Hỏa Hồn - Chương 337

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Khi tỉnh dậy, điều đầu tiên Jaegyeom nhìn thấy là bầu trời xanh thẳm, với những đám mây trắng lững lờ trôi. Gương mặt của một thiếu niên thấp thoáng trong tầm mắt, như thể đã quan sát cậu từ lâu. Jaegyeom bật dậy đầy vội vã, cảm giác bất an trào dâng trong lòng.

Lại nữa rồi.

Chắc chắn cậu đã mất ý thức trong thực tại và lại bị kéo vào không gian của tên nhóc này. Cảm giác quen thuộc nhưng không hề dễ chịu. Không gian này, với bầu trời xanh và thiếu niên bí ẩn, là nơi cậu không muốn ở lại lâu.

“Không được!” 

Jaegyeom nhảy lên, túm chặt cổ áo thiếu niên. Nếu đã lỡ sa vào đây lần nữa, cậu phải quay về thực tại càng nhanh càng tốt. Giống như lần trước, Jaegyeom hy vọng thiếu niên sẽ đánh thức mình.

“Đưa ta trở lại. Nhanh lên!”

“Sao ngươi đột nhiên lại túm cổ áo ta thế?” 

Thiếu niên hỏi, giọng điệu có phần ngạc nhiên nhưng không hề sợ hãi.

“Chính ngươi cũng biết giờ không phải lúc để đùa giỡn mà!” 

Jaegyeom gắt lên, sự vội vã và lo lắng hiện rõ trong giọng nói.

“Thì ai bảo ngươi cứ do dự? Dù là Cho Youngwoo hay bất cứ kẻ nào khác thì cũng phải rút kiếm chém phăng đi chứ.” 

“Không được. Cậu ấy chẳng làm gì sai cả,” 

“Đấy, vì vậy nên ngươi mới không làm được.” 

Ngay lúc đó, thiếu niên nắm lấy tay Jaegyeom đang túm cổ áo mình. Jaegyeom cố siết chặt hơn để không buông ra, nhưng lần này, khác hẳn với trước kia, thiếu niên dễ dàng gỡ tay cậu ra một cách nhẹ nhàng. Sức mạnh của thiếu niên dường như đã thay đổi, và Jaegyeom cảm nhận được điều đó.

“Ta đã cho ngươi một cơ hội rồi. Cũng truyền cho ngươi đủ sức mạnh. Nhưng ngươi lại quay về đây. Giờ thì ngươi không thể rời khỏi đây nếu không có sự cho phép của ta. Vì giờ ta đã mạnh hơn ngươi rồi.”

“…Cái gì?” 

Jaegyeom sững sờ, hỏi lại như vô thức. Thiếu niên khẽ nở nụ cười tinh nghịch, như thể đang tận hưởng sự bất lực của Jaegyeom.

Giờ đây, giữa hai người không còn ranh giới rõ ràng về việc ai là Jaegyeom và ai là thiếu niên. Trước khi bị kéo vào nơi này, Jaegyeom đã sử dụng quỷ khí đỏ như thể đó là sức mạnh của chính mình. Đó chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho sự thay đổi này. Nhận ra quyền chủ động đã chuyển sang tay thiếu niên, gương mặt Jaegyeom đanh lại.

Giờ đây, không có sự cho phép của thiếu niên, Jaegyeom không thể rời khỏi nơi này. Cậu biết thời gian không còn nhiều, nhưng hoàn cảnh hiện tại lại quá tệ. Vẫn còn quá nhiều việc chưa giải quyết xong: cậu chưa lấy lại tên cho Yoon Taehee, và chưa thực sự đối mặt với Suhyang.

“Không được. Ta phải quay lại!” 

Jaegyeom kiên quyết nói.

“Tại sao lại phải quay lại?” 

“Chính ta đã nói rồi mà! Chủ nhân cuộc đời ta là Taehee. Ta sống vì Taehee. Ta đã hứa sẽ làm mọi điều cậu ấy mong muốn, nên ta phải quay lại. Phải về ngay để bảo vệ cậu ấy!” 

Thiếu niên lộ vẻ chán chường. 

“Nói dối.”

“Cái gì?”

“Đừng nói dối nữa. Thực ra, ngay cả bây giờ ngươi vẫn muốn chết còn gì.” 

Jaegyeom cau mặt lại. 

“Ngươi đang nói cái gì vậy?”

Trước câu hỏi ấy, thiếu niên nhếch mép cười khẽ. 

“Là gì á… Sống vì ai đó là một điều kỳ lạ, đúng không? 

Nhớ lại xem, ngươi từng nói rằng mình không có lý do gì để sống. Nhưng nếu nghĩ kỹ thì, cái gọi là lý do để sống ấy, chẳng qua là do mình tự gán cho mà thôi. Ngươi nói ngươi sẽ sống vì Yoon Taehee, nhưng nếu ngươi thật sự là kiểu người có thể sống vì ai đó, thì đáng lý ra ngươi đã có thể quyết định sống vì Jeongju, vì Mesani từ lâu rồi. Đúng chứ? 

Nhưng ngươi đã không làm thế. Tại sao lại vậy? Vì Jeongju và Mesani không phải là ‘đáp án’ đúng với ngươi. Còn Yoon Taehee là một ‘đáp án’ có vẻ hợp lý hơn đối với ngươi. 

Nhưng này, thử nghĩ kỹ đi. Vì chuyện này mà Bổn Hương sẽ rút lại ân huệ đã từng ban cho Yoon Taehee, giống như đã từng làm với Myojeong vậy. Dù mọi chuyện có kết thúc tốt đẹp, dù hai người có thể sống yên bình đi nữa, thì cuộc sống con người vốn chẳng bao giờ biết trước điều gì. Hắn ta giờ đã trở thành một con người có thể chết bất cứ lúc nào, kể cả là ngày mai. Vậy nên, một lần nữa, ngươi vẫn sẽ bị bỏ lại một mình.”

“Giờ thì ta không quan tâm đến chuyện đó nữa.” 

“Nói dối.”

“Thật mà!”

“Tự lừa dối bản thân.”

“Ta không nói dối!”

Jaegyeom hét lên, hai tay ôm chặt tai, như thể muốn ngăn chặn những lời nói của thiếu niên.

“Trước kia, ta luôn cần một lý do để sống. Trước đó, trong đầu ta lúc nào cũng quanh quẩn câu hỏi tại sao mình phải tiếp tục sống. Nên ta mới muốn chết! Nhưng bây giờ thì không. Giờ ta sẽ sống vì Taehee!”

“Đó là cuộc sống của ngươi à?” 

Thiếu niên hỏi, giọng điệu có phần mỉa mai.

“Phải.” 

Jaegyeom gằn giọng đáp lại.

“Vậy thì, ta chỉ muốn hỏi ngươi một điều thôi. Từ trước đến giờ, ngươi có từng có ‘lý do để chết’ chưa?”

“Lý do để chết là sao?”

“Thì ngươi đã luôn muốn chết còn gì.”

“Vì ta ghét phải sống. Thế thôi. Đó là lý do.”

“Không phải vậy. Đó không phải là lý do. Đó là cảm xúc. Và cảm xúc thì luôn thay đổi. Bản thân nó không thể trở thành danh nghĩa hay chính đáng được. Ngươi từng muốn chết, dù chẳng có lý do nào chính đáng để chết cả.”

“Vậy rốt cuộc ngươi đang muốn nói gì?” 

“Dù ngươi chọn sống hay chọn chết, thì lý do cũng không quan trọng. Ngươi nói rằng ngươi sẽ sống vì Yoon Taehee. Rằng ngươi đã tìm ra lý do để sống. Nhưng ngươi vẫn sẽ tiếp tục không muốn sống. Vì trước giờ ngươi đã luôn muốn chết, dù chẳng có lý do gì để chết. Người ta khi muốn chết dù chẳng có lý do, thì cũng sẽ muốn chết dù đã có lý do để sống. Biết vì sao không? 

Vì đó là bản chất từ khi sinh ra rồi. Đó là định mệnh của ngươi. Dù có sống vì người khác, thì điều đó cũng không thể trở thành lý do để sống. Vì rốt cuộc, đó cũng chỉ là khoảnh khắc nhất thời thôi. Ngươi có thể sẽ sống như vậy suốt cả đời. Kể cả khi ngươi trở lại thành một con người có thể chết một cách bình thường. Không, thậm chí nếu ngươi có thể chết như người thường, thì đó còn là một vấn đề lớn hơn nữa. Từ giờ trở đi, sẽ có lúc ngươi lại muốn chết. Chỉ vì chẳng có lý do gì cả.”

“Không phải!” 

Jaegyeom phản đối, nhưng giọng cậu đã bắt đầu run rẩy.

Đúng lúc đó, thiếu niên túm chặt lấy cổ áo Jaegyeom. 

“Nghe cho rõ đây. Ngươi không thực sự muốn sống. Nếu cuộc đời đó rồi cũng sẽ trao cho người khác, vậy tại sao không thể trao cho ta?”

“Vì ngươi là thần tai ương.” 

“Đừng buồn cười nữa. Đó chỉ là những gì người khác nói thôi. Điều quan trọng là, trong mắt ngươi thì ta là gì. Ngươi đã từng nói rằng Bổn Hương là định mệnh. Nhưng với ngươi, ta không phải là thần tai ương gì cả.”

“Vậy ngươi là gì?” 

“Đó là câu hỏi ngươi phải tự trả lời. Nói đi, trong mắt ngươi, ta là gì?”

“Tại sao ta phải làm thế? Ta không biết.”

Ngay lúc đó, thiếu niên đang nhìn chằm chằm Jaegyeom đưa tay ra. 

“Trả lời đi.”

Thiếu niên bắt đầu siết cổ Jaegyeom. 

“Kh…!”

“Nếu Bổn Hương là định mệnh, vậy thì ta là gì chứ!” 

Thiếu niên gào lên, đè Jaegyeom xuống đất.

“Trả lời đi! Trả lời đi mà!” 

Giọng thiếu niên đầy tuyệt vọng.

Jaegyeom ngước nhìn thiếu niên, một bản sao khác của chính mình. Thiếu niên ấy vẫn đang túm lấy cổ áo Jaegyeom, thở hổn hển và nhìn xuống cậu. Một đứa trẻ bị mắc kẹt trong vùng đất nhỏ bé và yên bình này, ngày ngày nhìn vào lu nước tương, chỉ loanh quanh trong một chỗ, nhìn mãi một khung cảnh lặp đi lặp lại… thật đáng thương.

À… Jaegyeom chợt nhận ra điều gì đó. Cậu biết được thiếu niên kia, kẻ có gương mặt giống hệt mình, thực sự là ai.

“Ngươi là…” 

Một giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt Jaegyeom. 

“Ngươi là… chính là khát vọng được chết của ta.”

Gương mặt thiếu niên đang giận dữ bỗng nứt vỡ. Tay hắn, đang túm cổ áo Jaegyeom, dần buông lỏng.

Cậu quá dễ dàng muốn buông bỏ cuộc sống. Không thấy xúc động trước điều gì, không cảm thấy hân hoan bởi bất kỳ điều gì. Hắn chính là ham muốn từ bỏ cuộc đời này. 

Là sự mệt mỏi khiến người ta muốn trốn chạy khỏi tất cả. Là cảm giác tê liệt không tên. Là sự chán chường. Là sự luyến tiếc mơ hồ về quá khứ như lớp sương mù phủ mờ. Là tấm lòng chẳng còn mong đợi vào điều gì. Là sự mỏi mệt khiến người ta muốn buông xuôi mọi thứ.

“…”

“…”

Jaegyeom và thiếu niên lặng lẽ nhìn nhau. Nước mắt chảy dài nơi khóe mắt Jaegyeom, khiến tầm nhìn trở nên nhòe đi. Không rõ nữa, thiếu niên kia đang buồn hay đang vui, nhưng dường như… là cả hai.

Người hỏi ‘tại sao phải sống?’ thực chất lại là người muốn sống hơn ai hết.

“Không phải… không phải… đừng như vậy…” 

Từ lúc nào đó, thiếu niên nhăn mặt đầy đau đớn. 

“Tại sao… tại sao lại nói như thế…”

Thiếu niên buông cổ áo Jaegyeom ra, rồi ôm chầm lấy cậu. 

“Đừng như vậy mà. Ngươi không thể sống thiếu ta đâu. Ta đã luôn bảo vệ ngươi đến giờ mà. Chúng ta là một từ rất lâu rồi còn gì. Vậy nên hãy trao cuộc sống của ngươi cho ta đi. Ừ? Không, không trao cũng được… chỉ cần để ta ở bên ngươi mãi thôi. Nếu không có ta, sẽ chẳng ai hiểu được ngươi cả. Ngươi sẽ trở thành kẻ cô độc…”

Thiếu niên nói như đang van xin, hoặc như đang nguyền rủa.

“Dù cả thế gian có gọi ta là thần tai ương, chỉ cần ngươi gọi ta là thần hộ mệnh, thì ta sẽ trở thành như thế. Nếu có ai mà ngươi yêu quý, ta sẽ bảo vệ họ cho ngươi. Ta sẽ không để ai chạm đến họ, dù chỉ là một đầu ngón tay. Nếu có ai mà ngươi căm ghét, ta sẽ trừng phạt họ. Ta sẽ trả đũa cho ngươi…”

Thiếu niên vừa mới còn siết cổ Jaegyeom, lúc này đã áp má mình vào má Jaegyeom từ lúc nào không hay. Giọng nói run rẩy đầy bất ổn. Như thể là một đứa trẻ đang run sợ.

“Đúng không? Trả lời đi… hãy nói rằng ngươi sẽ tiếp tục sống cùng ta…” 

Thiếu niên dụi má vào Jaegyeom như đứa trẻ mè nheo.

“Nếu ngươi muốn mượn sức mạnh, ta sẽ cho ngươi. Nếu ngay bây giờ ngươi muốn ta giết Suhyang, ta cũng sẽ làm. Ta sẽ thực hiện mọi điều ngươi muốn!… Ta là ngươi mà, và ngươi là ta… chúng ta là một, đúng không?”

Một nỗi buồn dâng lên trong lòng. Jaegyeom, nước mắt rơi lã chã, chậm rãi giơ tay lên, ôm lấy má thiếu niên. Thiếu niên ấy như một người em trai, hay một người anh sinh đôi, hoặc có lẽ là bản ngã bên trong chính cậu.

“Ta không cần thứ như ngươi.”



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo