Chương 10
Hoa Dung sững lại, im lặng như đang cố đào bới trong đầu xem ngoài tiền ra thì còn chuyện gì đáng để nói với Thịnh Thiệu Du nữa không.
Trước khi Thịnh Thiệu Du mất kiên nhẫn và tâm trạng tụt dốc lần nữa, Hoa Dung khẽ cất tiếng:
“Không biết thứ bảy này Thịnh tiên sinh có rảnh không? Tôi muốn mời anh một bữa cơm.”
“Thứ Bảy à?” Thịnh Thiệu Du hơi cong môi cười, nhưng giọng điệu lại mang theo chút do dự. “Tôi có hẹn rồi.”
“Tôi hiểu rồi, thật xin—”
“Tôi đi cùng bạn. Cậu đến thẳng chỗ tụi tôi cũng được.” Thịnh Thiệu Du cắt lời, chẳng để cậu kịp đưa ra phương án khác.
Đầu dây bên kia lại rơi vào im lặng.
Thịnh Thiệu Du đoán được cậu đang chần chừ, liền bật cười, cố ý đẩy thêm áp lực:
“Nếu thư ký Hoa thấy bất tiện thì thôi vậy.”
“Không, tiện mà. Anh gửi tôi địa chỉ đi.” Quả nhiên, đóa lan nhỏ vẫn đồng ý.
Cuối tuần ở Giang Hồ chưa bao giờ thiếu tiệc tùng—thường rất xa hoa, náo nhiệt, bề ngoài lộng lẫy mà bên trong rỗng tuếch. Lần này, tiệc được tổ chức tại câu lạc bộ mới của Lý Bách Kiều, nằm trong tòa Tháp Song Sinh, một địa danh nổi tiếng của thành phố.
Thịnh Thiệu Du và Hoa Dung gặp nhau ở tầng hầm khu đậu xe.
Bãi giữ xe là một dãy dài toàn siêu xe. Nhân viên và bảo vệ đứng canh nghiêm ngặt, kiểm tra kỹ từng thiệp mời.
Đây là buổi tiệc kín, khách mời rất giới hạn—chỉ tầm ba mươi người. Trong số đó, Hoa Dung dường như là người duy nhất đến bằng taxi.
Chiếc taxi bị bảo vệ chặn lại ở lối vào tầng hầm. Lễ tân kiểm tra thiệp mời của Hoa Dung với vẻ mặt lạnh băng. Tấm thiệp không ghi tên cậu, chỉ cho phép dẫn theo một người.
Một bảo vệ nam, Alpha cấp A, cao lớn, cúi nhìn cậu. Chỉ thoáng liếc qua vẻ ngoài xinh đẹp của Omega này, hắn đã thầm cho rằng cậu là khách "đi kèm". Giọng tuy lễ phép nhưng xa cách:
“Xin lỗi, đây là khu biệt lập. Xe thương mại không được vào.”
Hoa Dung gật đầu, bước xuống xe, lập tức nhìn thấy Thịnh Thiệu Du vừa bước khỏi chiếc xe của mình.
Anh khoác một chiếc áo măng tô dài quá gối, bên trong là áo len cổ cao Cotes Anglaises đời mới, tay áo bo gân lộ ra ngoài một chút. Sau lưng anh, chiếc Phantom đen tuyền đậu ở khu vực đỗ xe VIP riêng biệt.
Anh cao hơn cả đám vệ sĩ theo sau nửa cái đầu.
Ra khỏi xe, anh đứng đó, hai tay đút túi. Nhân viên và bảo vệ không cần xem thiệp mời—chỉ khí chất lạnh lùng kiêu ngạo ấy thôi cũng đủ tuyên bố với cả thế giới rằng anh sinh ra là để thuộc về chốn xa hoa này. Một kẻ bẩm sinh đã ngậm thìa vàng trong miệng.
Ánh mắt Thịnh Thiệu Du sớm đã rơi lên người Hoa Dung.
Có lẽ vì là cuối tuần, Hoa Dung không mặc sơ mi hay âu phục công sở như thường lệ.
Đóa hoa lan này hôm nay diện áo len cổ lọ trông rất sinh viên, cả gương mặt gần như bị chôn trong cổ áo mềm mại. Điều đó khiến khuôn mặt cậu càng nhỏ nhắn, chiếc cằm cũng càng sắc nét hơn.
Trang phục hoàn toàn không hợp hoàn cảnh. Nếu là người khác, Thịnh Thiệu Du đã sớm nổi đóa và đuổi về rồi. Nhưng lần này anh lại không tức, thậm chí còn chủ động gọi:
“Đứng ngẩn ra đó làm gì? Lại đây.”
Hoa Dung lập tức bước đến, hơi ngại ngùng giải thích:
“Xin lỗi, anh nói là tiệc tụ họp nên tôi tưởng là không quá trang trọng… Nếu bất tiện thì tôi đi luôn cũng được.”
“Đi? Đi đâu?” Thịnh Thiệu Du liếc cậu từ đầu đến chân. Nhìn gương mặt tái nhợt, co lại trong cổ áo kia, anh khẽ bật cười:
“Thế này là được rồi. Không tệ.”
Hoa Dung liếc anh, biểu cảm phức tạp. Thịnh Thiệu Du tưởng ánh mắt ấy là cảm ơn, tâm trạng lại càng tốt thêm.
Không giống lúc nãy bị kiểm tra như người lạ, từ khi đi cùng Thịnh Thiệu Du, chẳng ai dám hỏi đến thiệp mời nữa. Có anh ở đây là đủ. Nơi nào anh bước qua, nơi ấy rực rỡ hương hoa, tiếng cười, và những lời chào đón niềm nở.
Thịnh Thiệu Du vốn đã quen, nhưng Hoa Dung thì trái lại, mọi thứ với cậu đều mới mẻ. Đôi mắt đẹp ấy nhìn quanh với vẻ tò mò khó giấu.
“Thẩm Văn Lãng chưa từng dẫn cậu đi tiệc à?” Thịnh Thiệu Du hỏi.
“Chưa,” Hoa Dung đáp. “Tôi mới vào làm không lâu. Mấy sự kiện kiểu này toàn thư ký Cao đi cùng tổng giám đốc.”
“Ồ.” Thịnh Thiệu Du nhếch môi cười. “Vậy hôm nay là lần đầu?”
“Vâng.” Hoa Dung gật đầu, có vẻ hơi căng thẳng. Theo phản xạ, cậu lại tiến gần anh thêm một bước, như chú mèo con lần đầu được dắt ra ngoài. Cậu đưa tay nắm lấy tay áo anh, khẽ hỏi:
“Thịnh tiên sinh, anh thấy tôi ăn mặc thế này… có mất mặt không?”
“Mất mặt gì chứ?”
Hoa Dung im lặng một lúc, rồi nói nhỏ:
“Sợ làm anh mất mặt.”
Hôm nay Thịnh Thiệu Du cười nhiều bất thường. Đóa lan nhỏ này thú vị thật, khiến anh không nhịn được muốn trêu chọc. Anh giả vờ nghiêm mặt:
“Một chút thì có.”
Hoa Dung quả nhiên mắc lừa. Mặt cậu đỏ lên, mím môi không nói, rồi nhỏ giọng:
“Vậy… hay là tôi đi? Hôm khác mời anh ăn.”
Nói xong, cậu buông tay anh ra, đứng lại, định quay người rút lui.
Thịnh Thiệu Du vươn tay kéo cậu lại. Làn da cậu mềm mại như cánh lan hàm tiếu, lạnh lạnh mà mịn màng.
“Đi đâu?” Thịnh Thiệu Du dỗ dành.
“Đã tới rồi thì đừng lo. Danh tiếng tôi đủ lớn, cậu làm tôi mất mặt một chút cũng chẳng sao. Hôm khác hẵng mời ăn.”
“Nhưng mà—”
“Không nhưng nhị gì cả. Cậu mặc thế này là đủ khiến tôi mất mặt rồi, giờ mà còn bỏ chạy thì càng tệ hơn.” Anh nói dối không chớp mắt.
“Đằng nào cũng mất mặt, tôi chọn cái nhẹ hơn. Nhưng lần sau tôi rủ đi tiệc, nhớ ăn mặc cho đàng hoàng.”
Hoa Dung cúi đầu nghĩ một lúc, rồi nhỏ giọng:
“Thôi khỏi lần sau.”
Nét mặt Thịnh Thiệu Du lập tức sa sầm. Anh nheo mắt lại:
“Khỏi?”
“Ừm.” Hoa Dung bình thản đáp. “Tôi không có đồ nào hợp với mấy dịp kiểu này.”
Tim Thịnh Thiệu Du như bị mèo cào—ngứa ngáy lẫn đau đớn. Nhưng nghe ra là Hoa Dung không từ chối mình, chỉ là không có đồ để mặc, anh mới thở phào, nhoẻn miệng cười:
“Quần áo à? Dễ mà. Hôm nào tôi kêu Trần Cảnh Minh dẫn cậu đi chọn vài bộ—”
Hoa Dung vừa định trả lời, thì có người quen của Thịnh Thiệu Du tiến đến vỗ vai anh, bắt chuyện. Cậu liền biết ý im lặng.
Sau khi vào trong, chẳng mấy chốc chỗ ngồi của Thịnh Thiệu Du đã đông nghẹt người đến chào hỏi.
Lý Bách Kiều ngồi bên trái anh. Là chủ tiệc, gã vừa đi chào khách vừa quay lại cười nói:
“Tôi tổ chức tiệc mỗi tuần, chưa lần nào náo nhiệt như hôm nay. Đúng là thiếu cậu không được.”
Vừa nói, gã vừa liếc sang phải, thoáng giật mình.
Hoa Dung ngồi im lặng bên phải Thịnh Thiệu Du, mắt cúi thấp. Dưới ánh đèn tiệc, làn da cậu sáng rực ánh xanh lạnh, khí chất nổi bật đến mức chỉ cần một cái liếc nhìn cũng khó quên.
“Đây là ai vậy?”
Nghe Lý Bách Kiều hỏi, Hoa Dung chậm rãi ngước mắt.
Ánh mắt ấy không mang theo cảm xúc gì rõ ràng, nhưng lại khiến Lý Bách Kiều run lên. Gã huých vai Thịnh Thiệu Du:
“Đâu ra báu vật thế này?”
Thịnh Thiệu Du cười khẽ:
“Liên quan gì cậu.”
“Này, đừng keo kiệt thế chứ—” Lý Bách Kiều đứng dậy, vòng ra sau lưng Hoa Dung, cúi người hít một hơi rồi ngạc nhiên thốt lên:
“Mùi hoa nữa cơ à?”
Bị hành vi suồng sã dọa cho giật mình, Hoa Dung bật dậy. Vai cậu va vào mũi Lý Bách Kiều khiến gã phải lùi lại, tay che mũi.
“Đệch! Đau đấy!”
“Xin lỗi.” Hoa Dung lạnh lùng nói, mặt không có chút áy náy nào. Sống mũi cậu cao, đầu mũi sắc như dao găm đẹp đến mức có thể đâm thẳng vào ánh nhìn người đối diện.
Lý Bạch Kiều bị vẻ đẹp tinh sảo ấy làm cho tắt lửa giận, ôm mũi bật cười:
“Aiya, tôi chỉ ngửi thôi mà. Tiểu mỹ nhân đừng giận.”
Gã lại định nhào tới, nhưng ánh mắt rõ ràng là từ chối của Hoa Dung khiến gã khựng lại. Lý Bách Kiều đành gượng gạo giơ hai tay lên, làm động tác đầu hàng:
“Thôi được rồi, ít nhất cũng cho biết tên chứ nhỉ?”
“Hoa Dung.” Hoa Dung vừa nói vừa liếc nhìn Thịnh Thiệu Du, ánh mắt mang theo chút khó chịu xen cầu cứu.
Mặc dù nói là chịu thua, nhưng Lý Bách Kiều vẫn len lén lại gần, vươn tay như muốn khoác vai cậu.
Thịnh Thiệu Du quan sát biểu cảm của Hoa Dung, lúc đen lúc trắng, nhưng không muốn làm loạn vì nể mặt mình. Đến khi tay gã sắp chạm vào bờ vai cậu, anh lập tức đứng dậy, gạt phăng bàn tay đó, giả vờ nổi cáu:
“Chọc ghẹo người của tôi ngay trước mặt tôi—Lý Bách Kiều, cậu không biết làm người bình thường à?”
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Ji
Trans: Tỏi