Mới Xuyên Không Mà Đã Mang Thai Thì Phải Làm Sao? - Chuơng 32

Lịch đăng: T2 và T6

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 32

“Thế nên em phải ăn sáng thật nhanh rồi đến học viện ạ.”

Sau một đêm vắt óc suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng nghĩ ra cách để có thể tham dự hội chợ trải nghiệm ngành học. Và giờ đây, trong bữa sáng cùng Kwon Tae Beom, tôi đang cố gắng hết sức thuyết phục anh ta bằng lý do mình đã nghĩ ra đêm qua.

“Lý do gì mà phải chuẩn bị cho kỳ thi thử tháng Tư ngay cả vào thứ Bảy?”

Quả nhiên, anh ta nhấp cà phê với vẻ mặt không chút hài lòng.

“Em… em không học tự học buổi tối mà! Nên cái này giống như kiểu học bù ấy ạ… kiểu thế!”

“Mỗi tuần đều như vậy sao?”

“Không ạ!”

Nếu tôi nói có, anh ta sẽ ngay lập tức bắt tôi bỏ học viện mất. Tôi vội vàng phủ nhận rồi nói tiếp:

“Thật ra kỳ thi thử tháng Ba là quan, quan trọng nhất, nhưng em đã trượt tháng Ba rồi nên phải cố gắng tháng Tư ạ…”

“Mấy giờ thì xong?”

“Ừm… khoảng 4 giờ? Hay 5 giờ ạ?”

“Thường thì thời gian kết thúc đã được định sẵn rồi mà?”

Tôi chỉ nói đại để che giấu việc không biết hội chợ trải nghiệm ngành học sẽ kết thúc lúc nào, vậy mà Kwon Tae Beom lại bất ngờ hỏi trúng tim đen.

“Cái đó… à, phải giải lại những câu sai ngay lúc đó chứ ạ. Haha… Xong em sẽ gọi điện ngay cho anh. Hứa đó.”

Phải rất khó khăn mới nhận được sự đồng ý của anh ta, tôi mới có thể chuẩn bị túi xách. Tôi khoác chiếc áo khoác màu hồng nhạt mà Kwon Tae Beom mua cho tôi hôm qua rồi bước ra ngoài. Anh ta liếc nhìn trang phục của tôi rồi khẽ mỉm cười đầy mãn nguyện.

‘Giờ chắc anh ta đang vui vì mình mặc đồ anh ta mua đây mà? Những lúc thế này thấy đáng yêu ghê.’

Anh ta thay băng mới cho bàn tay đang băng bó của tôi, rồi tôi lên xe khi anh ta nói sẽ đưa tôi đến học viện. Hôm nay trời thật trong xanh, tôi thò tay ra ngoài cửa sổ.

“Nguy hiểm đấy. Bỏ tay xuống.”

“Vâng ạ.”

Ngay khi tôi rụt tay vào, Kwon Tae Beom lập tức đóng cửa sổ lại. Tôi tiếc nuối ngắm nhìn phong cảnh qua ô cửa kính. Cảm giác như mùa hoa anh đào đã đến thật gần. Những cây được trồng khắp nơi đang nhú mầm để chuẩn bị cho mùa hoa nở.

“Em đi đây ạ. Lát nữa em tự về.”

“Đừng nói linh tinh nữa, cứ đợi ở đó. Tôi sẽ đến đón đúng giờ.”

“Vâng.”

Đằng nào thì tôi cũng đoán được rồi. Tôi vẫy tay chào Kwon Tae Beom rồi bước vào tòa nhà học viện. Lên đến tầng 7, tôi thấy Lee Joon đang đứng trước cánh cửa học viện đóng kín.

“Anh!”

“Ờ, em đến rồi à?”

“Anh đợi lâu chưa ạ?”

“Không, anh cũng vừa mới đến thôi.”

Lee Joon trông hơi mệt mỏi, cậu ấy nói là đã đi làm thêm từ sáng sớm. Lee Joon và tôi lại đi ra ngoài tòa nhà. Để đề phòng, chúng tôi không quên ra bằng lối đối diện với nơi tôi chia tay Kwon Tae Beom.

“Ơ…? Anh, anh có xe à?”

“À, ừm…”

Có thể là định kiến, nhưng Lee Joon luôn ăn mặc giản dị, và vì tôi gặp cậu ấy lần đầu ở cửa hàng tiện lợi nơi cậu ấy làm thêm nên tôi không nghĩ cậu ấy có xe. Hơn nữa, đó còn là một chiếc xe ngoại nhập khá đắt tiền.

“Chỉ là bà tặng thôi.”

“Oa. Anh là ngậm thìa vàng hả? Ghen tị ghê.”

“Em thì có chiếc thẻ đen không giới hạn mà nói gì.”

Lee Joon ngượng ngùng, mở cửa ghế phụ cho tôi. Ồ… thằng nhóc này ga lăng phết chứ. Alpha, omega, beta. Chắc chắn cậu ấy sẽ rất nổi tiếng, bất kể giới tính gì. Tôi khẽ mỉm cười rồi ngồi vào ghế phụ. Lee Joon cũng lên ghế lái và khởi động xe.

“Dù đây không phải thẻ của em, nhưng bữa trưa hôm nay để em bao nhé!”

Lee Joon nghịch ngợm dán chiếc thẻ đen mờ lên trán rồi cười. Thời tiết hôm nay thật đẹp, dù là đi hội chợ trải nghiệm ngành học, nhưng lâu lắm rồi mới được tự do ra ngoài nên lòng tôi cứ rạo rực. Tôi tận hưởng làn gió xuân thoảng qua khung cửa sổ.

***

Hội chợ trải nghiệm ngành học được tổ chức tại một trường đại học ở Seoul, có rất đông người. Từ học sinh cấp ba mặc đồng phục đến sinh viên đại học và phụ huynh, vô số người đã lấp đầy khuôn viên trường.

“Lần này mình đi khoa Khoa học máy tính nhé?”

“Được thôi.”

Thật ra tôi không mấy hứng thú với khối ngành kỹ thuật, nhưng có lẽ Lee Joon thì khác, nên tôi gật đầu và đi theo cậu ấy. Lúc đó, do một nhóm học sinh đổ dồn đến, tôi bị tách khỏi Lee Joon đang đi phía trước. Cậu ấy quay lại nhìn tôi.

“Yoo Won!”

“À, đợi chút– Ối!”

“Ối, làm sao thế này! Em xin lỗi!”

Tôi va phải một nữ sinh đang nói chuyện với bạn mà không nhìn đường. Nữ sinh đó đỏ mặt khi mắt chúng tôi chạm nhau rồi cúi đầu.

“Không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”

“À, vâng vâng, em, em xin lỗi.”

“Thật sự không sao đâu. Vậy nhé.”

Có lẽ vì xấu hổ khi đã bất cẩn và làm phiền người khác, nữ sinh đó cứ né tránh ánh mắt tôi. Tôi cười nói không sao rồi chạy đến chỗ Lee Joon đang chờ tôi ở đằng xa.

“Em không sao chứ?”

“Vâng, chỉ va nhẹ thôi mà.”

“Son môi dính vào áo rồi.”

Có lẽ do va chạm lúc nãy, trên chiếc áo len màu ngà có một vệt son môi màu hồng. Tôi quẹt quẹt bằng tay nhưng nó chỉ loang ra rộng hơn, đành bỏ cuộc và cười gượng gạo.

“Ôi… đúng thật. Về nhà phải giặt thôi.”

“Để không bị lạc nữa, nắm lấy đây này.”

Lee Joon chỉ vào eo của mình. Ơ… nếu nắm thế này thì áo giãn ra mất. Biết đâu cái áo này cũng đắt lắm thì sao.

Thay vì nắm vào áo của Lee Joon, tôi nắm lấy tay cậu ấy.

“Nắm áo làm gì cho giãn ra. Cứ thế này là được mà. Đi nhanh lên!”

Nhìn hàng người đã dài ở các gian hàng trải nghiệm, lòng tôi bắt đầu sốt ruột. Phải đi hết tất cả và về lúc 4 giờ thì thời gian eo hẹp quá. Tôi đẩy lưng Lee Joon đang đứng ngẩn ngơ rồi chỉ vào hành lang dài nơi mọi người đang xếp hàng.

***

Hơi hỗn loạn và phức tạp một chút, nhưng tôi cũng đã trải nghiệm được gần hết các ngành học mà mình tò mò. Có lẽ vì quá choáng váng nên khi bước ra khỏi tòa nhà chính, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Đây. Uống cái này đi.”

“Cảm ơn anh.”

Chúng tôi ngồi xuống một chiếc ghế đá gần đó, Lee Joon đưa cho tôi một chai nước điện giải. Nhìn thấy vết băng bó trên tay tôi, cậu ấy còn mở nắp chai giúp, đúng là một người đàn ông ga lăng từ trong xương tủy. Càng nghĩ càng thấy tiếc khi cậu ấy không thuộc về mình. Nếu có em gái ở đây thì tôi đã giới thiệu ngay rồi. Tôi tặc lưỡi tiếc nuối và uống thứ đồ uống mà Lee Joon đưa cho.

“Hôm nay có giúp ích được gì cho em không?”

Lee Joon vừa hỏi vừa bỏ cuốn sách nhỏ chia theo từng khoa vào túi.

“Dạ, cực kỳ có ích luôn. May mà em đi ạ.”

“Thật á? Anh thì vẫn không biết cái gì ra cái gì nữa.”

Lee Joon mệt mỏi, dụi mắt rồi thở dài. Chắc vì trong tòa nhà đông người và ngột ngạt quá nên mặt cậu ấy đỏ bừng. Tôi cố tình áp sát vào bên cạnh để cậu ấy có thể đi vào chỗ râm mát. Thấy vậy, Lee Joon giật mình ngẩng đầu lên rồi khẽ dịch sang một bên.

‘Thằng nhóc này, giật mình cái gì. Không ăn thịt đâu, không ăn thịt đâu mà sợ!’

Cậu ấy cứ như một đứa em trai đáng yêu, làm tôi bật cười khúc khích. Nhưng chợt tôi lại tò mò không biết Lee Joon đang che giấu câu chuyện gì. Tôi ngửa đầu, nhìn lên bầu trời rồi nói ra điều mình đang nghĩ trong lòng với Lee Joon.

“Ban đầu anh học ở trường này đúng không?”

“Sao… sao em biết?”

Lee Joon giật mình nhìn tôi.

“Lúc nãy em thấy anh rất quen thuộc với tòa nhà này. Anh biết rõ mọi ngóc ngách.”

“…Đúng vậy.”

“Nhưng sao anh lại đi học lại ở học viện? Sao không chuyển ngành?”

Đại học Hàn Quốc là trường tốt nhất ở Hàn Quốc, nếu không thích ngành học thì chuyển ngành chẳng phải là được sao? Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy với vẻ mặt muốn nghe thêm chi tiết, Lee Joon gãi gáy rồi trả lời.

“Khoa Y… thì không thể chuyển ngành được.”

“Khoa Y á?”

“Thật ra anh sợ máu. Bác sĩ mà sợ máu thì đúng là vô lý từ đầu rồi. Anh đã định bỏ mấy lần nhưng bố mẹ phản đối nên không được, giờ thì cứ sống thế này thôi.”

Chà, chết tiệt… Đúng là những khoảnh khắc thoải mái bất chợt trong cuộc sống khó khăn ấy mà. Kiểu công tử nhà giàu có chút nổi loạn đúng không?

Từ Lee Joon đang ngượng ngùng uống nước dường như có một vầng hào quang tỏa ra.

Quả nhiên. Những lúc như thế này, tôi lại thấy tiếc ơi là tiếc vì không có em gái. Dù sao thì tôi cũng phải làm thân với anh chàng này thôi.

Trước mắt tôi là một sợi dây vàng… không, một sợi dây kim cương, đôi mắt tôi sáng rực.

“Anh, trưa nay mình ăn gì ạ? Coi như ăn bữa muộn luôn.”

“Mình ăn cơm sinh viên đi. Cơm sinh viên ở Đại học Hàn Quốc vừa rẻ lại vừa ngon.”

“Ăn đồ đắt hơn cũng được mà…”

Dù sao thì tôi cũng đói bụng, nên tôi đi theo Lee Joon đến căng tin sinh viên. Đúng như lời cậu ấy nói, cơm sinh viên rất rẻ và chất lượng cũng tốt, trong đó món thịt cốt lết chiên giòn là ngon nhất. Nghĩ đến việc nếu được học ở Đại học Hàn Quốc thì ngày nào cũng được ăn những món này, tôi càng có thêm động lực ở nhiều khía cạnh.

Sau khi ăn bữa trưa muộn kiêm bữa tối sớm với Lee Joon, chúng tôi rời Đại học Hàn Quốc và đi đến học viện.

“Anh đưa về tận nhà mà.”

“Không sao đâu ạ. Thật ra em lén ra ngoài.”

“Ai?”

“Có một người, ghen lắm ạ.”

Tôi cười khúc khích khi nghĩ đến Kwon Tae Beom, Lee Joon liếc nhìn tôi rồi nắm chặt vô lăng. Các tín hiệu giao thông liên tục chuyển đổi nên chúng tôi đến trước học viện sớm hơn dự kiến. Tôi kiểm tra thấy vẫn còn chút thời gian trước khi Kwon Tae Beom đến rồi xuống xe khỏi ghế phụ.

“Ơ? Anh cứ đi đi cũng được mà.”

“Dù sao thì. Em thật sự có thể ở một mình không?”

“Dạ, tất nhiên rồi. Hôm nay em thật sự rất cảm ơn anh. Nhờ anh mà em cũng sắp xếp được suy nghĩ của mình rồi.”

Tôi cúi đầu cảm ơn Lee Joon. Hôm nay cậu ấy đã lái xe đưa đón, nhờ cậu ấy mà tôi cũng biết được về hội chợ trải nghiệm ngành học này.

“Giúp được em thì tốt rồi. Khoan đã, mi mắt em bị rụng ở đây này.”

Lee Joon bất ngờ ghé sát mặt lại. Tôi giật mình lùi lại một bước trước khuôn mặt bất ngờ gần kề. Lee Joon cười, giơ sợi mi mắt dính trên ngón tay cho tôi xem.

‘Ôi, giật mình ghê. Đứa nhỏ này sao lại đẹp trai thế không biết.’

Khoảnh khắc khuôn mặt ấy bất ngờ đến gần nên làm tôi giật mình, không khí trở nên ngượng ngùng. Trái tim đang đập nhanh của tôi khẽ nhảy lên.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo