật đang chọc vào mông cậu vào bên trong mình. Jung-hoo nắm lấy má Wan đang nhỏ những giọt nước mắt to như hạt đậu lên người anh ta.

"Đừng khóc nữa. Người ta mà nhìn vào lại tưởng tôi ép cậu."

"Huhu, hức..."

Jung-hoo lướt đầu mũi qua làn da mềm mại của Wan rồi cắn lấy đầu vú cậu.

"A!"

Wan rụt vai vào bên trong. Jung-hoo cắn đau đến mức thịt gần như bị xé toạc rồi dùng lưỡi xoa đầu vú tưởng như đang thoa thuốc lên đó.

"Đau, đau..."

"Đau à?"

Jung-hoo dùng tay còn lại nhẹ nhàng cào xung quanh đầu vú bên kia. Mỗi khi lớp da mỏng manh bị cào xước, cậu lại cảm thấy nhói đau. Jung-hoo mân mê đường eo thon gọn, không chút mỡ thừa. Các Omega khác thường tự động ướt át khi làm điều này, nhưng Park Wan thì khác. Cơ thể đang sợ hãi của cậu không dễ dàng hưng phấn. Nhưng anh ta không có ý định kích thích cậu bằng pheromone. Jung-hoo muốn nhìn thấy Park Wan tự tay đưa dương vật của anh ta vào cơ thể mình trong trạng thái tỉnh táo.

"Tôi đã cương cứng rồi, sao cậu vẫn chưa dựng lên hả?"

Jung-hoo dùng ánh mắt chỉ vào dương vật héo hon của Wan.

"Chỉ mình tôi vui vẻ thì mất mặt lắm."

"Không, tôi cũng th,.... thích nữa."

Wan lắp bắp với vẻ mặt kinh hoàng.

"Nếu cậu không dựng lên trong vòng 10 giây, tôi sẽ cắt bỏ cái dương vật vô dụng của cậu đi."

"Tôi, tôi sẽ dựng lên!"

[Loại bỏ bộ phận sinh dục không cần thiết của Omega...]

Wan vội vàng nắm lấy dương vật của mình , lắc mạnh trước lời nói của Jung-hoo. Nhưng không thể cương cứng khi toàn thân cậu đang lạnh cóng. Jung-hoo nhìn Wan đáng thương, cậu đang ngồi lên dương vật đang cương cứng của anh ta và chỉ lắc dương vật của mình như khúc gỗ. Anh nhẹ nhàng vuốt ve cái mông tròn trịa để giúp cậu. Wan dừng tay đang di chuyển trước sự chạm vào của Jung-hoo. Jung-hoo biết phải chạm vào đâu và đẩy vào đâu để ngay cả những Omega nói rằng họ sẽ không làm vậy cũng phải chảy nước dãi ra. Jung-hoo ấn vào đường cột sống cứng đờ của Wan để cậu tựa vào người anh ta. Khi phần thân trên đổ xuống, mông hơi nhô lên. Những ngón tay ấm áp trườn qua khe mông và chui vào khe nứt. Wan túm lấy vai Jung-hoo. Jung-hoo thích thú nhìn bờ vai Wan đang khẽ run rẩy chạm vào mặt anh, anh đút ngón tay trỏ vào cái lỗ chặt chội.

"A, ư ư..."

Một ngón tay thô ráp chui vào một nơi chật hẹp. Wan hít một hơi và siết chặt tay đang nắm lấy. Cái lỗ khô khốc bắt đầu từ từ mở ra để vừa với chu vi ngón tay. Wan vô thức lắc hông. Các cơ bên trong mông co giật. Wan cúi đầu và giấu mặt vào gáy Jung-hoo. Jung-hoo ấn mạnh vào thành trong nóng hổi trong lỗ. Thành trong đang siết chặt ngón tay anh dính chặt như con bạch tuộc bám vào đũa tre. Chụt chụt. Sau khi chọc vài lần bằng ngón tay, một âm thanh nhầy nhụa phát ra từ bên dưới.

Wan cắn môi. Jung-hoo cảm nhận được chất nhờn của Omega đang chảy xuống ngón tay anh. Anh cười khẩy và nói.

"Đúng là Omega, chỉ phản ứng với cái lỗ dưới kia thôi à?"

"..."

"Toàn ra vẻ ta đây."

"..."

"Cậu cũng chẳng khác gì cả."

Chiếc quần tây mà Jung-hoo đang mặc đỡ lấy mông Wan đang dần ướt đẫm. Jung-hoo bóp nghẹt xung quanh cái lỗ đang dần mềm nhũn như xoa bóp rồi gõ nhẹ vào đùi anh ta mà Wan đang ngồi lên.

"Sắp đến bình minh rồi. Khi nào thì cậu làm đây?"

Dù sao thì đây cũng là một quá trình mà ai cũng phải trải qua một lần trong đời. Hãy nghĩ rằng cậu đang giải quyết nó nhanh hơn một chút trong một tình huống tồi tệ. Wan đưa tay xuống dưới đùi, nắm lấy dương vật đang cương cứng của anh ta,  hơi nhấc phần thân dưới lên. Nhưng đôi chân đang run rẩy yếu ớt của cậu không thể nâng đỡ được trọng lượng cơ thể mình và đón nhận cái dương vật to như cánh tay. Wan òa khóc nói, vẫn nắm hờ dương vật của Jung-hoo.

"Tôi, tôi không biết, phải làm thế nào."

"Để tôi giúp cậu nhé?"

"Ư ư, ừm..."

Dù sao thì hôm nay có vẻ như anh ta sẽ không thể nhìn thấy cảnh cậu tự tay cắm dương vật vào lỗ của mình. Jung-hoo túm lấy eo Wan ,  nhấc cậu lên. Anh hơi lùi cơ thể đang lắc lư lại, căn chỉnh lỗ vào đầu dương vật. Anh di chuyển quy đầu qua lại, cảm nhận được cái lỗ ẩm ướt. Jung-hoo nói với Wan trong trạng thái đó.

"Cắm vào đi."

Nhưng một người sợ tiêm sẽ không vào phòng tiêm và cởi quần ngay lập tức. Wan run rẩy, cắn môi dưới vì căng thẳng. Đôi mắt cậu đẫm đầy sự kinh hoàng y như chứng kiến một cơn bão tố, những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi dính bết vào mặt cậu.

"Tôi đẩy xuống nhé?"

Jung-hoo hỏi như ra lệnh. Wan nhận ra rằng cậu có thể đổ mồ hôi ở chân vào ngày hôm nay. Chân cậu trượt đi và cậu trượt chân khỏi ghế sofa. Bịch. Wan nắm lấy cổ tay Jung-hoo như một thanh chắn an toàn của trò chơi, cố gắng làm chậm hành động của anh ta.

"Cứ, chờ một chút..."

Jung-hoo không thương tiếc buông eo Wan đang nắm lấy tại chỗ. Dây an toàn bị tháo ra mà không báo trước, phần thân dưới mất thăng bằng của Wan sụp đổ xuống.

Bịch!

"Áaaaa!"

"Huuu..."

Một âm thanh sục sôi phát ra từ cổ Jung-hoo vì áp lực mạnh mẽ đang siết chặt dương vật anh ta. Cái lỗ xé toạc ra như một cây xiên sắt được cắm vào một cái xúc xích. Thỏ thì hợp với hang thỏ, cáo thì hợp với hang cáo, nơi mà dương vật nên ở là hang của Omega. Cái quy đầu dày cắm vào cái lỗ ướt át như một con rắn đang đào hang để ngủ đông. Nhưng thành trong hẹp đã chỉ vừa ướt đẫm bằng ngón tay không thể chứa được dương vật cương cứng của một Alpha trội ngay lập tức. Wan siết chặt các ngón chân khiến đường đi của dương vật bị chặn lại ở giữa.

"Áaaaa!"

Wan run rẩy toàn thân như đang co giật. Phần thân trên của cậu đang ngồi trên chân Jung-hoo đã ngả ra phía sau tựa như sắp rơi xuống sàn. Cậu đang tuôn nước mắt như kéo sợi mì đến mức không nhìn thấy vị trí các bộ phận trên khuôn mặt Jung-hoo.

"Ư hức, đau, đau quá!"

Càng vùng vẫy, áp lực siết chặt dương vật càng lớn. Quy đầu đang ngọ nguậy, tiến vào trong thành trong gồ ghề. Cái lỗ đang run rẩy để nhận lấy dương vật của Alpha. Jung-hoo cảm nhận được thành trong dính chặt vào dương vật anh và hít một hơi thật sâu. Wan vung tay ra phía trước vô hình. Cậu vùng vẫy để thoát ra khỏi vòng tay anh. Nhưng đôi tay gầy guộc vung vẩy không mở mắt của Wan chẳng khác gì một con ruồi nhặng đang làm phiền Jung-hoo. Anh túm lấy tóc Wan, tát nhẹ vào má cậu.

"Này, mở mắt ra xem."

"Hức, huuu, hic..."

Wan khó khăn lắm mới mở mắt ra trước lời nói của Jung-hoo. Tầm nhìn của cậu nhấp nhô như đang ở dưới nước.

"Sao cậu lại có biểu cảm đó?"

Mắt cậu chạm mắt anh. Ánh mắt anh sắc bén chả khác chi đang trừng phạt chứ không phải đang làm tình.

"Một mình dương vật của tôi không đủ cho cậu hả?"

"Khô, ô ô, không... hức..."

"Muốn tôi cắm thêm một cái nữa à?"

Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Jung-hoo vang lên. Trưởng phòng Kim đang gọi lại. Jung-hoo bấm nút chấp nhận và nhận cuộc gọi. Wan nín lặng nuốt nước mắt và chịu đựng nỗi đau. Dương vật anh ta vẫn còn đang cương cứng, mở rộng thành trong .... vì vẫn còn chỗ để tiến vào. Wan cúi đầu, dùng lòng bàn tay ấn mạnh vào giữa hai chân bóng loáng của mình.

"Hức..."

"Trưởng phòng Kim à, anh đang ở dưới à?"

Jung-hoo mở lời như đang nói chuyện thường ngày.

"Lên đây chơi cùng không? Cắm dương vật của anh vào lỗ nó đi. Lỗ nó lỏng lẻo quá nên chắc phải có hai cái dương vật mới cảm nhận được gì đó."

Wan giật mình kinh hãi trước nội dung cuộc gọi của Jung-hoo. Cậu chắp hai tay lại, bám lấy người Jung-hoo. Cậu van xin.

"Không, tôi, tôi sẽ ngoan mà, đừng làm thế, đừng mà, nhé?"

Chỉ có tiếng ồn tĩnh lặng sau lời nói mà Jung-hoo nói qua điện thoại. Wan van xin đến mức hai tay cậu quắp lại. Cậu đang van xin. Jung-hoo tắt điện thoại mà không nói một lời nào. Wan đã lau nước mắt và tỉnh táo lại, từ từ di chuyển eo. Mỗi khi cậu dồn lực vào đùi và ngồi lên ngồi xuống, phần còn lại của dương vật chưa lọt vào bên trong lại từ từ bị đẩy vào, khiến các cơ mông cậu rung lắc dữ dội. Wan rùng mình trước cảm giác xa lạ đến phát điên. Tư thế quái quỷ gì thế này. Cái dương vật đỏ sẫm của anh ta lộ ra mỗi khi cậu dạng chân ra và ngồi lên ngồi xuống thật quái dị. Wan dựng thẳng lưng. Cậu dồn lực vào bắp chân để anh ta không nhận ra , hạ mông xuống để dương vật không lọt vào tận gốc.

"Cậu bảo cậu làm giỏi mà."

Jung-hoo túm lấy mắt cá chân của Wan đang khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng. Vì thế mà đùi cậu mất lực và cắm phầm vào người Jung-hoo.

"Ư, ư ư ớ!"

Dương vật của Jung-hoo đã biến mất. Nó đã trốn đi như chơi trốn tìm. Quy đầu cong đi và chọc vào một điểm nhạy cảm.

"A! Huu, ư!"

Jung-hoo mò mẫm tay sờ lên phần trên mông cậu. Có một lúm đồng tiền đáng yêu lõm xuống. Anh đặt hai tay lên hai lúm đồng tiền đã lõm xuống một cách vui vẻ và xoay eo Wan qua lại nhẹ nhàng.

"Huu, a! Đau, a, sâu quá, a!"

"Cậu chỉ có lỗ mồm là ngắn thôi, còn lỗ dưới thì sâu hoắm."

"Hức, a! A, a!"

"Sau này tự làm chắc vất vả lắm."

Sau này cũng không có chuyện tự sướng. Wan còn chưa kịp phản bác thì đầu cậu đã ngửa ra phía sau. Một cái lưỡi ấm áp và ẩm ướt chạm vào đầu vú cậu. Jung-hoo cắn ngập đầu vú màu nhạt gần như chạm vào mặt anh mỗi khi cơ thể cậu di chuyển qua lại. Những vết răng đều đặn hằn lên xung quanh đầu vú khiến nó nhuốm màu tím.

"Huu..."

Tê dại. Wan dùng tay che ngực đang đau nhức. Jung-hoo nhìn Wan đang che thân trên của mình rồi xoay người , thô bạo đè cậu xuống ghế sofa. Anh muốn làm đảo lộn nội tạng của cái thứ Omega quyến rũ đã không cho anh chạm vào người, không cho anh mút, để rồi mỗi khi cậu bước đi, tinh dịch của anh lại nhỏ tong tong xuống, để cậu phải van xin anh hãy lấp đầy cái bụng trống rỗng của mình. Nhưng nếu làm thế thì chỉ một ngày hôm nay là không đủ. Hôm nay chỉ cần làm cậu mất hồn là được.

Jung-hoo nắm lấy mắt cá chân gầy guộc của Wan mà anh đã rất muốn nắm lấy. Anh dang rộng hai mắt cá chân sang hai bên. Nhờ vậy, cái lỗ hở đang nằm ở giữa lộ ra hoàn toàn. Một cái lỗ yếu ớt đang cố nuốt lấy cái dương vật đang phồng lên như một quả bóng nước. Jung-hoo nhìn xuống cảnh tượng đó và cười khúc khích. Đồng thời, anh từ từ lặp đi lặp lại việc đưa dương vật vào rồi lại rút ra. Tóc Wan cọ vào ghế sofa và phát ra tiếng tĩnh điện. Gáy bị chà xát và mắt cá chân bị nắm lấy thì đau. Cảm giác như máu không lưu thông. Nhưng bên trong còn khó chịu hơn thế.

"Cậu biết không?"

"Ư hức, ư ư, hức."

Wan ôm bụng mình, không phải đỉnh đầu đang phát ra tiếng tĩnh điện, cũng không phải gáy đang bị chà xát, cũng không phải mắt cá chân không lưu thông máu. Đương nhiên rồi. Không thể ổn được khi một thứ nặng trịch đang tách và chui vào bên trong bụng cậu.

"Tôi không đeo bao cao su."

"Huu, hu, hức..."

Wan che mắt, bắt đầu khóc nức nở.

"A.... Cảm giác phê thật. Không đeo thì cảm giác thế này đây."

Jung-hoo luôn sử dụng bao cao su trong các mối quan hệ của anh. Nếu không có thì anh sẽ không làm. Ngay cả khi chỉ cần đi vài bước là có hơn một hộp bao cao su mỏng được sản xuất theo kích thước dương vật của anh, hôm nay anh không hiểu sao lại không muốn đeo. Mỗi khi Jung-hoo di chuyển cơ thể, cơ bụng săn chắc của anh lại di động uyển chuyển. Jung-hoo quay đầu lại, cắn mắt cá chân của Wan nhồm nhoàm dường như đó là một loại trái cây ngọt ngào.

"Nói rằng cậu muốn ra đi xem nào."

"Huuu, huuu, hức..."

Jung-hoo dụ dỗ cậu, dụi mặt vào bắp chân mềm mại.

"Nếu cậu nói cậu muốn ra đi thì tôi sẽ dừng lại, nhé?"

Nếu Wan nhìn thấy khuôn mặt của Jung-hoo, cậu sẽ không bao giờ nói ra những lời đó. Nhưng Wan đang che mắt bằng cánh tay và khóc nức nở, do đó cậu không nhìn thấy khuôn mặt tàn nhẫn của Jung-hoo đang tràn ngập sự hưng phấn. Wan che mắt, để lộ cái gáy đỏ ửng và khẽ hé đôi môi dày. Cậu bắt chước những lời Jung-hoo bảo như một con búp bê, bất kể ý chí của mình.

"Tôi muốn, ư, muốn ra, hức, ừ!"

"Đi đâu? Cậu muốn ra đâu?"

"Khô, khóc, không biết, hức, không!"

Ngay khi Wan thốt ra từ "Muốn ra", phần thân dưới của Jung-hoo di chuyển dữ dội hơn. Muốn ra....Từ này mang ý nghĩa kép.

Với sức mạnh xô đẩy, đầu Wan va đập vào mép ghế sofa cứng ngắc. Hai chân bị nắm chặt trong trạng thái dang rộng, đến nỗi háng cậu như muốn xé toạc ra. Jung-hoo đâ dương vật vào một nơi ấm áp hơn, mặc dù không còn chỗ để nhét thêm. Mỗi khi cái quy đầu hình nấm cọ xát vào một điểm sần sùi, đầu dương vật của Wan lại tròn lên. Jung-hoo cảm nhận được một cái miệng đang ngậm chặt.

"Đúng là Omega mà."

Jung-hoo thốt ra một giọng điệu chế giễu. Khi cái quy đầu phồng lên cọ xát màng nhầy để chui vào bên trong, tiếng rên rỉ của Wan càng lớn hơn. Cái thứ Omega ngu ngốc này có biết cái dương vật của anh đang chạm vào đâu trên cơ thể cậu không? Jung-hoo nhìn xuống cái lỗ non đang sưng tấy đỏ au.

Wan buông cánh tay khỏi đôi mắt đẫm lệ. Khuôn mặt của Jung-hoo hiện lên một lớp, hai lớp, ba lớp. Các ngón chân cậu giờ đã mất cảm giác. Cậu hy vọng đây chỉ là ảo giác, nhưng mu bàn chân cậu đã tím bầm.

A, tại sao anh ta lại làm vậy với mình chứ? Nỗi đau rằng cậu sẽ không thể thoát khỏi Jung-hoo đâm vào cậu như một mũi kim rồi biến mất.

 

Bình luận
EmiuIan
EmiuIanChương 33
Biết tag top rồi nhưng đọc thấy vẫn thương bot vãi :(( Cảm ơn sốp đã dịch. Ko biết bộ này có lịch không ạ
Trả lời·17 giờ trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo