Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Yoon Taehee ôm chặt Jaegyeom trong vòng tay, cậu đã mất ý thức và gục xuống, mềm oặt như tan vào lòng anh. Jaegyeom không thể tránh được đòn tấn công vừa rồi. Không, chính xác hơn phải nói rằng cậu đã cố ý không né. Nếu ngay sau khi đẩy lùi Cho Youngwoo, người đang bị Sở trưởng thao túng, Jaegyeom phản công tức thì, có lẽ Cho Youngwoo đã bị thương, nhưng Jaegyeom hẳn đã an toàn thoát khỏi cú đánh ấy.
“…”
Yoon Taehee ngây dại cúi nhìn gương mặt nhợt nhạt của Jaegyeom, cậu nằm bất động trong tay anh. Đầu óc anh trống rỗng, như thể một thứ gì đó bên trong đã vỡ vụn.
Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, từng cử động cứng nhắc tựa một cỗ máy hỏng hóc. Ánh mắt anh bắt gặp Suhyang đang đứng từ xa, dáng vẻ lạnh lùng quan sát. Vẫn giữ Jaegyeom trong lòng, Yoon Taehee từ từ đứng dậy.
Phía sau, Jeongju và Mesani đứng cách đó một khoảng, không dám tiến lại gần, cũng chẳng thể rút lui, chỉ lặng lẽ chứng kiến cảnh tượng với vẻ mặt kinh hoàng. Tiếng khóc thút thít của Mesani vang lên giữa không gian tĩnh lặng.
Yoon Taehee nhẹ nhàng đặt Jaegyeom xuống đất, rồi cúi người nhặt thanh kiếm rơi dưới nền cát bụi. Anh nắm chặt chuôi kiếm, tay siết mạnh đến mức khớp xương trắng bệch, rồi quay sang đối diện Suhyang.
Một bên là Suhyang, xung quanh bà ta là đám tay sai không còn mang hình hài con người; bên kia chỉ có Yoon Taehee, đơn độc giữa lằn ranh sống chết. Một làn gió lạnh lẽo thổi qua, cuốn theo không khí u ám giữa hai người.
Suhyang khẽ bĩu môi, lẩm bẩm.
“Đúng là yếu đuối và ngu ngốc.”
Lời nói ấy thoáng qua nghe như vô nghĩa, nhưng Yoon Taehee hiểu rõ ý tứ đằng sau. Suhyang đang tiếc nuối, không phải cho Jaegyeom, mà vì cậu đã tự đặt mình vào hiểm nguy chỉ để không xuống tay với một sinh mạng, dù đó là kẻ bị khống chế. Với bà ta, đó chẳng qua là một mối dây thoáng chốc, chẳng đáng để bận tâm.
“Phải, ngu ngốc thật.”
Yoon Taehee đáp lại, giọng bình thản đến lạ. Từ lúc nào, nét mặt anh đã trở nên vô cảm, lời nói với Suhyang cũng ngắn gọn và lạnh lùng hơn. Đó là một vẻ mặt kín đáo, không ai đoán được anh đang nghĩ gì.
“Bà tưởng Myojeong chết dễ thế à?”
Ngay khi cái tên ‘Myojeong’ bật ra khỏi miệng Yoon Taehee, sắc mặt Suhyang lập tức thay đổi.
“…Myojeong?”
Ánh mắt bà ta sắc lạnh như lưỡi dao, giọng nói trầm xuống.
“Sao ngươi biết cái tên đó?”
Yoon Taehee khẽ nhướng một bên mày.
“Có vẻ Myojeong đã để lại thứ gì đó thật rồi.”
“Đúng vậy.”
“Myojeong đã để lại thứ gì?”
“Muốn biết sao? Người tên Myojeong đó đã để lại thứ gì…”
Yoon Taehee lẩm bẩm, như đang tự nói với chính mình.
Suhyang giờ đây lộ ra vẻ mặt chưa từng thấy trước đây. Kể từ khi cái tên ‘Myojeong’ được nhắc đến, sự điềm tĩnh của bà ta đã hoàn toàn tan biến. Bà nhìn Yoon Taehee chằm chằm, ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén.
“Nói đi.”
Bà ta bước mạnh một bước về phía trước.
“Đã để lại thứ gì hả?”
Giọng Suhyang trầm thấp, ẩn chứa chút bồn chồn khó giấu. Lúc này, nụ cười trên môi bà đã tắt hẳn, thay vào đó là khí thế nguy hiểm như một quả bom sắp nổ.
Yoon Taehee bất giác bật ra một tiếng cười khẽ.
“Ừ nhỉ, để lại cái gì được chứ.”
Anh cúi nhìn đôi bàn tay nhuốm máu của mình, khẽ nói.
“Thứ mà bà chẳng thể nào tưởng tượng nổi.”
Đôi mắt Suhyang híp lại, ánh nhìn sắc như muốn xuyên thấu.
“…”
Nhưng Yoon Taehee dường như không có ý định nói thêm. Từ đầu đến giờ, anh chỉ khẽ mỉm cười, giữ vẻ điềm nhiên kỳ lạ. Từ khi Jaegyeom ngã xuống, anh như người mất hồn, vừa hoảng loạn vừa mơ hồ, lạc lối giữa lằn ranh của thực tại.
Suhyang rút từ trong áo một thẻ gỗ, bàn tay truyền vào đó luồng quỷ khí. Thẻ gỗ rung lên dữ dội, như thể sắp vỡ tan thành từng mảnh.
“Kh… Khụ…!”
Một cơn đau bất ngờ ập đến, Yoon Taehee ôm lấy ngực trái, thân người khom xuống vì đau đớn. Nhưng ngay trong tư thế ấy, anh bỗng bật cười thành tiếng. Tiếng cười vang lên kỳ dị, để lộ hàm răng vương máu, trông vừa ghê rợn vừa ám ảnh.
Suhyang giật phắt thanh kiếm từ tay một con rối gần đó, bước nhanh về phía Yoon Taehee, mũi kiếm chĩa thẳng vào cổ anh.
“Nói đi.”
“Dù có nói thì bà cũng chẳng hiểu được đâu.” Yoon Taehee đáp, nụ cười dần lan rộng, không thể kìm nén. “Dù tôi có giải thích bao nhiêu lần, những kẻ như bà cũng chẳng bao giờ hiểu nổi… Những kẻ như bà không thể hiểu được.”
Anh lặp lại câu nói ấy như kẻ mất trí, tiếng cười càng lúc càng cuồng loạn. Hiện tượng đau đớn như bóp nghẹt trái tim anh, nhưng anh vẫn không thể ngừng cười. Trước mắt anh mờ đi, ý thức dần trôi xa.
Ngay lúc đó, từ phía sau, một giọng nói mơ hồ vang lên như ảo giác.
***
“Ta không cần thứ như ngươi.”
Nước mắt nóng hổi trào ra từ khóe mắt Jaegyeom, nhưng khi lăn xuống thái dương, chúng nguội lạnh, rồi đọng lại nơi vành tai. Cậu òa khóc, lòng ngập tràn cảm giác tủi thân và oan ức không lời nào diễn tả. Cậu không thể khóc thành tiếng, cũng chẳng thể lau đi những giọt lệ đang rơi. Tựa như một tảng đá đè nặng trong lòng suốt bao năm giờ đây được trút bỏ, nước mắt cứ thế tuôn trào không ngừng.
“Đừng có nực cười…”
Trên gương mặt thiếu niên hiện lên một vết nứt dài.
“Không có ta thì ngươi không sống nổi đâu.”
Hình dáng hắn bắt đầu vỡ vụn, tan ra thành từng mảnh nhỏ rồi biến mất. Cùng lúc, khung cảnh trước mắt Jaegyeom cũng rạn nứt, rồi nhanh chóng sụp đổ hoàn toàn.
Rầm…
Khi ý thức trở lại, Jaegyeom cảm nhận đầu tiên là cái lạnh buốt từ mặt đất. Cậu chớp mắt, mơ hồ nhận ra mình đang nằm dài trên nền đất. Vừa hiểu mình đã ngất đi rồi tỉnh lại, cậu lập tức muốn ngồi dậy. Nhưng kỳ lạ thay, đến cả đầu ngón tay cậu cũng không thể cử động.
Thật kỳ quái.
Ý thức thì tỉnh táo, nhưng cơ thể lại bị một sức mạnh vô hình đè nặng, như thể tứ chi bị tảng đá khổng lồ đè xuống. Cảm giác ấy giống như cả thế giới đang đè ép cậu dính chặt vào mặt đất. Cơ thể không còn là của cậu nữa, dù cố gắng đến đâu, cậu cũng chỉ khiến tay chân khẽ co giật. Tầm nhìn của cậu đỏ rực, thế giới như phủ một lớp màng mờ đục. Dù đã trở về thực tại, quyền kiểm soát cơ thể cậu vẫn hoàn toàn bị thứ đó nắm giữ.
Jaegyeom nghiến chặt răng.
Đơn giản như ngẩng đầu lên nhìn phía trước cũng giống như đối đầu với cả thế giới. Cằm cậu trầy xước vì nền đất gồ ghề, má rát bỏng. Ngay cả việc há miệng nói cũng khó khăn vô cùng. Cậu cố nghiêng đầu để nhìn về phía trước. Jaegyeom vùng vẫy như một sinh vật non nớt vừa chào đời, lần đầu đặt chân vào cuộc sống.
Xa xa, cậu trông thấy bóng lưng Yoon Taehee. Hình ảnh ấy chồng lên bóng lưng của Myojeong, người từng bỏ rơi cậu mà bước đi.
Jaegyeom chống tay xuống đất, chậm rãi dồn sức vào cánh tay. Cảm giác như cậu đang gồng mình nâng cả ngọn núi Thái Sơn trên lưng. Đôi tay run rẩy không ngừng, cơ bắp toàn thân gào thét vì đau đớn.
Khi vừa nhấc cằm lên khỏi mặt đất một chút, một sức mạnh vô hình lại đè xuống, như chế nhạo nỗ lực của cậu. Không thể chống lại áp lực ấy, Jaegyeom bị đập mặt xuống đất lần nữa, cằm va mạnh vang lên tiếng khô khốc. Đó là quyền năng của hắn.
“Kh… khục…”
Jaegyeom rên rỉ, giọng đầy căm phẫn.
“Không có ta thì ngươi không sống nổi đâu.
Con người chỉ biết một mà chẳng thấy hai. Dù hiện tại có mang tai họa đến cho nhân loại, nhưng về tổng thể, nó lại có thể mang lợi ích cho thứ khác. Chỉ khi có hủy diệt, điều mới mẻ mới được sinh ra. Thiện và ác vốn là anh em song sinh, cùng lớn lên từ một dây rốn. Sẽ có kẻ gọi ta là tai họa, nhưng cũng có người không nghĩ vậy.
Không phải sao? Trăng tròn rồi lại khuyết, đó là lẽ thường. Phải có mùa tàn úa thì mùa xuân mới đến. Đó là quy luật của thế giới. Dù sao thì mùa đông rồi cũng sẽ qua.
Chu kỳ của các mùa sẽ khiến ngươi mỏi mệt. Có kẻ tuyệt vọng vì sau mùa xuân là mùa đông, nhưng cũng có người vui mừng vì sau mùa đông là mùa xuân. Vậy ngươi thuộc loại nào? Niềm tin sẽ bị phản bội, những điều quý giá sẽ bị vứt bỏ. Vẻ đẹp rồi sẽ tàn phai, những khoảnh khắc rực rỡ cũng sẽ mờ nhạt. Mỗi lần như thế, ngươi sẽ bị tổn thương. Thế giới đôi khi tàn nhẫn, vận rủi có thể liên tục ập đến. Vậy mà ngươi vẫn chọn sống sao?”
“Ừ.”
“Tại sao chứ!”
“Vì không còn cách nào khác.”
“Sống như thế thì ngươi sẽ mãi muốn chết. Hàng chục, hàng trăm lần ngươi sẽ muốn gục ngã. Không có cách nào sống mà không đau đớn cả. Lòng tốt ngươi trao đi sẽ bị phớt lờ, hy vọng trong lòng rồi cũng bị phản bội. Vậy mà ngươi thật sự có thể sống mà không có ta sao? Ngươi sẽ chỉ muốn chết mãi thôi!”
“Dù vậy cũng không sao. Ngươi nói đúng. Dù có những khoảnh khắc như tia nắng mong manh, khiến ta hy vọng ngày mai sẽ tốt đẹp hơn, thì nỗi tuyệt vọng cũng sẽ vượt lên, thì thầm rằng chẳng bao giờ có ngày nào tốt hơn hôm nay. Và khi khoảnh khắc ấy đến, ta chắc chắn sẽ lại muốn chết.
Nhưng ta vẫn sẽ sống bằng trái tim ngu ngốc của con người. Giữ lấy sự ấm áp của tình thân, trân trọng nó như một cánh hoa ép khô, mong manh mà quý giá, bởi đó là bản chất của con người. Ta sẽ sống như thế. Dù chẳng còn tò mò về ngày mai, ta vẫn sẽ sống trọn hôm nay như một nhiệm vụ phải hoàn thành, rồi chờ ngày tiếp theo.
Vì thế, ta sẽ đứng vững. Ta sẽ đặt chân chắc chắn trên mảnh đất tăm tối và cằn cỗi này.”
“Định mệnh sẽ kề dao vào cổ ngươi. Bất hạnh sẽ rình rập quanh ngươi như bầy linh cẩu đói khát. Ngôi nhà ấm áp sẽ thành tro bụi, mọi nỗ lực sẽ tan biến, và ngươi sẽ mãi mắc kẹt tại chỗ. Trong hoàn cảnh ấy, ngươi vẫn có thể không chết sao?”
“Ừ, dù chỉ là một cuộc sống lê lết khổ sở cũng được. Dù một ngày nào đó ta chỉ còn biết nói ‘vì không chết được nên phải sống’, rệu rã theo năm tháng, thì cuộc sống nhỏ bé, bình dị ấy vẫn đủ. Ta sẽ sống dai dẳng, kiên cường, với đôi mắt không bao giờ khuất phục. Cho nên…”
“Đứng dậy đi.”
“Ta đã quyết định sẽ sống, đặt chân vững chắc trên mảnh đất này.”
“Đứng dậy! Đứng dậy đi mà!…”
Jaegyeom gào lên, giọng khản đặc.
“Đứng… dậy…”
Nước mắt hòa lẫn máu lặng lẽ chảy ra từ khóe mắt. Jaegyeom chống khuỷu tay xuống đất, chậm rãi nhấc phần thân trên lên. Cậu dồn sức vào bàn tay, như thể muốn đẩy bật cả mặt đất ra xa. Từng hơi thở nặng nhọc, từng cơn run rẩy của cơ bắp, cậu dồn toàn bộ ý chí vào đó.
Dồn lực vào đầu gối. Dựng thẳng lưng. Mở rộng vai. Ngẩng cao đầu. Kéo cằm lại. Đúng rồi, giờ thì nhìn thẳng phía trước.
Giờ thì… bước đi. Tiến lên. Đặt chân về phía trước.
Jaegyeom nhấc chân lên, như thể lần đầu tiên trong đời học cách bước đi.