Into The Thrill - Chương 247-H++

Lịch update: thứ 2

"Ah, ah, mút sâu như vậy mà......, ư, chẳng ra cái gì cả. Anh, anh Woo Jin, làm ơn đi, a!"

Những giãy giụa yếu ớt cầu xin đừng thô bạo trở nên vô ích. Ngực cậu phập phồng, eo oằn xuống. Dù có đánh, có hất anh đang bám riết lấy ngực mình, thậm chí là ôm chặt lấy cái đầu nóng hừng hực của anh để tạo áp lực, cũng không thể gỡ bỏ được đôi môi đang dính chặt lấy cậu.

Giữa những âm thanh nhầy nhụa hỗn loạn, tiếng thở dốc của Woo Jin cũng vang lên. Đó là một sự âu yếm kiên quyết, như thể một khi đã cắn được con mồi, anh sẽ nghiến răng nghiến lợi đến khi xương hàm vỡ vụn, không cho phép bất kỳ sự xâm nhập nào.

Dù cường độ cắn xé và mút mát tàn nhẫn đã giảm đi, nhưng vẫn như thể có đầu kim sắc nhọn đâm vào da thịt.

Đầu lưỡi mềm mại, ấm áp chà xát lên làn da vốn đã trở nên vô cùng nhạy cảm. Hae Won ngừng hẳn những giãy giụa để đẩy anh ra.

"Ah, hức, ư ư, ư ư………………."

"Haa, cả đêm nay, Hae Won à. Hức, anh muốn mút em cả đêm nay."

"Ngực, đừng mà………………, đừng, đừng mút nữa."

Nghe thấy lời cầu xin đừng mà, anh nhắm mắt lại, càng điên cuồng trêu đùa đôi môi. Lớp da thịt dày cắn lấy đầu nhũ hoa, đầu lưỡi ấn xuống, xoa nắn và di chuyển nhanh chóng. Giữa hai chân run rẩy như co giật, vật nam tính cương cứng đang rỉ ra chất lỏng một cách bồn chồn. Tay Woo Jin nắm lấy thứ đang chồm lên, làm nhô cao lớp áo choàng tắm, đồng thời cắn lấy nhũ hoa. Anh vừa dùng tay, vừa dùng miệng để giày vò những bộ phận nhạy cảm của cậu.

Nhiệt độ cơ thể nóng rực như sốt cao khiến tầm nhìn trở nên mờ mịt.

"Hức, ha, a a, a!"

Những tiếng thở không kìm nén được run rẩy, xuyên sâu như dùi vào tận sâu trong não bộ, kích thích khoái cảm. Cảm giác phía dưới ẩm ướt một cách rõ rệt. Tay anh cuộn lấy da thịt dính nhớp vì độ ẩm, vuốt lên, khiến cặp mông bối rối của Hae Won co rút, siết chặt và giật giật.

Hơi thở nóng hổi của Woo Jin chạm vào da thịt ở ngực cậu, vỡ tan. Anh nhìn Hae Won đang rên rỉ mất hết ý thức như thể đang quan sát. Anh hé môi, ngậm lấy đầu nhũ hoa đỏ rực giữa hai hàm răng và nghiền nát.

"A a! Hức......!"

Không biết là vì đau, hay vì khoái cảm, cuối cùng Hae Won bật khóc. Những giọt nước mắt lăn dài trên má, đọng lại ở cằm rồi chảy xuống cổ.

Nước mắt cũng chảy xuống ngực Hae Won, nơi má Woo Jin đang chạm vào. Nước bọt và nước mắt cùng nhau thấm ướt, khiến âm thanh mút mát nhầy nhụa càng thêm đậm đặc.

Anh ngậm trọn lớp da thịt ướt át vào miệng. Khi đầu lưỡi nghiền nát thứ đang trỗi dậy, phần thân dưới đang giật giật khựng lại rồi co giật ngay sau đó.

Tinh dịch bắn lên chiếc áo sơ mi và quần âu đen của Woo Jin.

"Haa, haa, a a.......”

Cánh tay đang nắm chặt vai Woo Jin đến mức các ngón tay đau nhức run lên bần bật. Woo Jin chăm chú nhìn Hae Won đang bắn tinh và khóc nức nở.

Đôi mắt dần lấy lại lý trí nhìn xuống bộ quần áo xộc xệch của anh. Dục vọng trần trụi nhô lên giữa khe hở của chiếc áo choàng tắm. Hae Won dùng áo choàng che đi phần dưới, lúng túng mặc lại phần trên đã bị cởi ra. Cậu ngồi phịch xuống, tựa người mệt mỏi vào đùi anh Woo Jin.

"………………Không thể chuyển sang phòng bên cạnh được rồi. Với cái bộ dạng này."

Hae Won từ từ ấn và cọ xát phần thân dưới vẫn còn dư âm sau khi bắn tinh lên đùi anh.

Woo Jin lặng lẽ nhìn những chuyển động nhịp nhàng, đều đặn, chậm rãi đó, đưa tay lên vuốt ve gò má ướt đẫm.

"Thật đê tiện. Với cái thân thể dâm đãng thế này thì anh biết làm sao mà để em một mình đây."

"Hức, ưm………………. Làm đi. Làm đi. Bên dưới, đâm em đi."

Hae Won đặt tay mình lên mu bàn tay Woo Jin đang vuốt ve mặt mình, kéo tay anh xuống, đặt lên bộ ngực đã sưng phù vì bị mút mát. Bàn tay anh ta nắm lấy đầu nhũ hoa ướt sũng nước bọt như muốn véo và hơi vặn lại.

"Ư!"

"Em thích anh dùng tay xoa nắn hả?"

"Nói nữa đi. Em muốn nghe giọng anh. Nói nữa đi, nói nữa đi."

Hae Won ngồi trên đùi anh, run rẩy cầu xin hãy dùng tay xoa nắn, dùng giọng nói vuốt ve và dùng toàn thân kích thích cậu.

"Hae Won, em cứ việc như thế này trước mặt anh thôi. Dù phát tình đến mức bắn đầy ra dưới, dù không nhịn được mà cọ xát, trước mặt anh thì không sao cả."

Bàn tay xoa nắn nhũ hoa trở nên thô bạo hơn. Cảm giác cọ xát ở dưới cũng trở nên mãnh liệt hơn. Giọng nói trầm thấp của anh như một sự âu yếm dữ dội giáng xuống da thịt.

"Đừng thoát khỏi bàn tay anh. Chỉ cần giữ vững điều đó. Vậy thì anh sẽ yêu em một cách đê tiện nhất trên đời."

"A, a....... a a."

Hai tay Hae Won nắm chặt lấy vạt áo anh. Cậu ép chặt thân dưới đang phát điện lên đùi rắn chắc của anh, điên cuồng giật eo. Phần thịt đã xuất tinh rồi trở nên vô cùng nhạy cảm, chỉ cần một kích thích nhỏ cũng khiến cậu cảm thấy khoái cảm tột độ. Cậu cảm tưởng như chỉ cần nghe giọng nói của anh thôi là mình cũng có thể lên đỉnh được rồi.

Anh bất ngờ tiến sát lại, thở hổn hển. Mũi anh chạm vào mũi Hae Won, khi anh đón lấy hơi thở của cậu. Mùi hương cơ thể và mùi nước hoa của anh theo hơi thở đi vào cổ họng và lan tỏa khắp cơ thể. Đó là một mùi hương xa lạ và mới mẻ, như thể anh là một người hoàn toàn xa lạ.

"A ư, hức, ư ư………………!"

"Anh sẽ đâm đến khi cái lỗ của em rách toạc ra. Anh sẽ bắn tinh dịch vào trong đến mức nó tràn ra, khiến em khó mà nuốt hết được."

"A, a! Làm đi. Làm đi....... A a, anh, anh Woo Jin."

Giọng nói của Woo Jin như một sợi dây thừng vững chắc siết chặt lấy cơ thể cậu. Thật khó để thở. Đầu óc quay cuồng, tim đập thình thịch. Nó đập mạnh như thể sắp xé toạc lồng ngực và nhảy ra ngoài.

"Hae Won chưa từng ăn tinh dịch của anh đúng không?"

"Ư!"

Nửa thân dưới đang ngọ nguậy trên đùi anh khựng lại. Hae Won nắm chặt lấy vạt áo anh, các khớp ngón tay trắng bệch, toàn thân run rẩy và lên đỉnh.

"A a………………. A, haa, haa, ha ha."

Hơi nóng hừng hực như thiêu đốt toàn thân dịu đi, không chỉ tinh thần mà cả thể xác cũng trở nên mệt mỏi rã rời. Hae Won từ từ buông tay, thả anh ra. Khi cậu ngẩng cái đầu rối bời lên, cậu bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm mình.

"Giờ thì thử thực hiện những gì vừa nói xem sao?"

Bàn tay Woo Jin túm lấy tóc Hae Won và ấn xuống gối. Anh nâng phần thân dưới đang đổ sụp lên, khiến mông nhô cao, rồi thô bạo dồn trọng lượng cơ thể lên eo và ấn mạnh xuống, khiến Hae Won rên lên một tiếng "Ư".

Hae Won vùi mặt vào ga giường, giãy giụa tứ chi. Anh nhấc cái đầu đang bị túm tóc lên, và hơi thở bị nghẹn lại trào ra cùng một lúc, như thể vừa bị tra tấn.

"Ha ha, ha ha, haa......!"

"Sao lại khóc? Hả? Hae Won à, đừng khóc. Vẫn, khư, vẫn chưa thực sự bắt đầu mà. Hả?"

Lỗ sưng tấy ngậm chặt lấy vật nam tính đang cương cứng đến nổ tung của Woo Jin và không chịu buông ra. Lưng và ngực anh bóng nhẫy mồ hôi khi anh thở hổn hển và đâm vào.

Woo Jin bối rối khi Hae Won bật khóc mỗi khi họ làm tình, không biết là vì thích, vì buồn hay vì đau. Anh không biết phải làm gì. Nếu là vì thích thì anh nên tiếp tục, nếu là vì buồn thì anh nên an ủi, nếu là vì đau thì anh nên dừng lại, nhưng Hae Won không nói cho anh biết tại sao cậu lại khóc.

"A ư, ư! Ư ư! Hức, ư."

"Thích hả? Hả? Hae Won à, thích không?"

Gò má của Hae Won, người không thể thở ra đúng cách như thể đang bị nghẹt thở, đỏ bừng. Âm thanh da thịt va chạm loạn xạ ngày càng lớn hơn. Woo Jin nhổ nước bọt vào chỗ giao hợp ướt át và nhầy nhụa. Hae Won giật mình như thể cảm nhận được chất lỏng lạnh lẽo chạm vào. Đồng thời, da thịt co rút lại như thể cứng đờ.

"Anh sẽ địt em đến khi em ngất xỉu thì thôi. Hả? Vậy nên nói đi. Thích hay không thích, nói đi………………!"

Woo Jin cúi người, ghé sát ngực vào lưng ướt đẫm của Hae Won như muốn dính chặt vào. Anh ta tăng tốc và chỉ nhấc phần thân dưới lên, khiến tiếng khóc của Hae Won càng thêm nức nở. Tiếng hai hòn dái dày cộm va chạm mạnh vào mông vang lên.

"Hức, phát, phát điên mất. Sắp phát....... A a, sắp phát điên mất."

"Thích hả? Nói đi. Hức, phải nói anh mới biết chứ."

"Ư ư, thích. A a, không thích. Không thích!"

Hae Won nắm chặt lấy cánh tay của Woo Jin đang chống xuống giường để giữ trọng lượng, sợ rằng mình sẽ bị hất văng ra khỏi sức mạnh của anh. Lớp mồ hôi dính nhớp khiến sự tiếp xúc da thịt thêm chặt chẽ.

Ngay cả khi cậu nói, cũng rất khó để đoán. Woo Jin cảm thấy khó khăn nhất trong việc giải thích ngôn ngữ của Hae Won. Anh không biết nữa. Woo Jin cũng đã đến giới hạn của mình. Những lời nói không kiềm chế được tuôn ra một cách bừa bãi. Anh chưa từng biết rằng tình dục lại có thể phá hủy lý trí đến mức này.

Không được đánh mất lý trí chỉ vì dục vọng tầm thường. Anh phải tìm ra sự thật trong lòng Hae Won. Tại sao em lại muốn ở một mình, tại sao em lại nói dối anh, anh phải nắm bắt được điều đó ngay bây giờ. Nhưng bên trong nóng bỏng của cậu đang dần dần ăn mòn khả năng phán đoán và khiến Woo Jin không còn là Woo Jin nữa.

Chết tiệt, Woo Jin chửi thề, túm tóc Hae Won lên và đặt môi mình lên môi cậu. Anh mút mạnh môi cậu, đẩy lưỡi vào và liếm lên màng nhầy. Anh mút và nuốt lấy chiếc lưỡi đang quấn lấy mình như thể muốn rút nó ra.

Phía dưới ngày càng nóng hơn và đầu óc anh trở nên trống rỗng. Woo Jin rên rỉ như một con thú và đổ ập lên Hae Won, mặc kệ những tiếng kêu la. Anh đâm sâu vào bên trong cậu, nơi hai người hoàn toàn giao hợp và bắn tinh dịch vào trong cậu.

"Hức......!"

Da thịt bị đâm sâu vào trong co giật liên hồi. Woo Jin trút hết trọng lượng lên cơ thể Hae Won, sống lưng ướt đẫm mồ hôi của cậu run rẩy. Anh thở dốc một cách dữ dội.

"Haa, haa, haa.......”

Phải mất một thời gian sau khi khoái cảm khiến toàn thân run rẩy tan biến, Woo Jin mới giữ nguyên dương vật bên trong cậu, nhấc một bên thân trên lên.

Tấm lưng trần trắng bệch hiện ra. Trên cổ lấm tấm những dấu hôn bạo lực, mái tóc ướt đẫm dính bết vào nhau một cách rối bời. Hình ảnh Hae Won hoàn toàn bị xâm chiếm trở nên quá đỗi gợi cảm.

Woo Jin tách "chỗ đó" đang dính chặt lấy nhau ra. Khi anh từ từ rút vật nam tính đang cắm sâu bên trong ra, chất dịch đặc quánh cũng rỉ ra theo, chảy dọc theo mặt trong đùi cậu.

Hae Won không thích những cuộc giao hoan thô bạo. Cậu ghét những mối quan hệ cưỡng ép, bị áp bức bằng vũ lực. Mỗi khi Woo Jin đòi hỏi những màn chơi "hardcore", cậu đều phản đối kịch liệt, nhưng thực ra không phải cậu ghét mà là cậu sợ. So với việc chơi bời phóng túng, Hae Won vẫn còn những nét ngây thơ và cố chấp một cách tinh tế, và đôi khi điều đó khiến tim Woo Jin ngứa ngáy.

Woo Jin cẩn thận vuốt ve bờ vai đang run rẩy của cậu. Anh xoay người Hae Won đang nằm sấp lại. Đôi mắt đẫm lệ rung rung.

"Hức………………. Ức, ư ư."

Cổ họng cố gắng nuốt ực ực để kìm nén tiếng khóc.

Anh đã cố gắng không làm quá mạnh. Nếu Hae Won không khiêu khích anh, anh đã không làm cậu đau đến mức này. Woo Jin ghê tởm hành vi của mình, hành vi ngày càng mất kiểm soát trước mặt Hae Won. Anh đã học được cách kiên nhẫn, đã học được cách nhẫn nhịn lâu như vậy, nhưng trước mặt Hae Won, ngay cả việc xoa dịu cảm giác hưng phấn cũng không hề dễ dàng.

Tất cả những kế hoạch từ từ ôm cậu vào lòng, tra hỏi và bắt Hae Won phải thổ lộ hết lý do tại sao cậu muốn ở một mình, tại sao cậu lại nói dối anh đều tan thành mây khói.

Không những không khiến cậu thú nhận mà còn ôm chầm lấy cậu một cách thô bạo, như thể nghiền nát cậu đến mức Hae Won có câm lặng luôn vì chuyện này thì anh cũng không có gì để nói. Anh thích những màn sex thô bạo khiến đối phương ngất lịm đi, nhưng mỗi khi quan hệ với Hae Won, anh đều cố gắng hết sức để cẩn thận. Anh đã cố gắng để cậu không ghét anh.

Anh kéo chiếc áo choàng tắm đang vứt lăn lóc trên sàn, lau đi khuôn mặt ướt đẫm của Hae Won. Hae Won cũng dần dần kìm nén tiếng thở dốc dữ dội. Woo Jin nắm lấy gò má cậu, cố gắng không để cậu né tránh ánh mắt mình, anh kiên trì nhìn sâu vào mắt Hae Won.

"Cho anh nhìn mặt em đi."
"..."

"Ổn không?"

"......Không ổn."

Giọng nói hoàn toàn mất hết sức lực đến nỗi nghe như đang lầm bầm.

“Thế sao còn giở trò. Tưởng nhịn ham muốn dễ lắm hả?"

"em đã bảo có sở trường là nhẫn nại mà."

"Anh tưởng em giỏi lắm."

Anh vươn tay lấy chai nước mà Hae Won uống dở rồi bỏ lại. Anh để Hae Won uống trước, rồi uống nốt chỗ còn lại không chút e dè.

Anh đặt cái chai rỗng lên bàn cạnh giường, lo lắng nhìn xuống Hae Won, người thậm chí chỉ cử động một chút thôi cũng thấy đau.

"Nếu cứ chiều theo anh hết thì chắc em tàn đời mất. Chắc em sống không lâu đâu."

"Đừng có nói mấy lời vô nghĩa đó."

Đã có một lần, anh thực sự cảm thấy tim mình thắt lại vì tiếng thở yếu ớt của Hae Won, người đã mất ý thức. Kể từ đó, anh đã hạn chế những màn sex quá thô bạo.

Woo Jin vòng tay ôm Hae Won, để cậu gối lên tay mình và vuốt mái tóc rối bời của cậu. Anh ôm chặt lấy tấm lưng đang uể oải tựa vào mình. Hae Won vùi mặt vào cổ anh và lẩm bẩm điều gì đó.

"......Em muốn đi lưu diễn."

"Hả?"

Đôi môi cậu mấp máy trên cổ anh, phát âm không rõ ràng. Anh buông bờ vai mà mình đang ôm chặt, nhìn Hae Won. Cậu cố gắng né tránh ánh mắt anh, nhìn xuống xương quai xanh của anh một cách mơ hồ và nói.

"Em muốn đi lưu diễn ở Châu Âu. Thực ra thì....... cô Kim Hee Kyung đã đề nghị em tham gia tour diễn Châu Âu."

Kim Hee Kyung chưa hề đưa ra lời đề nghị nào như vậy. Cô chỉ nói một vài lời xã giao thoáng qua rằng họ rất hợp nhau và cô mong chờ vào tương lai của cậu. Hae Won tự ý thêm thắt vào câu chuyện của mình. Nếu cậu và Woo Jin cùng nhau bước vào căn hộ, có lẽ sẽ có cả ảnh trên mấy tờ báo lá cải mất. Cậu chỉ cần câu giờ một chút rồi giải quyết là được.

“Đó là điều em luôn muốn làm. Là điều em ấp ủ."

"Anh cũng nên tập trung vào công việc, nhưng lại không làm được vì em."

"Không ai không làm được việc gì hay không làm vì ai cả."

"Cho em đi đi."

"Chỉ là trong một thời gian ngắn thôi. Hai tháng, hoặc ba tháng nếu lâu hơn. Có lẽ cả đời này em sẽ không có cơ hội nào khác được biểu diễn với một nghệ sĩ bậc thầy như vậy đâu."

"Lâu vậy sao? Nếu đã lên lịch rồi thì cứ đi rồi về thôi, tập luyện thì ở Hàn Quốc cũng được mà?"

"Đi đi về về mất hơn một ngày, sao mà được."

Đối với một nghệ sĩ, việc điều chỉnh thể trạng là quan trọng nhất, về mặt vật lý là không thể, Woo Jin cũng biết rõ điều đó. Anh không cho cậu chạm vào mình trước mỗi buổi biểu diễn. Chẳng phải Hae Won đang tập thể dục rất chăm chỉ đó sao.

"Người quản lý của em không nói gì về chuyện này cả."

Cậu đã quên mất sự tồn tại của người quản lý luôn báo cáo mọi hành động của cậu cho Woo Jin. Hae Won vội nói thêm.

"Em vẫn chưa nói với công ty. Vì cô ấy đột ngột đề nghị nên em cũng cần thời gian suy nghĩ."

"......Vậy nên hôm nay em muốn ở một mình?"

"Ừm."

Đúng vậy, là thế đó. Vì vậy cậu muốn ở một mình. Hae Won gật đầu. Trái tim cậu co rúm lại, như thể ánh mắt nhìn xuống của anh sẽ nhìn thấu lời nói dối của cậu.

"Vậy thì đi cùng nhau đi."

"......Ơ?"

"Đi cùng nhau."

Hae Won loạng choạng ngồi dậy. Woo Jin cũng đứng lên ngồi cạnh cậu.

"Anh nói cái gì vô lý vậy?"

"Trong thời gian em đi lưu diễn, anh sẽ làm người quản lý cho em."

"Công việc của anh thì sao?"

"Bỏ thôi, có gì đâu."

Cách anh nói quá thoải mái và nhẹ nhàng. Điều đó khiến Hae Won tức giận.

"Hyun Woo Jin, bị  điên thật rồi à?"

"Đừng có nói điên. Từ đó không hay. Cũng đừng gọi anh là "này" nữa."

Anh nói như đang dỗ dành một đứa trẻ tiểu học.

"Anh bỏ việc chỉ để đi du lịch với em á? Cái đó không phải là điên thì là gì, là tỉnh táo chắc?"

Chỉ cần rời xa nhau một thời gian cho đến khi vấn đề được giải quyết, nhưng Woo Jin cứ nói những điều khiến cậu phát điên. Hae Won thực sự muốn đấm ngực mình vì bực bội.

"Anh vốn dĩ không tỉnh táo mà. Và ưu tiên của anh không phải là công việc mà là em. Những thứ khác không quan trọng lắm."

Anh bình thản nói. Anh không cần phải xử lý những điều tồi tệ nhất để chứng minh rằng mình không phải là một tên cặn bã. Sự tồn tại của Moon Hae Won đã giúp anh làm được điều đó. Việc anh chỉ đơn giản là thích Hae Won, yêu Hae Won, muốn Hae Won và không thể buông tay, bám chấp vào cậu là một vấn đề khác.

Nếu Hae Won không chứng minh sự tồn tại của anh, Woo Jin sẽ lại trở thành một con quái vật, một kẻ sát nhân, một con rắn ăn thịt người. Anh không thể buông tay Hae Won vì cậu là người duy nhất khiến anh trở nên giống người.

"Em không muốn nghe những lời đó. Tại sao em lại thích anh chứ? Anh ngầu nhất là khi làm việc. Anh có biết việc em mở suốt ngày cái kênh tin tức chán ngắt đó, không dám rời mắt chỉ vì sợ anh xuất hiện mệt mỏi đến mức nào không?"

"...."

"Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng dù sao đi nữa, em thích lúc đó nhất. Em thích anh ở vị trí đó. Đừng có trở nên tầm thường."

Hae Won nói thật lòng. Nếu anh là một người đàn ông tầm thường, cậu đã không thích anh ngay từ đầu. Cậu đã không bị thu hút ngay từ đầu. Anh là một người đàn ông không nhượng bộ trong công việc của mình, dù anh có bị lệch lạc ở đâu đi chăng nữa.

"Vậy thì biểu diễn ở đây đi. Không biết là ba tháng hay bốn tháng nữa, nhưng anh không thể xa em lâu như vậy được. Anh không thể nhịn được nữa rồi."

Nếu Hae Won không ở bên cạnh, dù anh có đạt được thành tựu gì trong công việc cũng vô nghĩa, và Woo Jin ghét phải rời xa Hae Won về mặt vật lý đến mức anh thà bỏ việc còn hơn là xa cậu trong khoảng thời gian đó.

“Dù tốn bao nhiêu tiền, anh sẽ đưa Kim Hee Kyung đến đây. Anh sẽ tổ chức ở Hàn Quốc."

"......Không phải, không phải là như vậy."

"Anh cũng thích xem em biểu diễn. Anh sẽ mời người nghệ sĩ bậc thầy đó đến để em không trở nên tầm thường, nên hãy biểu diễn ở Hàn Quốc đi."

"anh không hiểu hả."

"Anh cũng nhường rồi, em cũng nhường đi. Chúng ta có thể tìm ra điểm chung mà."

"Không phải, không phải là như vậy mà."

Đôi môi Woo Jin đặt lên vai Hae Won đang ngồi thất thần, vuốt ve làn da trần và lẩm bẩm.

"Anh sẽ làm tất cả cho em. Theo ý em muốn."
"...."


Woo Jin đang xem xét báo cáo thì điện thoại rung lên. Là Jung Ho Myung. Anh đứng dậy và đi ra ngoài. Anh đi đến dưới những tán cây phía sau tòa nhà Yeomin, nơi không có ai đến, và nhấc máy.

"Ừ, tôi đây."

-Tài liệu mà anh yêu cầu lần trước, tôi đã gửi qua Telegram rồi ạ.

"Đã lục tung lên chưa?"

-Tôi lục tung thế nào cũng không bằng tiền bối xem xét kỹ càng và chất lượng thông tin cũng tốt hơn mà ạ.

Woo Jin có quyền truy cập vào dữ liệu của hệ thống kiểm sát, cũng như thông tin tình báo của các cơ sở an ninh quốc gia, nhưng vì mọi thứ đều được ghi lại nên anh không thể tùy tiện yêu cầu hay xem xét. Không có cơ quan chính phủ nào có chế độ lưu giữ hồ sơ kỹ lưỡng như Nhà Xanh cả. Điều đó khiến anh cảm thấy khó chịu khi xử lý công việc.

Cách đây không lâu, anh cũng nhận được một cuộc gọi cảnh cáo từ Chánh Văn phòng Tổng thống. Anh định sẽ ngoan ngoãn trong thời gian tới.

"Đây không phải là việc công mà là việc riêng."

-Vậy tại sao lại cần đến các phóng viên ạ?

"Vất vả rồi. Tắt máy đây."

Anh nghe thấy tiếng "Vất vả rồi ạ" trước khi giọng nói của Jung Ho Myung biến mất. Woo Jin ngồi xuống ghế băng và đưa điện thoại trở lại tai.

"Người quản lý à, tôi đây."

Bình luận
marcy
Bùng nổ ngôn ngữ :)))
Trả lời·2 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo