Kiếp Phản Diện Đoản Mệnh Của Tôi - Chương 4

Chương 4

Mười hai tiếng trước, Seung Hyun hào hứng bước vào quán bar gay và nhìn xung quanh. Có lẽ vì là trong tiểu thuyết nên thế giới này có cảm giác như có rất nhiều trai xinh gái đẹp.

'Đặc biệt là vì đây là tiểu thuyết BL nên nhiều trai đẹp hơn thì phải...'

Nhìn quanh, cậu có chút vụng về gọi đồ uống. Cơ thể ban đầu của cậu tửu lượng khá tốt nên cậu uống ngay mà không cần kiểm tra nồng độ cồn.

Cậu cảm thấy nếu cứ tỉnh táo thì mình chỉ biết quằn quại vì ngượng ngùng rồi cô đơn chết đi, nên cậu nghĩ tốt hơn hết là làm nóng cơ thể một chút. Trong lúc cậu uống hết ly này đến ly khác, một mùi hương ngọt ngào bắt đầu lan tỏa từ đâu đó.

Quay đầu về phía phát ra mùi hương, cậu thấy một chàng trai xinh xắn đang nhếch mép cười và nhìn Seung Hyun.

"Tôi ngồi cùng được không?"

"Ừm, thì... tùy cậu."

Người đàn ông cầm ly rượu tiến đến Seung Hyun rồi tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu. Anh chàng nở một nụ cười tươi rói và nói với Seung Hyun.

"Đây là lần đầu đằng ấy đến những chỗ như này đúng không?"

"Sao cậu biết..."

"Người mới đến thì ai cũng lộ ra hết mà. Đầu tiên là cách ăn mặc, có vẻ như đằng ấy đã cố tình chăm chút quá mức."

Cậu đã cố ý mặc trang phục có phần giản dị hơn vì sợ mặc vest sẽ bị làm quá, vậy mà vẫn bị phát hiện sao. Seung Hyun hơi rụt vai.

"Rồi cả việc đằng ấy cứ ngượng ngùng uống rượu một mình nữa. anh là Alpha đúng không?"

"À, ừ."

Seung Hyun gật đầu ngượng nghịu rồi lại uống rượu. Người đàn ông ngồi bên cạnh nhìn Seung Hyun từ trên xuống dưới.

'Nhìn cách anh ta phản ứng với pheromone thì ít nhất cũng là Alpha rồi. Quần áo hay đồng hồ đều đắt tiền cả. Toàn bộ đều là hàng mới nhất của mùa này...'

Seung Hyun không biết rằng nơi này là một quán bar nổi tiếng vì lựa chọn khách hàng rất kỹ lưỡng. Vì có rất nhiều người được chọn lọc và sàng lọc trước khi vào nên có khá nhiều người đánh giá người khác từ đầu đến chân ngay cả ở bên trong.

"anh bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi tư... à không, hai mươi chín ạ."

"Tôi cứ tưởng anh hơn tôi một hai tuổi thôi chứ. Tôi hai mươi lăm."

Người đàn ông vừa cười vừa nói. Anh chàng ngồi bên cạnh Seung Hyun, tự nhiên gọi thêm một ly nữa và giới thiệu bản thân.

"Tôi là Ahn Young Ha. Tôi gọi đằng ấy là anh được chứ?"

"Ừm, thì... tùy cậu thôi."

"Hai mươi chín tuổi rồi mà đây là lần đầu đến những chỗ như này á. Hơi lạ đó. Không phải là không có người bằng tuổi anh hoặc ít thấy, nhưng hiếm khi thấy người mới đến lắm."

Young Ha nở một nụ cười rạng rỡ. Seung Hyun không nhạy cảm với những chuyện này, thậm chí còn không nhận ra rằng đây là hành động tán tỉnh và chỉ cười ngượng nghịu.

"Thì, cuộc đời đưa đẩy thế thôi."

"Sao tự nhiên lại quan tâm đến mấy chỗ này mà đến đây vậy?"

Cậu đến đây để tìm người ngủ cùng một đêm. Seung Hyun có chút do dự khi nói rằng mình đến đây để tìm đối tượng tình một đêm nên cậu ngập ngừng nói.

"Cho đến giờ tôi vẫn luôn sống bằng cách để ý đến ánh mắt của người khác, nên tôi đã nghĩ liệu mình có nên đến những nơi như này không... Nhưng bây giờ tôi quyết định chỉ làm những gì mình muốn thôi."

"Ôi dào, mấy chỗ như này thôi mà. Chứ có phải nơi gì ghê gớm đâu mà cần phải quyết tâm đến vậy?"

Thấy cậu nói chuyện có vẻ hoa mỹ, Young Ha bật cười rồi vỗ nhẹ vào vai Seung Hyun. Seung Hyun không nhận ra rằng mình hơi say vì căng thẳng và lại uống thêm một ly nữa.

"Để ý đến ánh mắt của người khác á... giờ thì sao cũng... kệ..."

"hyung, anh uống nhanh quá đó."

"Không, sao cả. Tôi tửu lượng cũng không tệ mà."

Seung Hyun nói như vậy và phớt lờ lời ngăn cản của Young Ha. Nhưng Seung Hyun đã bỏ qua một điều.

Đó là cậu chỉ giống Han Seung Hyun trong tiểu thuyết ở hai chữ tên, còn cơ thể thì hoàn toàn khác. Vì vậy, tửu lượng mà cậu biết không giống với tửu lượng hiện tại của cậu.

"Ớ."

"Anh ơi. Anh bảo anh uống giỏi lắm mà. Anh không uống nhiều đâu đó... Anh say mèm rồi này."

"Lạ thật... Bình thường mình không say đến mức này mà..."

Seung Hyun ôm đầu và lẩm bẩm. Rõ ràng trước đây cậu đã từng uống nhiều gấp mấy lần thế này mà vẫn tỉnh táo. Seung Hyun vừa nghĩ vừa gật gù như muốn đập đầu xuống bàn.

"Hà."

Lúc đó, Seung Hyun cảm thấy một cảm giác rờn rợn từ phía sau lưng. Cảm giác đó không chỉ mình Seung Hyun cảm nhận được.

"Xin lỗi, có gì không ạ..."

"Đúng là Giám đốc Han Seung Hyun kìa. Không ngờ lại gặp Giám đốc ở những chỗ như này."

Một giọng nói cậu chưa từng nghe. Nhưng đó là một khuôn mặt quen thuộc. Seung Hyun cố gắng ngẩng đầu lên trong cơn say mèm và nhìn kỹ khuôn mặt của người đàn ông.

"Ưm... anh..."

"Người đã chạy đôn chạy đáo ngày đêm để giành lấy dự án xây dựng, trừ lúc ngủ ra thì anh đến đây làm gì?"

"Ai nhỉ?"

"...Gì cơ?"

Nghe thấy lời của Seung Hyun, người đàn ông cười với vẻ khó tin. Bầu không khí lạnh lẽo đến mức Young Ha ngồi bên cạnh cũng rón rén chuồn đi, nhưng Seung Hyun say mèm chẳng cảm nhận được bất kỳ nguy hiểm nào.

"anh là ai cơ?"

"Rõ ràng mình đã gặp rồi, khuôn mặt quen thuộc quá... Ưm, mình đã gặp ở đâu nhỉ..."

Seung Hyun liên tục nghiêng đầu với khuôn mặt đỏ bừng.

'Nếu mình đã gặp một người đàn ông đẹp trai thế này ở đâu đó thì sao mình có thể không nhớ được chứ. Tại sao khuôn mặt này quen thuộc vậy mà mình không nhớ ra được ai nhỉ.'

"Haha... Chắc cũng có thể nhỉ. Chắc tôi không phải là người quan trọng đến mức Giám đốc phải nhớ đến. Nhưng mà chuyện này hơi sốc đó. Hay là, cậu cố tình làm thế để chọc tức tôi?"

Người đàn ông vuốt tóc và cười với vẻ tức giận. Một lượng pheromone mạnh đến mức khiến da cậu tê rần ập đến Seung Hyun, nhưng Seung Hyun vẫn chưa quen với pheromone, không hề biết đó là một mối đe dọa và chỉ lặng lẽ ngước nhìn người đàn ông.

"Đẹp trai... Mình đã gặp một người đàn ông đẹp trai như này ở đâu đó thì mình không thể quên được..."

"......?"

"Kỳ lạ thật... một người đàn ông đẹp trai như này..."

Seung Hyun say rượu nên nói hết những gì mình nghĩ, chớp mắt chậm rãi và nhìn người đàn ông như thể đang phẩm bình. Lúc đó, người đàn ông mới nhận ra rằng thái độ của Seung Hyun không phải là trò đùa và bật cười.

"Rốt cuộc thì cậu đến đây làm gì vậy?"

"Đến quán bar gay thì có lý do gì đặc biệt à?"

"Thì đúng là vậy, nhưng đây đâu phải là chỗ hợp với Giám đốc Han đâu. Dù có là quán bar gay hay bất kỳ câu lạc bộ hay quán rượu nào đi nữa thì cũng vậy thôi."

"Tại sao?"

Seung Hyun nghiêng đầu hỏi. Đôi mắt xếch lên do say xỉn giờ đã hơi cụp xuống.

"Thì chẳng phải cậu là một người nghiện công việc đến mức đáng sợ hay sao? Một người mà có cảm giác như sẽ ôm công việc đến chết ấy. Hơn nữa, cậu đâu phải là kiểu người sẽ làm những chuyện có thể bị người khác bắt thóp."

"Haha."

Ừ thì, đúng là như vậy. Han Seung Hyun trong tiểu thuyết đã không từ bỏ vị trí giám đốc cho đến tận giây phút cuối cùng và cố gắng cản trở nhân vật chính.

'Nhưng tôi không hề có ý định sống và chết như vậy. Đằng nào cũng chết, mình phải sống vì bản thân mình thôi.'

"Giờ thì tôi... quyết định sẽ bỏ hết mấy chuyện đó rồi. Công việc có quan trọng gì đâu... Tôi sẽ chỉ làm những gì mình muốn thôi. Trước hết thì..."

Seung Hyun vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào người đàn ông. Sẽ thế nào nếu ngủ với một người đàn ông như vậy. Một lượng pheromone yếu ớt rò rỉ ra từ Seung Hyun đang ngơ ngác nhìn anh.

"...À."

Người đàn ông có vẻ đã nhận ra điều gì đó khi nhìn vào lượng pheromone yếu ớt đó. Anh ta thoáng bối rối rồi mỉm cười và tiến một bước về phía Seung Hyun.

"Cậu thích kiểu này sao?"

Kiểu này là kiểu gì vậy. Seung Hyun chỉ hơi bị cuốn hút bởi khuôn mặt đẹp trai và nụ cười hiền lành của người đàn ông và gật đầu.

"Tôi thì không thích kiểu này lắm, nhưng nếu là Giám đốc thì..."

Người đàn ông đảo mắt nhìn Seung Hyun rồi chìa tay ra với cậu. Đây là ý gì nhỉ. Seung Hyun ngẫm nghĩ một lát rồi nghĩ dù sao thì cũng chẳng sao cả và nắm lấy tay anh ta.

"Đi thôi."

'Đến đây rồi mà bảo đi cùng thì chắc là có ý đó rồi nhỉ? Ưm. Anh ta đẹp trai nên chắc không sao đâu... Bao giờ mình mới có cơ hội ngủ với một người như này nữa chứ.'

Đầu óc cậu quay cuồng vì say xỉn nên cậu không thể suy nghĩ thấu đáo được. Seung Hyun ngơ ngác nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt tay mình rồi cùng người đàn ông rời khỏi quán bar.


Sáng hôm sau, Seung Hyun tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ. Cậu nhớ ra người đàn ông có khuôn mặt quen thuộc đó là ai và ôm đầu bứt tóc. Cậu đã học thuộc kỹ đến thế để không mắc sai lầm, sao cậu có thể quên được chứ.

"Joo Jae Young... là Joo Jae Young mà."

Hôm qua, trong lúc người giúp việc dọn dẹp quần áo, cậu đã tìm kiếm những nhân vật quan trọng trong tiểu thuyết và tìm hết ảnh của họ. Cậu đã xác nhận đi xác nhận lại để không dính líu đến họ. Vì cậu đã say mèm và bên trong quán bar lại tối tăm nên cậu đã không nhận ra anh ta.

'Dù gì thì sao mình có thể không nhận ra Joo Jae Young chứ. Anh ta đâu phải là nhân vật nào khác, mà là bạn thân thời thơ ấu của nam chính và là nam phụ trong tiểu thuyết mà...!'

Dù thế nào đi nữa, sao cậu lại dính líu đến Joo Jae Young được chứ. Seung Hyun vỗ mạnh vào đầu đang còn say rồi kiểm tra cơ thể mình.

Eo đau nhức, cơ thể có những vết bầm tím ở khắp mọi nơi. Và hơn hết là nỗi đau ở những nơi khó nói.

'...Trước tiên là chuồn đã.'

Với suy nghĩ phải rời khỏi đây ngay lập tức, cậu thận trọng vén chăn lên và đặt một chân xuống sàn. Nhưng trước khi cậu kịp nhấc chân còn lại ra khỏi chăn, một bàn tay to lớn đã nắm chặt lấy cổ tay của Seung Hyun.

"Cậu đi đâu vậy?"

"Á!"

Joo Jae Young không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, đang ngước nhìn Seung Hyun và chậm rãi chớp mắt.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo